Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 124

“A…”

Cảnh Thần Hạo đồ chết tiệt! Đừng cắn cô! Đau quá!

“Không cần…”

Hai tay cô bấu lấy lưng trần của anh, nỗi đau nóng bỏng hận không thể dùng móng đâm sâu vào da thịt anh.

“Không cần… dừng lại sao?” Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn cô, mới phát hiện giọng bản thân đầy dục vọng.

Cô cắn chặt môi, âm thầm chịu đựng, không muốn quan tâm anh, đặc biệt là giọng lúc nãy anh lúc gọi cô Bùi Nhiễm Nhiễm còn đang văng vẳng bên tai.

Đáng chết mà, rốt cuộc anh nghiêm túc hay là thăm dò?

“A…”

Cô nhịn không được kêu lên, mặt tức giận trừng mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai mang ý cười, liền biết anh cố ý!

“Em thất thần rồi.”

Anh cười ái muội, hoạt động kịch liệt khiến mặt anh hiện lên tầng mồ hôi, càng làm anh đẹp trai bất phàm, mê hoặc cực kỳ.

“Cảnh Thần Hạo anh hỗn đản! Không biết nhẹ chút sao?”

Lời của cô vừa dứt, hai môi đã bị đôi môi nóng bỏng bịt lại, não của cô lập tức thiếu máu, từ phản kháng ban đầu trở thành nghênh đón.

“Uhm…”

Trong phòng nghỉ vốn im lặng, vang lên tiếng thở yêu kiều và tiếng hừ trầm ổn, kích tình không ngưng.

Lâm Tri Hiểu ôm văn kiện đứng trước cửa phòng Cảnh Thần Hạo, Bùi Nhiễm Nhiễm vào lâu vậy chưa ra, không phải có chuyện gì chứ?

Nhưng cô căn bản không dám gõ cửa, nhìn thấy Thích Thịnh Thiên đi qua, như bắt được cứu tinh vậy, kéo tay anh, “Quản lý Thích, Cảnh tổng đến công ty chưa?”

Cô biết Bùi Nhiễm Nhiễm vào rồi, nhưng không thấy Cảnh Thần Hạo vào.

Nếu Bùi Nhiễm Nhiễm 1 mình vào, không có lý do cô ấy ở trong lâu vậy!

Thích Thịnh Thiên cúi đầu kéo tay đang để trên tay anh, sau đó nhìn cửa phòng làm việc, mặt phủ lên nụ cười nhàn nhạt, “Thư ký Lâm, cô về làm việc đi!”

“Đây là ý gì? Cảnh tổng cũng…” Lâm Tri Hiểu chỉ cửa, “Thật sự ở trong?”

- ----------- --------------

Phải nói phòng làm việc của Cảnh tổng cách âm rất tốt, cho nên bên trong tiếng lớn cỡ nào, bên ngoài cũng không nghe, chỉ cảm thấy im lặng, im lặng đến đáng sợ.

“Đây là phòng làm việc của anh ta, không lẽ còn có người khác vào?” Thích Thịnh Thiên nhíu mày, “Không lẽ…”

Lâm Tri Hiểu gật đầu, thành thật nói, “Bùi Dĩ Hàn cũng ở trong.”

“Tôi liền biết tên đó có dị tính không có nhân tính mà! Thư ký Lâm lần này cô có thể về chỗ từ từ làm việc rồi. Chắc cỡ 1 tiếng rưỡi sau… cô hiểu mà.” Thích Thịnh Thiên ý vị thâm sâu nhìn cửa phòng làm việc, quay người rời đi.

Lâm Tri Hiểu thấy anh đi, ôm văn kiện cúi đầu nhanh chóng chạy về chỗ.

Trốn được mùng 1 không trốn được 15, Nhiễm Nhiễm cậu tự cầu phúc nha! Nếu bây giờ cô xông vào, xấu số sẽ bị Cảnh Thần hạo ném xuống từ tầng 15.

Đau…

Mệt…

Bùi Nhiễm Nhiễm chỉ cảm thấy 2 cảm giác này, còn những cảm giác khác, chắc đã bị áp đến mức tối thiểu rồi!

Cảm thấy tay lớn bên eo cô không ngừng di chuyển, bên tai vang lên tiếng của Cảnh Thần Hạo, “Nhiễm Nhiễm.”

“Nhiễm cái đầu anh!” Cô phản kháng muốn đứng dậy, eo lập tức bị tay lớn của anh kéo lại xuống giường, không di chuyển được.

“Còn có sức chửi tôi, xem ra em vẫn có thể tiếp tục.” Cảnh Thần Hạo kéo 1 cái khiến cô nằm trọn vào lòng, lật người áp lên cô, nhìn thấy khuôn mặt đã trang điểm qua, lửa giận trong lòng lại xuất hiện.

“Cảnh tổng có hứng thú làm tình nhân ngầm, tôi không có hứng thú làm vật thay thế. Tôi không biết Bùi Nhiễm Nhiễm anh nói là ai.” Cô mệt đến bản thân lười cãi với anh, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

“Ha, trò chơi giả mạo vui vậy sao?” Ánh mắt anh di chuyển trên cơ thể cô, ánh mắt dần dần trở nên nóng bỏng, “Da mặt và da cổ, da cơ thể không giống màu, khác cũng quá xa rồi, em tưởng tôi sẽ tin lời em.”

“Cảnh tổng là nhớ đến điên rồi, tùy tiện bắt 1 người nói giống cô ấy, nhưng anh nhìn kĩ, tôi không phải cô ấy!”

Cảnh Thần Hạo đến gần cô, thở ra hơi thở nóng bỏng lên tai cô, nhẹ giọng nói, “Noãn Noãn là con của tôi sao?”

Lòng cô hoảng loạn, khuôn mặt vàng lộ ra ý vị châm biếm, “Cảnh tổng cảm thấy tôi và anh có thể sinh con lai sao?”

- ----------- --------------