Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 148

"Cảnh tổng, chào ngài, tôi là Bùi Dĩ Hàn bí thư của ngài, Cảnh tổng có việc gì cần tôi làm giúp không? Cô ta nở nụ cười vừa đủ tám cái răng lộ ra, thân hình cúi xuống nhè nhẹ, biểu lộ bộ dạng kính trọng.

Ước chừng đợi khoảng một phút không thấy Cảnh Thần Hạo trả lời, trong lúc cô ta đang định lùi ra ngoài, ngước mắt nhìn anh một lúc, có vẻ như cô đang làm phiền anh vậy.

Thích Thịnh Thiên đáng chết, đưa tin gì không biết, rõ ràng là trúng một phát súng.

Cô ta vừa mới chuyển động cơ thể một chút, thì phía sau lưng vọng lại một tiếng khiến cô bị ngây người, "giường ấm"

Cô ta thừa biết Cảnh Thần Hạo không tốt lành gì.

Quả nhiên......

Cô ta lập tức nghiêng người qua, miệng cười nói, "Cảnh tổng ngài thật biết đùa giỡn, nếu ngài đã không nói, để tôi hỏi bí thư Lâm và trợ lý Thích xem làm gì"

Bên phía đối diện Cảnh Thần Hạo liền bật người quay lại, cô ta mới ý thức lùi về sau vài bước, vịnh chặt lồng ngực, ánh mắt nhìn cô ta trong giống như một con sói đói đang muốn vồ lấy con mồi trước mặt.

Cảnh Thần Hạo lướt mắt nhìn cử chỉ của cô ta, khóe miệng khẽ nhếch cười lên, "cầm tài liệu lên, đi vào phòng hội nghị họp"

Cô ta vẫn chưa kịp tra cứu tỉ mỉ nụ cười đầy kì dị ấy, liền vội vàng chạy đi cầm lấy tập tài liệu trên bàn, theo sau lưng anh ta đi ra ngoài.

Nhưng mà vừa mới chạy vào phòng hội nghị, Bùi Nhiễm Nhiễm liền nhìn thấy cái mặt không muốn thấy, Hà Hoa Huy!

Hà Hoa Huy nhìn thấy cô ta vừa vào phòng, vẻ mặt cười khẽ nhíu mày, nhưng mà tất cả đều bị Bùi Nhiễm Nhiễm làm lơ.

Việc thu mua vụ án lớn của Hà Thị bị Cảnh Thị đương nhiên là cần phải thảo luận tỉ mỉ rồi, lần đầu tiên cô ta làm công việc vủa một bí thư như vậy, được cái lúc trước cô ta cũng tham gia không ít hội nghị, gặp cũng không ít, vả lại bên cạnh lại có Thích Thịnh Thiên.

Hội nghị diễn ra khá lâu khác với suy nghĩ của cô, kéo dài đến chiều mới kết thúc, làm cô đói rã rời, trong lòng càng oán hận Cảnh Thần Hạo gấp bội lần.

"Tình tiết điều khoản hợp đồng chỉnh lý cho tốt, mai sáng tôi muốn nhìn thấy chúng trên bàn làm việc" Cảnh Thần Hạo lại dặn dò thêm một câu, sau đó trực tiếp đi về hướng thang máy.

Nhiều tình tiết điều khoản như vậy, mà mai sáng muốn có liền sao? Bộ xem cô ta là người máy chắc!

Bộ mặt cô ta như khóc không ra nước mắt, cái công việc của một bí thư quả nhiên không phải người nào cũng đảm nhiệm được, vả lại nhiệm vụ lần đầu tiên nên cô ta cũng muốn làm cho thật tốt.

Xem ra tối nay sẽ không tránh được thức đêm làm việc rồi, nhưng mà Cảnh Thần Hạo không có ở đây, cô ta có thể thoải mái mà về sớm rồi.

Cô ta vừa mới nghĩ là sẽ đón Dương Dương và Noãn Noãn tan trường, khuôn mặt tức khắc mi phi sắc vũ, ôm lấy tập tài liệu họp hội nghị của mình đi vào phòng làm việc.

......

Trang viên của Cảnh gia được tọa vị ở giữa sườn núi Yến Hoa Sơn, kiến trúc bốn tầng hình trăng lưỡi liềm màu trắng ẩn nấp giữa non nước, hoàn cảnh thanh tịnh, không khí thanh khiết.

Chiếc xe màu đen càng ngày càng gần, từ cái cửa sổ từ từ rộng mở trên xe nghe thấy mùi hương thoang thoảng của hoa quế, cơn gió nhẹ lướt nhẹ qua, những bông hoa nhỏ màu vàng nhạt bay xuống khắp nền đất, càng phát ra mùi thơm nồng.

Bên ngoài cửa lớn của biệt thự vọng lại một giọng nữ vang lên, "phu nhân, thiếu gia đã về rồi!"

Cảnh Thần Hạo mở cửa xe bước xuống, vẻ mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười nhạt nhòa, bộ đồ tây phẳng phiu bước vào trong.

"Hạo Nhi, người con gái con thích đâu? Tại sao không dẫn đến?" bà ta vừa hỏi vừa nhìn chăm chú vào phía sau lưng anh ta, ngoại trừ Cảnh Thần Hạo ra, tất cả đều là người hầu của Cảnh gia.

Cảnh Thần Hạo chạy đến bên ghế sofa ngồi xuống, người hầu lập tức bưng ly trà đến cho anh ta, anh ta vừa mới giang tay ra, Tô Nhược Nhã liền chạy đến bên cạnh anh, "con dâu của mẹ đâu rồi!"

Anh ta nhìn vào ly trà đang nóng rừng rực, bèn thu tay lại, thân người dựa ngược vào ghế sofa, "đang làm"

"Đang làm?" Tô Nhược Nhã nhìn lên chiếc đồng hồ cổ được treo trên tường, "tại sao con không về trễ tí, dẫn cô ta cùng đến đây!"

"Thím Trương, chuẩn bị thức ăn, tôi vẫn chưa ăn cơm chiều." Giọng anh ta ảm đạm, lại bỗng nhiên nghĩ ngay đến Bùi Dĩ Hàn vẫn chưa ăn gì.

Cô ta chắc chắn là không có ngốc đến nỗi không ăn cơm đâu!

"Con không cần dẫn bạn gái cùng đi ăn cơm à? Sao lại trở về nhà ăn, khó trách lớn rồi mà vẫn không có người thèm!" Tô Nhược Nhã bỗng nghĩ đến năm xưa mình mười tám tuổi đã đính hôn rồi, con trai của bản thân đến nay hai mươi chín tuổi vẫn buông ba tứ phía, bà ta không ngừng tự trách.

Tại người làm mẹ này không biết lo lắng sắp xếp đính hôn cho anh ta từ lúc nhỏ, để trưởng thành rồi thì trực tiếp cho anh ta kết hôn, lúc đó anh ta có phản kháng cũng không được.