Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 416: Kết quả điều tra

Sáng sớm hôm sau.

Ngô Tịnh Vũ cả đêm không ngủ lại bắt đầu một ngày làm việc mới.

Tối qua, hắn trò chuyện với Nhạc Huy rất lâu và học được rất nhiều điều từ Nhạc Huy. Sau khi trở về, hắn cũng không ngủ được mà ngồi trong phòng làm việc, xem lại những thứ đã ghi chép một lượt.

Mỗi lần như vậy, hắn đều có những cảm nhận khác nhau. Hắn ngạc nhiên trước kiến thức và trí tuệ của Nhạc Huy.

Hắn là một người chỉ mới học đến cấp hai, lên cấp ba đã bắt đầu lăn lộn trong Thánh Hoàng, nên hoàn toàn không thể hiểu được những gì Nhạc Huy dạy cho hắn, nhưng hắn cũng muốn thay đổi bản thân, hắn muốn trở thành người giống như Nhạc Huy.

Mặc dù chỉ đọc hiểu một nửa nhưng Ngô Tịnh Vũ cũng có ấn tượng. Sáng sớm hôm nay, hắn dựa theo những gì Nhạc Huy nói, trước tiên phải ước tính tổn thất của Thánh Hoàng sau trận phong ba.

Nhìn chung sau khi tổng hợp nhiều lần đánh giá, bao gồm cả tổn thất do đám người Lý Hải bị bắt thì trước mắt Thánh Hoàng đã tổn thất khoảng ba mươi phần trăm.

Trong đó bao gồm tiền tài, nhân lực và một số mối làm ăn.

Nhạc Huy từng nói, anh muốn tiếp quản Thánh Hoàng một cách sóng yên biển lặng, hạ tổn thất đến mức thấp nhất. Nếu không, cho dù anh tiếp quản thì Thánh Hoàng cũng sẽ có đầy khuyết điểm.

Tổn thất ba mươi phần trăm vẫn coi như là có thể chấp nhận được. Xét cho cùng thì chỉ tính riêng sáu người Lý Hải bị bắt cũng đã là một tổn thất không hề nhỏ.

Bây giờ Nhạc Huy tiếp quản Thánh Hoàng, để cho Ngô Tịnh Vũ quản lý, đồng thời đưa ra một số quy tắc mới.

Ví dụ, một số cuộc làm ăn không chính đáng đều sẽ bị đình chỉ. Vô số sòng bạc bị đóng cửa, cả một số cuộc làm ăn liên quan đến “ma túy” cũng bị Nhạc Huy cấm hẳn.

Còn về những địa điểm vui chơi giải trí, Nhạc Huy không cho đóng cửa, nhưng cũng ra lệnh cấm không được ép người làm gái điếm.

Cho nên các cơ sở làm ăn của Ngô Thắng, chẳng hạn như con phố làm tóc hầu như đều bị Nhạc Huy cho đóng cửa.

“Mẹ nó! Anh ta cho ngừng hết chuyện làm ăn của tao rồi! Ông đây phải sống thế nào đây?”

Trong một quán bar, Ngô Thắng, Ngô Lượng và cậu Sáu cùng tụ tập.

Bây giờ Thánh Hoàng đã đổi chủ, Ngô Tịnh Vũ đã trở thành chủ nhân, phía sau Ngô Tịnh Vũ còn có Nhạc Huy. Địa vị của bọn họ ở Thánh Hoàng đã không còn cao như trước.

Ngô Thắng không ngừng mắng chửi:

“Chúng ta là đám lưu manh, không làm mấy việc này kiếm ăn thì làm việc gì? Lúc trước làm rất tốt, lại có thể kiếm tiền, vậy mà Nhạc Huy vừa đến đã muốn đóng cửa hết tất cả các cơ sở kinh doanh”.

“Anh ta còn muốn phát triển Thánh Hoàng không đây? Tao thấy anh ta muốn diệt trừ Thánh Hoàng thì đúng hơn!”

Ngô Lượng cũng tức giận đến mức ném bình rượu, hít vài hơi ma túy sau đó cũng mắng chửi:

“Còn cả việc kinh doanh ma túy của chúng ta nữa, lúc ông già còn sống, ông ta cũng không cấm chúng ta bán ma túy. Ông ta chỉ là không cho chúng ta động đến thứ đồ chơi đó mà thôi”.

“Ai mà không biết kinh doanh thứ này là lãi nhất chứ. Thánh Hoàng chúng ta chính là bắt đầu kinh doanh từ thứ này. Bây giờ Nhạc Huy làm vậy, không phải là cắt đứt con đường tiền tài của Thánh Hoàng sao?”

“Nói không chừng ngày tháng sau này của chúng ta cũng không được như trước! Chúng ta theo anh ta phản bội lại ông già, chính là muốn sống tốt hơn, kết quả bây giờ lại phải thay phiên nhau đến quán bar làm bảo kê, mẹ nó chứ!”

Nghe anh Hai và anh Ba nói chuyện, cậu Sáu - Ngô Hạo hơi sợ hãi, run rẩy nói:

“Anh Hai, anh Ba, các anh đừng nói nữa, em luôn cảm thấy anh Nhạc này rất khó nắm bắt”.

“Ngộ nhỡ anh ta nghe thấy các anh nói xấu sau lưng anh ta thì sẽ xong đời đấy!”

Trong vài tháng ngắn ngủi này, Nhạc Huy đã gây ra quá nhiều chuyện.

Ngô Thiên Long đã chết trong tay Nhạc Huy, cả bang Trúc Liên cũng bị Nhạc Huy quét sạch, do đó trong lòng Ngô Hạo vẫn luôn sợ hãi Nhạc Huy.

