Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 57: Tôi mới là ông chủ của tập đoàn Huy Hành

“Đại ca, anh không sao chứ? Sao anh không đợi em mà đã chạy đến đây một mình!”

Đoàn Thiên Hành vội chạy đến, trách móc nói.

“Tôi không sao, cậu nghĩ rằng chỉ dựa vào mấy người này mà có thể động vào tôi sao?”

Nhạc Huy bình thản cười nói.

“Vậy anh cũng không thể không đợi em chứ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì em làm sao…”, Đoàn Thiên Hành vẫn còn sợ hãi, đang nói lại bị ánh mắt của Nhạc Huy ngăn lại.

Đoàn Thiên Hành sửng sốt, chợt nhận ra có thể Nhạc Huy không muốn tiết lộ thân phận.

“Tôi không sao, cậu không cần lo lắng”, Nhạc Huy nói.

Lúc này đã không cần giải thích nhiều nữa, mọi người dưới sân khấu đều cảm thấy ớn lạnh, kinh ngạc nhìn lên sân khấu.

“Những gì Nhạc Huy nói lúc nãy… đều là thật!”

“Cậu ta thật sự có quan hệ với ông chủ Đoàn, ông chủ Đoàn gọi cậu ta là đại ca!”

“Nhạc Huy này… rốt cuộc là ai…”

Lần này ánh mắt mọi người nhìn Nhạc Huy đã hoàn toàn thay đổi. Từ khinh bỉ, xem thường đến kính trọng, ghen tị, sợ hãi, sợ Nhạc Huy nhớ lại những lời họ vừa mắng anh, sau đó bảo Đoàn Thiên Hành dạy cho họ bài học.

“Đại… Đại ca? Nhạc Huy, các anh…”

Liễu Nhược Hà kinh ngạc nhìn Nhạc Huy và Đoàn Thiên Hành, cô cảm thấy dường như mình đang nằm mơ.

Đoàn Thiên Hành cười ẩn ý nhìn Liễu Nhược Hà nói:

“Cô Liễu, cô cảm thấy không thể tin được đúng không?”

“Nhạc Huy là người nhà họ Liễu các cô xem thường nhất, cũng là chồng cũ của cô, là người cô làm tổn thương sâu sắc. Nhưng anh ấy cũng là đại ca của tôi, còn là ông chủ thật sự đứng sau tập đoàn Huy Hành”.

“Hai năm nay, anh ấy vẫn luôn giúp các cô, giúp công ty của cô. Bây giờ cũng là anh ấy mặc kệ mọi thứ, bất chấp những việc trước kia mà muốn dẫn cô đi. Cô nhìn xem người nhà họ Liễu các cô đối xử với anh ấy thế nào”.

Liễu Nhược Hà bỗng run lẩy bẩy khi nghe anh ta nói vậy, dường như trong phút chốc không còn nhận ra Nhạc Huy.

“Nhạc Huy, những gì anh ta nói… là thật sao?”, Liễu Nhược Hà run rẩy hỏi.

Nhạc Huy gật đầu:

“Là thật, nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, anh sẽ nói mọi chuyện với em sau”.

“Bây giờ quan trọng nhất là đòi lại công bằng cho em, nhân tiện cũng đòi lại cho anh!”

Liễu Nhược Hà ngây người nhìn Nhạc Huy, cô đột nhiên cảm thấy hình như mình chưa bao giờ hiểu Nhạc Huy dù Nhạc Huy đã kết hôn với cô được hai năm.

Người đàn ông lạnh lùng, bá đạo trước mặt này có đúng là chồng cũ của cô không?

Nhạc Huy dứt lời, nhìn xuống người nhà họ Liễu và cả nhà Lý Hạo Dương dưới sân khấu, Lý Hạo Dương đã chạy trốn trong lúc hỗn loạn.

“Tôi không giả vờ nữa, mọi chuyện đã rõ, tôi chính là ông chủ thật sự đứng sau của tập đoàn Huy Hành”, Nhạc Huy cười chế giếu nhìn họ nói: “Đoàn Thiên Hành là người anh em của tôi, lúc đầu thành lập tập đoàn Huy Hành, tôi đã lấy ra một chữ trong tên của hai người chúng tôi để đặt tên cho tập đoàn này nên mới có tên là tập đoàn Huy Hành, đây là nguồn gốc cái tên của tập đoàn Huy Hành!”

Anh vừa dứt lời, mọi người lại ồn ào một phen.

Không ngờ đằng sau tập đoàn Huy Hành lại có một ông chủ khác, hơn nữa còn là Nhạc Huy ở trên sân khấu. Một khi tin tức này truyền ra ngoài, e là cả Sở Châu thậm chí vài thành phố lân cận đều sẽ náo động.

Đoàn Thiên Hành – được mọi người săn đón hai ba năm nay lại không phải là ông chủ thật sự của tập đoàn Huy Hành!

Người nhà họ Liễu đều há hốc mồm, thậm chí còn hãi hùng nhìn Nhạc Huy trên sân khấu, hoàn toàn sững sờ.

Thì ra những gì Nhạc Huy nói lúc nãy đều là thật!

