Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 326: Dài đằng đẵng

Edit by Ưu & Beta by Rùa

_

Phong Tố Cẩn dần tỉnh dậy nhờ tiếng gọi và sự vỗ về của Quân Mặc Hàn. Sắc mặt cô có phần mê man, khóe mắt còn đọng lại vài giọt nước mắt.

Quân Mặc Hàn nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt ấy:

"Em có ổn không?"

"Có chuyện gì xảy ra với em thế?"

Phong Tố Cẩn không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy cả người vô cùng mệt mỏi:

"Em đã nằm mơ. Em không nhớ những gì mình mơ thấy sao?"

Phong Tố Cẩn lắc đầu: "Không nhớ."

Cô cảm giác mắt mình hơi ướt, đưa tay sờ lên mặt theo quán tính.

"Em khóc ư?"

"Ừm. Trước tiên, em hãy bình tĩnh lại. Anh sẽ lấy cho em cốc sữa nóng."

Phong Tố Cẩn nắm lấy ống tay áo của Quân Mặc Hàn: "Anh đừng đi, em...em không cần uống sữa đâu."

Phong Tố Cẩn vừa tỉnh dậy, đôi mắt ngập nước, ánh mắt mang theo sự ỷ lại Quân Mặc Hàn, có phần lo lắng, sợ anh rời đi.

Dáng vẻ sợ sệt này của cô khiến nơi mềm yếu nhất trong lòng Quân Mặc Hàn khẽ rung động.

Anh xoa đầu Phong Tố Cẩn, nói: "Anh sẽ không đi nữa."

Thế nhưng, toàn thân Phong Tố Cẩn đổ rất nhiều mồ hôi, trông rất mệt mỏi, cần phải bổ sung nước và dinh dưỡng.

Cuối cùng, Quân Mặc Hàn quyết định bế Phong Tố Cẩn như bế một đứa trẻ: "Em cần ăn một chút gì đó. Anh bế em thế này để em biết anh sẽ không xa em nửa bước."

Trong lòng Phong Tố Cẩn cảm thấy ấm áp. Quân thiếu nhà cô luôn cưng chiều và dung túng cô vô điều kiện.

Mặc dù không nhớ trong mơ mình đã mơ thấy cái gì nhưng Phong Tố Cẩn cảm thấy rất bất an, cần chút cảm giác an toàn.

Mà người có thể cho cô cảm giác an toàn chỉ có thể là chồng cô.

Khi Quân Mặc Hàn bế Phong Tố Cẩn bước ra cửa, cô bỗng giật mình tỉnh táo, kiên trì muốn vùng ra khỏi người anh. Đây không phải ở nhà, một khi đi ra ngoài, chắc chắn sẽ bị người khác nhìn thấy.

Quân Mặc Hàn ngồi xổm xuống: "Đi lên, anh cõng em."

Trong lòng Phong Tố Cẩn như có một dòng nước ấm chảy qua.

"Không cần đâu, em có thể tự đi."

"Có muốn anh cõng không?"

Chỉ một câu nói đã khiến mũi Phong Tố Cẩn cay cay. Có muốn không? Còn cần phải nghĩ sao? Tất nhiên là muốn chứ.

"Nếu muốn thì đi lên, anh cõng em. Mau tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, hưởng thụ đi."

Phong Tố Cẩn không do dự nữa, dán cả người vào lưng Quân Mặc Hàn. Anh cõng cô, từng bước từng bước đi tới bếp.

Phong Tố Cẩn tựa đầu lên vai Quân Mặc Hàn, cảm thấy vô cùng an toàn. Cô bỗng thắc mắc.

"Mặc Hàn, sao anh lại đưa lưng[1] cho em?"

[1] lời Ưu giải thích nè: Vì lưng là một điểm chí mạng trên cơ thể con người, rất cần được bảo vệ, chúng ta có thể bảo vệ phía trước mình, nhưng khó có thể che chắn phía sau. Do đó, việc đưa lưng cho người khác chắc chắn phải là một người mình vô cùng tín nhiệm nhé. Cảm ơn vì đã đọc:))

Lúc Phong Tố Cẩn ở chỗ huấn luyện, huấn luyện viên đã nói một câu, nhất định không được đưa lưng cho người khác, đó là hành vi không an toàn.

Quân Mặc Hàn chắc chắn sẽ càng nhạy cảm về chuyện này, thế nhưng anh vẫn cõng cô.

Quân Mặc Hàn dừng chân. Ý nghĩa của việc đưa lưng không phải tầm thường. Anh chỉ nhẹ nhàng nói:

"A Cẩn của anh không phải ai xa lạ. Em là người yêu của anh, là gia đình của anh."

Chỉ bằng một câu nói, Quân Mặc Hàn đã thành công biểu lộ sự tín nhiệm và thái độ của anh với cô.

Phong Tố Cẩn cảm động. Cô nghĩ, sau này cô sẽ là người bảo vệ sau lưng anh, giúp anh cản nguy hiểm, bảo vệ anh được an toàn.

Anh cõng cô, tin tưởng cô như thế, cô sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn để giúp anh tránh khỏi nguy hiểm.

.....

Hai người bước vào phòng bếp. Nhìn thấy Quân thiếu cõng Thiếu phu nhân, tròng mắt các đầu bếp mở to vì kinh ngạc. Dù biết Quân thiếu rất quan tâm cưng chiều Thiếu phu nhân nhưng cảnh tượng trước mặt vẫn khiến bọn họ kinh sợ.

Vì kiểu cõng như thế thể hiện tình cảm sâu đậm và sự tín nhiệm vô cùng lớn.

Ở trong phòng bếp, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng cần làm. Khi làm nhiệm vụ, họ giống như một thanh kiếm tuốt ra khỏi vỏ. Bình thường, bọn họ giấu mình trong đám đông, người khác khó có thể nhìn ra thân phận của bọn họ.

Ngoại trừ làm nhiệm vụ, huấn luyện thì bình thường, việc của đầu bếp bọn họ chính là trông coi bếp, nấu cơm.

*Truyện chỉ được đăng full tại WordPress, Fanpage và Wattpad @perfect-team. Mọi bản dịch ở web khác đều là ăn cắp, hãy giúp team report hoặc chỉ dẫn mọi người vào WordPress của team để đọc, cảm ơn các cậu!