“Sợ cái thá gì, anh ta đâu có ở đây!”, Ngô Thắng mắng.

“Anh Hai, anh Ba, thực ra em nghĩ...”, Ngô Hạo sợ hãi nhìn hai người anh, do dự hồi lâu mới nói: “Thực ra em thấy anh Nhạc làm vậy cũng là điều dễ hiểu. Các anh nhìn xem, mấy người Lý Hải đều đã bị bắt rồi. Em nghe nói tất cả bọn họ đều bị kết án tử hình vì bọn họ đã buôn bán ma túy”.

“Nước ta luôn xử nặng loại hình kinh doanh này, bây giờ có anh Nhạc ở đây, chúng ta kịp thời dừng tay lại, “tẩy trắng” Thánh Hoàng, làm ăn đứng đắn không phải tốt hơn sao?”

Nghe Ngô Hạo nói vậy, Ngô Lượng cau mày tức giận, tát hắn một bạt tai và chửi rủa:

“Thằng phản bội! Mày cũng bị tên Nhạc Huy kia tẩy não rồi sao?”

Ngô Hạo bị đánh cũng không dám thở mạnh, càng không dám nói thêm câu nào nữa.

Ngô Thắng vội vàng khuyên nhủ Ngô Lượng, không hài lòng nói:

“Mẹ nó mày lại hút à, ngừng chút đi”.

“Dù thế nào bây giờ chúng ta cũng đã lên con thuyền của Nhạc Huy. Trước mắt chỉ có thể nghe theo sự bố trí của anh ta. Mày nghĩ lại xem ông già, anh cả và Tống Lập Nhân kia đen đủi thế nào đi”.

“Đây là sự lựa chọn của chúng ta, cũng không thể đổ lỗi cho ai được”.

Ngô Lượng nghe vậy, lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:

“Ông đây đi theo anh ta là vì muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Anh ta không cho thì tại sao ông đây phải cúi đầu trước mặt anh ta chứ?”

“Anh Hai, em thấy chúng ta nên tranh thủ thời gian tập trung anh em. Đợi đến thời cơ thích hợp thì giết chết Nhạc Huy và thằng Bảy. Như vậy Thánh Hoàng này không phải là của chúng ta rồi sao? Em là em trai nên đương nhiên sẽ không tranh giành với anh, anh chỉ cần lo cơm ăn áo mặc cho em, đừng bắt em đến đây làm bảo kê là được”.

Mặt mũi Ngô Thắng tối sầm lại, lạnh lùng nói:

“Được rồi, đừng nói nữa”.

“Chuyện này, sau này nói tiếp...”

...

Trong phòng làm việc của trụ sở tập đoàn Thánh Hoàng.

Ban đầu là phòng làm việc của Ngô Thiên Long, nhưng bây giờ đã đổi thành phòng làm việc tạm thời của Nhạc Huy.

Anh nhận được một cuộc gọi từ Tô Tuyết Đại.

“Cậu Nhạc, chuyện cậu muốn tôi điều tra đã có kết quả rồi”, Tô Tuyết Đại nói.

Lúc trước Nhạc Huy nhờ Tô Tuyết Đại điều tra gia cảnh của Nhạc Thiên Ngạo. Nhạc Thiên Ngạo vốn họ Vương nhưng không có liên quan gì đến nhà họ Vương ở thủ đô. Mà bố ruột họ Vương của Nhạc Thiên Ngạo là bạn bè với Nhạc Chấn Đình.

Nhạc Huy muốn Tô Tuyết Đại điều tra Nhạc Thiên Ngạo là vì muốn nhắm vào tên nội gián trong nhà họ Nhạc, cũng từ đó bảo vệ những người khác trong nhà họ Nhạc. Trước khi điều tra ra thân phận của tên nội gián kia thì ai cũng là nghi phạm, mà nghi phạm lớn nhất chính là Nhạc Thiên Ngạo.

Nhạc Thiên Ngạo là người chú thân thiết nhất với Nhạc Huy, Nhạc Huy không hi vọng ông ấy là người đã hại chết Nhạc Nham Đình và Nhạc Thanh vào mười tám năm trước, cũng không hi vọng ông ấy là người đã sai người giết Nhạc Thiên Hùng trong khách sạn. Vì vậy điều tra cũng có thể rửa sạch hiềm nghi với Nhạc Thiên Ngạo.

“Vậy sao, bà Tô vất vả rồi”, Nhạc Huy hơi kích động hỏi: “Vậy kết quả... thế nào?”

Tô Tuyết Đại nói: “Cậu Nhạc, nói qua điện thoại không tiện, hẹn tối nay đi, gặp mặt rồi tôi sẽ nói chi tiết cho cậu”.

Nghe Tô Tuyết Đại nói vậy, Nhạc Huy lập tức có dự cảm không tốt. Chẳng lẽ... Nhạc Thiên Ngạo thật sự có vấn đề?

“Vậy được rồi, tối nay tôi đợi bà ở câu lạc bộ Anh Hoàng”.

Nhạc Huy hẹn thời gian địa điểm với Tô Tuyết Đại qua điện thoại.

Cúp máy xong, Nhạc Huy dựa vào ghế sofa, sắc mặt hơi u ám.

“Chú Năm, không phải là chú thật chứ...”

Đang suy nghĩ thì đột nhiên có người gõ cửa phòng làm việc.

“Mời vào!”

Nhạc Huy không tập trung nói.

Chỉ nhìn thấy Ngô Hạo lấm la lấm lét bước vào phòng.

Nhạc Huy thấy vậy liền nhíu mày:

“Cậu Sáu? Tìm tôi có chuyện gì?”