Rốt cuộc hai năm nay Nhạc Huy ở nhà họ Liễu vì cái gì, lẽ nào thật sự chỉ là vì Liễu Nhược Hà sao? Họ không dám tin, ông chủ thật sự của tập đoàn Huy Hành lại là đứa con rể hai năm qua ở trong gia tộc của họ.

Họ còn tưởng rằng Đoàn Thiên Hành đang giúp họ, không ngờ người giúp họ lại là người bên cạnh họ. Mà họ… rõ ràng có cơ hội được hưởng vinh hoa phú quý, đứng vững vị trí gia tộc đầu tiên ở Sở Châu, thế nhưng họ lại tự tay chặt đứt cơ hội này!

Lúc này người nhà họ Liễu kể cả Liễu Hồng Thanh đều không khỏi tiếc đứt ruột. Chỉ cần lúc trước họ đối xử với Nhạc Huy tốt một chút, không để Nhạc Huy ly hôn với Liễu Nhược Hà thì bây giờ nhà họ Liễu họ không đến mức thành ra thế này!

Sắc mặt Vu Tiểu Tuệ càng thêm đờ đẫn, miệng cứ lặp lại ba chữ: Không thể nào! Không thể nào!

“Mặc dù tôi đã ly hôn với Liễu Nhược Hà nhưng là đàn ông thì nên biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không nên làm. Dù đó có là người phụ nữ tôi từng yêu, tôi cũng sẽ bảo vệ cô ấy!”, Nhạc Huy khoát tay nói: “Hôm nay tôi phải dẫn cô ấy đi, các người ai có ý kiến thì cứ đứng ra đây nói rõ ràng với Nhạc Huy tôi!”

Lúc này người nhà họ Liễu đã im bặt, không dám lên tiếng.

Cả người Lý Hạo Dương co rúm trong đám người, không dám ló đầu ra.

Nhưng Lý Tùng – bố của hắn vẫn yếu ớt nói:

“Cậu… cậu Nhạc, dù sao các cậu đã ly hôn rồi, mà hôm nay là ngày cưới của con trai Lý Hạo Dương của tôi và Liễu Nhược Hà, cậu làm như vậy… không hay lắm”.

Nhạc Huy nghe vậy, ánh mắt sắc bén nhìn ông ta.

Lý Tùng cũng là người từng trải đời, lại bị ánh mắt của Nhạc Huy đè ép.

“Ngày cưới?”, Nhạc Huy ngạo nghễ cười nói: “Bây giờ tôi đứng trước mặt cô dâu hỏi cô ấy có bằng lòng gả cho Lý Hạo Dương con trai của ông không nhé?”

“Nhược Hà, em hãy nói cho họ biết, nói cho những người không rõ sự thật này biết em có bằng lòng gả cho Lý Hạo Dương không?”

Liễu Nhược Hà cắn môi nói:

“Không bằng lòng!”

Cô vừa dứt lời, các khách mời lập tức nhìn nhau. Cô không bằng lòng vậy tại sao cô còn muốn tổ chức lễ cưới với Lý Hạo Dương?

“Không bằng lòng, có phải có người ép buộc em không? Em hãy chỉ ra người đó đi, là ai ép em?”, Nhạc Huy lại hỏi.

Liễu Nhược Hà liếc nhìn người nhà họ Liễu nhưng lần này cô không dám nói ra.

“Hôm nay có anh làm chủ cho em, em cứ nói đi đừng sợ”, Nhạc Huy vỗ vai Liễu Nhược Hà khích lệ: “Anh đảm bảo từ nay về sau nhà họ Liễu không ai dám bắt nạt em. Em có khó khăn hay oan ức gì cứ yên tâm kể hết ra đi”.

Lời của Nhạc Huy như thêm động lực cho Liễu Nhược Hà, cô lập tức không còn cảm thấy sợ nữa, nước mắt tủi thân rơi xuống.

“Là họ! Tất cả họ đều ép buộc em, giám sát mọi chuyện của em, hạn chế tự do của em!”

“Họ ép em gả cho Lý Hạo Dương!”

Liễu Nhược Hà chỉ vào người nhà họ Liễu, giọng cô hơi đứt quãng hét lên.

Người nhà họ Liễu sợ tới mức sắc mặt tối sầm lại,Vu Tiểu Tuệ vội ngăn lại:

“Con bé này, con đừng nói bậy bạ! Chúng ta đều là người nhà của con, mẹ là mẹ ruột của con, con muốn làm gì vậy?”

Liễu Nhược Hà nhắm chặt mắt, cô đã chịu đủ sự ép bức của người nhà họ Liễu và Vu Tiểu Tuệ, chịu đủ trói buộc tình thân của họ rồi.

Trước đây cô không thể phản kháng nhưng bây giờ Nhạc Huy cho cô chỗ dựa, cô hoàn toàn bộc phát hét lên với Vu Tiểu Tuệ:

“Con không nói bậy, là mọi người! Là mọi người ép con!”

“Mọi người vẫn đang ép con, mẹ có từng xem con là con gái mình chưa? Mẹ đã từng quan tâm đến cảm nhận của con chưa? Mọi người đều xem con là công cụ để nịnh bợ người khác, trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy!”

“Con chịu đủ rồi!”