Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 229: Vô cùng ân ái

Edit by Link & Beta by Hy

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Xung quanh nơi ở của Lam gia cũng có rất nhiều phóng viên. Vừa thấy thị trưởng Quân, bọn họ bắt đầu nhanh tay chụp ảnh.

Chân Phong Tố Cẩn hoàn toàn mềm nhũn, đứng không vững. Cô thấp giọng nói: "Đều tại anh! Em không còn sức lực nữa."

Quân Mặc Hàn cúi đầu dịu dàng nói bên tai Phong Tố Cẩn: "Ngoan, có anh ở đây. Em dựa vào người anh, anh làm chỗ dựa cho em."

Mặt đỏ lên, Phong Tố Cẩn nhìn Quân Mặc Hàn đầy oán trách: "Tất cả mọi người còn đang nhìn đấy!"

"Em là vợ của anh. Mọi người nhìn em và anh ân ái, không phải chuyện bình thường sao?"

Phong Tố Cẩn cắn môi. Đúng nha, Quân tiên sinh nhà cô còn có thể thanh nhã tôn quý, nghiêm trang như thế mà!

Rất khó tưởng tượng đến dáng vẻ mãnh liệt lúc ở nhà.

Các phóng viên kích động chụp ảnh. Thấy một màn ân ái của thị trưởng Quân và phu nhân, quả thực họ đã bị nhét không ít cẩu lương!

Phong lão phu nhân cũng dẫn Phong Tâm Tinh tới. Bà ta muốn lợi dụng cơ hội này giới thiệu đứa cháu gái vẫn luôn ở nước ngoài cho toàn bộ giới quyền quý biết, để mọi người biết đây mới thật sự là tiểu thư Phong gia!

Phong lão phu nhân đang dẫn Phong Tâm Tinh hàn huyên với một đám người, ánh mắt Phong Tâm Tinh đột nhiên tập trung ở ngoài cửa.

Chân Phong Tố Cẩn hoàn toàn mềm nhũn, Quân Mặc Hàn đang ôn nhu quan tâm ôm cô đi vào.

Một nửa trọng lượng của Phong Tố Cẩn đều dựa vào Quân Mặc Hàn.

Phong Tâm Tinh đố kỵ, hai tay nắm chặt, sắc mặt cũng trở nên vặn vẹo.

Thấy cảnh kia, cô ta vô cùng chướng mắt.

Cô ta hận không thể giết chết Phong Tố Cẩn rồi thay thế cô. Cô ta tưởng tượng nếu được tựa vào lòng thị trưởng Quân, được anh che chở thì tốt biết bao nhiêu.

Cảm nhận được sát khí trên người cháu gái mình, Phong lão phu nhân nhìn sang theo tầm mắt cô ta, cũng thấy Quân Mặc Hàn và Phong Tố Cẩn.

Đáy mắt Phong lão phu nhân lóe lên một tia sáng. Bà ta kéo Phong Tâm Tinh, nhỏ giọng nói: "Đừng để người khác thấy cháu thất thố."

Lúc này, Phong Tâm Tinh mới giật mình tỉnh táo lại, cố gắng khống chế cảm xúc đố kỵ của mình.

Người đàn ông kia quá chói mắt. Chỉ cần là nơi có anh, tầm mắt của mọi người đều bị hấp dẫn.

Nghi lễ còn chưa bắt đầu. Lam Bắc Thần cũng đang ở ngoài tiếp đãi khách tới.

Nghe thấy âm thanh náo nhiệt ngoài cửa, hắn xoay người nhìn lại, lập tức thấy Quân Mặc Hàn ôn nhu ôm Phong Tố Cẩn, chậm rãi đi tới.

Phong Tố Cẩn mặc một chiếc váy dài thêu dệt, trên người khoác một cái khăn choàng nhỏ màu trắng vừa mỹ lệ vừa xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt.

Thấy dáng vẻ ỷ lại của Phong Tố Cẩn với Quân Mặc Hàn, thấy hai người vô cùng ân ái, chẳng hiểu vì sao, Lam Bắc Thần cảm giác trong lòng hơi khó chịu, cảm thấy cảnh này rất chướng mắt.

Nhưng hắn vẫn bước đến, nói không lưu loát lắm: "Thị trưởng Quân và phu nhân có thể đến đây, quả thật là vinh hạnh của Lam mỗ."

Hai chữ phu nhân, Lam Bắc Thần nói đặc biệt không lưu loát.

Lam Bắc Thần đưa tay, Quân Mặc Hàn cũng đưa tay ra, hai người bắt tay nhau, trong không khí như hiện lên tia điện xẹt xẹt.

Phong Tố Cẩn biết Quân tiên sinh nhà mình có đôi lúc sẽ ăn dấm nên cô muốn xem vẻ mặt hiện tại của anh như thế nào.

Cô thật tình không biết, cô vừa nghiêng đầu như vậy, Lam Bắc Thần ở gần cũng thấy được vết hôn trên cổ cô.

Cả người hắn chấn động như bị sét đánh, không biết nên phản ứng thế nào, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cổ Phong Tố Cẩn.

Khóe miệng Quân Mặc Hàn mang theo nụ cười thản nhiên, đáy mắt hiện lên một tia sáng. Anh đang thầm tuyên bố chủ quyền của mình với Phong Tố Cẩn.

Có lẽ chính Lam Bắc Thần cũng không ý thức được nhưng Quân Mặc Hàn nhìn thấy rõ ràng, Lam Bắc Thần có tình ý với A Cẩn của anh.

Để bớt đi một tên tình địch, anh đương nhiên phải âm thầm dìm hắn xuống.