Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 155: Phụ nhân kỳ lạ

Edit by Link

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Phản ứng đầu tiên của Phong Tố Cẩn chính là lo lắng cho Quân Mặc Hàn, cô lo lắng đến mức đồ ăn trong tay cũng suýt rơi mất.

Mặc dù trước đó cô không hiểu rõ chính trị nhưng từ khi Quân Mặc Hàn làm thị trưởng, trong lúc cô ở bệnh viện điều dưỡng cũng đã tra xét rất nhiều tư liệu về phương diện này.

Ở Bắc Quyền Thành không phải là chỉ cần thị trưởng nói là được, còn có bộ kiểm tra kỷ luật, các loại tổ kiểm tra đều có thể tiến hành giám sát kiểm tra thị trưởng.

Cô biết Quân Mặc Hàn vừa lên làm thị trưởng, có rất nhiều người không phục anh, sẽ muốn bắt được nhược điểm của anh. Nếu như chuyện Nguyên Lục Nghệ xảy ra tai nạn xe cộ thật sự có liên quan đến Quân Mặc Hàn thì sao?

Cô gần như không dám nghĩ đến.

Bất luận là trên lý trí hay là tình cảm trong lòng thì cô đều sợ Quân Mặc Hàn sẽ xảy ra chuyện.

Hiện tại đầu óc của Phong Tố Cẩn rất loạn, không kịp chờ đợi muốn gọi điện thoại cho Quân Mặc Hàn, hỏi xem tình huống của anh thế nào rồi. Thế nhưng dùng lý trí suy nghĩ một chút, bây giờ anh đang đi làm, cô vẫn không thể quấy rầy anh, chờ ban đêm lại hỏi sau.

Thậm chí Phong Tố Cẩn còn nghĩ, cho dù Quân Mặc Hàn thật sự bị những người kia nắm được nhược điểm thì cô cũng có thể đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người mình, thay Quân Mặc Hàn nhận toàn bộ.

Cô vốn đã thủng trăm ngàn lỗ nên không cần phải để tâm nhưng Quân tiên sinh vẫn còn con đường chính trị tốt đẹp của mình.

Lúc cô đang hoảng hốt liền nghe thấy tiếng thắng xe ven đường.

"Kít..."

Tiếng thắng xe quá mãnh liệt, vang lên bên cạnh Phong Tố Cẩn.

Phong Tố Cẩn vốn đang đắm chìm bên trong suy nghĩ của mình, bị thanh âm này làm cho giật mình. Cô bỗng nhiên liếc mắt nhìn qua, phát hiện một cỗ xe xa hoa khiêm tốn dừng ở ven đường.

Cô còn chưa kịp hồi thần thì một người đàn ông mặc tây trang lãnh khốc bước xuống, đi ra phía sau mở cửa xe, đón một vị phụ nhân bước xuống. Vị phụ nhân kia khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc một thân váy lộng lẫy bó vào dáng người mảnh mai, dung mạo tinh xảo, bất quá khi nhìn đến Phong Tố Cẩn, ánh mắt bất thiện.

Bà ta cầm một túi xách tinh xảo, đi vài bước rồi đứng vững trước mặt Phong Tố Cẩn. Nhìn thấy Phong Tố Cẩn, bà ta quan sát tỉ mỉ, ánh mắt hơi có vẻ khinh thường.

"Cô chính là Phong Tố Cẩn?"

Phong Tố Cẩn nhíu mày.

"Đúng vậy, xin hỏi ngài là?"

Cô không nhớ rõ mình có quen biết một vị phu nhân như thế này, cũng không phải là mấy vị phu nhân trong hội của Phong Diệc Thục. Không nhìn thần sắc, chỉ nhìn trang phục và phong thái bên ngoài cũng đã cao hơn Phong Diệc Thục mấy bậc.

"Tôi là ai không quan trọng, cô là Phong Tố Cẩn là được rồi."

Nửa tiếng sau, Phong Tố Cẩn đi theo vị phu nhân kia đến Ngự Cung, chốn tiêu phí xa hoa nhất Bắc Quyền Thành.

Vị phu nhân kia đi vào lầu một, đưa ra thẻ trong tay liền có quản lý đặc biệt đi xuống, cẩn thận từng li từng tí, một mực cung kính dẫn bọn họ đến tầng xa hoa nhất ở trên cùng.

Sở dĩ Phong Tố Cẩn đi theo vị phu nhân này đến đây là vì bà ta nói bà ta là người của Quân gia. Là do có liên quan đến Quân Mặc Hàn nên ma xui quỷ khiến cô mới đi theo.

Một lần nữa bước vào Ngự Cung, trong lòng Phong Tố Cẩn cũng rất phức tạp.

Lúc trước ở nơi này, cô bị Lam Bắc Thần vứt bỏ, trở thành trò cười của Bắc Quyền Thành. Cũng là ở chỗ này, thời điểm cô chật vật nhất, lần đầu tiên cô gặp được Quân Mặc Hàn, ánh nắng chiếu sáng sinh mệnh của cô.

Nhưng cô có thể nhìn ra Quân gia và Lam gia khác biệt.

Lúc trước Lam gia tới đây cũng không thấy quản lý tự mình đến tiếp đãi, một mực cung kính, thậm chí cũng không có cẩn thận lấy lòng từng li từng tí như thế này.

Sau khi quản lý lui ra, bảo tiêu đóng cửa lại cho bọn họ.

Phụ nhân* đi đến trước bàn ngồi xuống rồi mới thản nhiên nói với Phong Tố Cẩn.

"Ngồi đi."

Phong Tố Cẩn nhẹ gật đầu, ngồi xuống. Cô không biết bà ấy muốn nói gì với mình.

Thậm chí Phong Tố Cẩn còn suy đoán bà ấy có phải là mẹ của Quân Mặc Hàn hay không?

*phụ nhân: phụ nữ đã có chồng