Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 50: Đừng nghĩ tới cậu ấy nữa

Đến cửa khách sạn, Trần Ngọc Đình dìu Nhạc Huy vào bên trong.

Kể cũng trùng hợp, khách sạn này lại là khách sạn mà lần trước Nhạc Huy đưa Trần Ngọc Đình tới, mỗi tội lần này lại đổi thành Trần Ngọc Đình đưa Nhạc Huy tới.

Nhưng lần này không có ai đứng ở phía đối diện bên kia đường quay lén nữa.

“Phiền cô cho tôi một phòng giường gỗ cỡ lớn hạng sang!”

Trần Ngọc Đình để Nhạc Huy ngồi trên ghế sofa ở sảnh khách sạn, rồi rút chứng minh thư của cô ta ra kích động nói với nhân viên quầy lễ tân.

Thấy Trần Ngọc Đình nóng lòng, nhân viên nữ ở quầy lễ tân nở nụ cười đầy ẩn ý:

“Thưa chị, phòng đã được đặt xong, đây là thẻ phòng của chị”.

Trần Ngọc Đình nói tiếng cảm ơn rồi đi qua đỡ Nhạc Huy dậy, đi thẳng lên tầng.

Họ có hai người nhưng chỉ thuê một phòng, ẩn ý trong đó không nói cũng rõ.

Sau khi đưa Nhạc Huy vào phòng, Trần Ngọc Đình thân mật nói:

“Em đi mua chút thuốc giải rượu cho anh, anh đi tắm trước cho tỉnh táo lại đi”.

“Cứ để say rồi ngủ như thế không tốt cho sức khỏe đâu”.

Hai tay Nhạc Huy lau mặt, lúc này đầu óc anh hơi mơ màng, anh đi thẳng vào trong phòng vệ sinh. Chẳng mấy chốc trong đó truyền ra tiếng tắm gội.

Trần Ngọc Đình nhếch miệng cười, vội vàng lôi ra lọ nước hoa kích dục đã mua sẵn, mở nắp rồi đặt ở trong góc khuất. Phải nói rằng nước hoa này quả thật có sức lôi cuốn đến lạ kỳ, có thể khơi gợi dục vọng của người ta, kích thích hoóc-môn. Ngửi nước hoa này, Trần Ngọc Đình như đã có chút mê say và thích thú.

Nhưng cũng không vội, đêm xuân đáng giá nghìn vàng, giờ vẫn còn sớm chán.

Cô ta xuống tầng, mua cho Nhạc Huy một chai thuốc giải rượu, cũng là canh giải rượu.

“Nhạc Huy, em mua thuốc giải rượu về rồi đây!”

Trần Ngọc Đình lấy thẻ phòng mở cửa ra lại không thấy Nhạc Huy đâu.

“Người đâu rồi?”

Cô ta thấy hơi lạ, tới nhà vệ sinh cũng không thấy anh đâu.

Cô ta sợ Nhạc Huy tắm xong tỉnh táo rồi đi về nhà luôn, đang trách móc bản thân đáng ra không nên bảo anh đi tắm thì Trần Ngọc Đình bỗng nhìn thấy Nhạc Huy đang ngồi xổm ở trong góc.

“Nhạc Huy…”

Chỉ thấy Nhạc Huy quấn áo choàng tắm ngồi xổm trong đó, khóe mắt đỏ ửng như thể sắp rơi lệ.

“Có phải anh lại nhớ cậu ấy rồi không?”

Trần Ngọc Đình tiến lại gần và hỏi.

Vẻ mặt Nhạc Huy chán chường, nói:

“Anh tưởng uống say sẽ không nhớ tới chuyện cô ấy sắp gả cho người ta, nhưng mượn rượu giải sầu, sầu càng thêm sầu quả không sai chút nào, sớm biết vậy anh đã không tắm rồi, càng tắm càng tỉnh táo”.

Trần Ngọc Đình thấy dáng vẻ đó của Nhạc Huy cũng thầm ghen tỵ, cô ta đưa canh giải rượu cho Nhạc Huy.

Nhưng Nhạc Huy không cầm lấy, anh nói:

“Anh không uống đâu, càng uống càng tỉnh, anh sợ anh không ngủ nổi”.

Thật ra lúc này anh đã ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, hương thơm này rất hài hòa, như thể trong phòng có mùi này sẵn. Hơn nữa hiện giờ anh ấy vẫn đang mơ màng nên cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cảm thấy hương thơm này rất dễ chịu.

Nhưng càng ngửi lâu, cơ thể anh càng nóng.

Đột nhiên trong lúc này, Trần Ngọc Đình dựa sát, cuộn tròn trong lòng Nhạc Huy, ôm chặt lấy anh.

“Nhạc Huy, đừng nhớ cậu ấy nữa, được không?”

“Cậu ấy không tốt vậy đâu, tại sao anh cứ nhớ cậu ấy thế…”

Giọng Trần Ngọc Đình mềm mại, đầy quyến rũ.

Trong chốc lát, mùi hương của thuốc kích dục và mùi nước hoa phụ nữ của Trần Ngọc Đình đã hòa trộn vào nhau, kích thích dây thần kinh của Nhạc Huy.

Nếu vào lúc tỉnh táo, chắc chắn anh sẽ đẩy Trần Ngọc Đình ra ngay, nhưng hiện giờ đột nhiên anh lại không muốn đẩy ra. Bởi anh đã nhận được rất nhiều sự an ủi cả về thể xác lẫn tinh thần.

