Kharaa. Một cái tên mang vẻ nhẹ nhàng, bình thường và thậm chí là có chút đáng yêu. Thật ra lại là tên của một loài vi-rút tàn bạo sẵn sàng quét sạch mọi sự sống mà nó đi qua. Nhưng từ sau sự kiện giải thoát cho Hoàng Đế Biển của Ryley Robinson-một thành viên của tập đoàn Alterra trong nhiệm vụ giải cứu con tàu Degasi của tập đoàn Mongo (nhưng thật sự là để tìm hiểu tài nguyên của hành tinh này) và phân tán Enzyme giúp chữa khỏi căn bệnh kinh khủng này cũng đã khiến hành tinh 4546b giành được sự chú ý của các nhà khoa học thuộc tập đoàn Alterra. Từ đó, bọn họ đã bắt đầu hạ cánh xuống 4546b và xây nên những trạm nghiên cứu trên hành tinh ấy. Sở dĩ bọn họ có thể an toàn đáp phi thuyền xuống bởi vì Ryley đã thành công trong việc vô hiệu hóa Giao Thức Cách Ly của các Architect thông qua việc chứng minh rằng mình không hề mang căn bệnh nguy hiểm Kharaa-thứ đã hoành hành trên hành tinh này một thời gian rất dài. Mọi chuyện có vẻ rất bình thường cho đến khi Robin và Aline-em gái của cô, những người đang hoạt động cho Alterra nhận được một tin sét đánh rằng Sam Ayou-chị của bọn họ, đã chết. Thông tin về cái chết của Sam gần như quá mơ hồ-chết vì sơ suất, đã làm cho hai người kia không khỏi nghi ngờ. Họ luôn biết đến Sam như một người vô cùng cẩn thận và kĩ tính. Đột nhiên, toàn bộ tập đoàn Alterra bất ngờ yêu cầu toàn bộ cánh khoa học rút khỏi 4546b khiến Robin và Aline không thể không tận dụng cơ hội vàng này.
*Trạm không gian của công ty Xenoworx thuộc tập đoàn Alterra*
Cal: Một cơn bão sao băng…
Robin: Tôi có thể sử dụng nó để che mắt Alterra.
Cal *thở dài*: Tôi sẽ nhớ cô lắm, Robin. Và Aline nữa.
Robin *lái chiếc tàu không gian về phía trước*: Tôi sẽ cố tìm đường quay trở lại.
Chiếc tàu không gian xuất phát và bay cùng với cơn mưa sao băng đó vào quỹ đạo của 4546b. Nhưng mọi chuyện không dễ dàng như vậy. Ngay khi vừa vào bầu khí quyển của 4546b, chiếc phi thuyền của hai chị em đã bị lỗi điều khiển khiến chúng đâm sầm vào mặt đất phủ đầy tuyết trắng. Nó tông sầm xuống đất và bị hỏng nặng khiến Aline vội nhờ Robin mở cửa nhưng nút bấm đã bị hỏng khiến Robin buộc phải phá cánh cửa để thoát ra. Aline cùng Robin lồm cồm bò ra khỏi chiếc tàu và chạy khỏi nó trước khi con tàu phát nổ. Aline bụm miệng, ho sặc sụa vì khói trong khi Robin thì ngồi gục xuống mặt đất, thở hổn hển mệt mỏi. Nhưng hai người không còn nhiều thời gian nữa, cơn mưa sao băng vẫn còn tiếp tục rơi xuống, ở lâu thêm sẽ khiến cả hai không còn đường thoát.
Robin: Ta phải tìm được cách xuống rồi sẽ tìm được chiếc tàu cứu hộ. Chúng ta phải tìm đến đó nhanh. Nếu không chúng ta sẽ chết cóng ở ngoài đây mất!
Aline: Việc đó được đấy. Đi thôi!
Ngay lập tức hai người bèn lao lên nền đất lầy lội đầy tuyết trắng, tuyết bắn lên không trung như những hạt bụi trắng lóa. Hơi thở của cả hai bắt đầu trở nên nặng nhọc cho đến khi tìm được mặt biển. Không kịp nghĩ ngợi, Robin nắm lấy tay của Aline rồi lao xuống mặt nước. Ở dưới nước thật sự vô cùng yên tĩnh, đó chính là trải nghiệm đầu tiên của Robin và Aline. Những con cá kì lạ nhiều màu sắc, những rặng san hô rực rỡ và làn nước biển mát lạnh. Tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng cả hai cũng đã tìm được Drop Pod.
Robin *thở phào*: Tìm được Drop Pod!
Aline *giơ thiết bị PDA lên*: Chị có muốn nghe lại giọng của Sam không?
Robin: Ý hay đấy.
Giọng của Sam vang lên từ chiếc PDA, giống hết như hồi cô còn sống. Aline và Robin lặng lẽ lắng nghe sự phấn khởi của Sam trong tin nhắn.
Sam: Robin, đoán xem? Chị đã nhận được công việc! Chị sẽ đến 4546b! Bây giờ chị sẽ có thể cải thiện Động vật lưỡng cư Gia cầm Cơ học trong các điều kiện căng thẳng của thế giới thực. Nghe này, chị biết lập trường của em đối với Alterra như thế nào nhưng chị chỉ hi vọng em hạnh phúc, chị của em cũng hạnh phúc. Chị không thể đợi được cho đến khi chúng ta gặp lại. Ấy! Chị muốn hỏi em một vài điều. Em có thể xem Augie khi chị đi vắng không? Chị cần một người mà chị có thể tin tưởng để chăm sóc Khoai Tây tốt nhất của chị. Ờm… “Khoai Tây”. Nghe này, chị đã thử, nhưng cái tên đó không đến nỗi ổn. Nó là Augstrobite bé nhỏ của chị. Chị sẽ cho em một cái biệt danh nhiều “tinh bột” nhé. Dù sao, nếu chị có nói, cảm ơn, em gái. Yêu hai em!
Hai người chỉ ngồi im. Nhìn từng dòng tin nhắn chạy ngang màn hình cùng với dòng kí ức ào ạt ùa về. Tại sao, chị lại ra đi như thế chứ?