Chẳng mấy chốc hoóc-môn trong cơ thể anh đột ngột tăng mạnh.

Nhưng sự giáo dục mà anh được học đã giúp anh giữ được chút lý trí cuối cùng, anh nói:

“Anh muốn nghỉ ngơi rồi, em cũng đi nghỉ đi…”

Nhưng giọng nói đó rất thiếu tự tin, giống như đứa trẻ con phải nhường lại đồ chơi mà nó thích cho bạn thân của mình vậy, tuy lý trí muốn làm vậy nhưng trong lòng lại không bằng lòng lắm.

“Không đâu…”

Trần Ngọc Đình nũng nịu nói, ngọ nguậy ở trong vòng tay của Nhạc Huy.

Cô ta giống như một con rắn xinh đẹp, mềm mại yếu ớt, bộ đồ hôm nay cô ta mặc cũng khiến Nhạc Huy cúi đầu cái là nhìn thấy một phần cảnh xuân.

Nhạc Huy không khỏi nuốt nước bọt, hoóc-môn dâng trào, chút lý trí cuối cùng cũng biến mất.

“Nhạc Huy…”

Đúng lúc này, Trần Ngọc Đình ngẩng đầu lên, mặt ửng hồng, nhìn anh say mê.

Bỗng nhiên Nhạc Huy lại nhìn thấy người đang nằm trong vòng tay của anh là Liễu Nhược Hà, chứ không phải là Trần Ngọc Đình.

“Nhược Hà…”, anh lẩm bẩm gọi tên của Liễu Nhược Hà.

Cơ thể mềm mại của Trần Ngọc Đình khẽ run lên, khóe mắt bỗng rơi lệ, cô ta đột nhiên nhớ tới một câu nói: Người đàn ông mà tôi yêu thương đang ôm tôi mà lại nghĩ tới người phụ nữ khác.

Nhưng…

Trần Ngọc Đình chẳng quan tâm nhiều như thế, chậm rãi hừ nhẹ một tiếng và nói.

“Là em…”

Hai chữ đó vừa được thốt ra, Nhạc Huy bỗng dâng trào, đầy khí thế, anh ôm Trần Ngọc Đình dậy và ném cô ta lên giường.

Anh nhìn Trần Ngọc Đình với ánh mắt đầy dục vọng, khẽ nói:

“Anh… muốn em!”

Nói xong anh bổ nhào lên.

Chỉ trong chốc lát, cảnh xuân phơi bày ra khắp phòng, cả căn phòng tràn ngập sắc xuân và tiếng rên vui sướng của Trần Ngọc Đình.

Chớp mắt đã hết đêm.

Trong đêm đó có người phóng đãng, cũng có người phải trải qua một cách vô cùng tuyệt vọng và sợ hãi.

Ở trong nhà, Liễu Nhược Hà cả đêm không ngủ, giờ trời cũng sắp hửng sáng rồi.

Cô ngồi trên giường, hai tay ôm cặp đùi trắng nõn và thon dài, đầu gối lên gối, mắt đã khóc đến mức sưng đỏ.

Cô không biết tại sao mãi mà cô không thể liên lạc được với Trần Ngọc Đình, cô ta là hi vọng duy nhất của cô. Nhưng hiện giờ hi vọng cũng đã vụt tắt, cô vốn định gọi điện thoại cho Nhạc Huy nhưng cứ nghĩ tới việc trước kia cô đối xử với anh quá đáng như vậy, cô lại không dám gọi.

Còn nhớ cái hôm ly hôn, cô còn lấy tiền sỉ nhục Nhạc Huy, hơn nữa lần trước cô lại nhìn thấy Nhạc Huy và Hàn Tiểu Thi ở trong nhà hàng Vân Đỉnh. Trên người Nhạc Huy tỏa ra khí chất lạnh lùng và tự tin, điều đó đã khiến cho cô không dám liên lạc với Nhạc Huy.

Hơn nữa cô cũng không biết Nhạc Huy đã chặn số điện thoại của cô từ lâu rồi, dù giờ cô có gọi thì cũng không gọi nổi.

“Nhạc Huy, Ngọc Đình, hai người đang ở đâu…”

Liễu Nhược Hà lại nghẹn ngào lần nữa.

Cứ nghĩ tới khi trời sáng người nhà họ Liễu sẽ tới ép cô cưới Lý Hạo Dương thì cô lại cảm thấy sợ hãi vô cùng. Nỗi sợ này là nỗi sợ khi bị người ta kiểm soát cả đời và cũng là nỗi sợ đối với Lý Hạo Dương.

Cô đã thấy được bản chất của Lý Hạo Dương, vẻ nho nhã lịch sự của người đàn ông đó đều là giả vờ hết, bản chất của anh ta chính là kẻ đạo đức giả, lại còn thích kiểm soát và có khuynh hướng bạo lực.

Liệu cô có thể có được hạnh phúc cả đời khi gả cho người đàn ông như vậy không? Dù cho người đàn ông này có tiền, nhưng cũng không thể sánh bằng sự chân thành và chăm sóc có thừa của Nhạc Huy.

Có điều cô không hề biết hiện giờ người chị em thân thiết nhất của mình và người đàn ông mà cô nhung nhớ nhất đã triền miên cả đêm với nhau ở trên cùng một chiếc giường.