Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 150

Thấy Cảnh Thần Hạo ở đối diện không nói gì, Tô Nhược Nhã chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục mở miệng, “tối hôm qua bà con báo mộng cho mẹ! Bảo con mau lấy vợ sinh con!”

“Bảo bà tối nay báo mộng cho con biết, đúng lúc con cũng có chút nhớ bà,” Cảnh Thần Hạo mặt không đổi sắc trả lời, động tác tao nhã tiếp tục ăn cơm.

“Con......” Rõ ràng bà chỉ nói đùa, thế mà nó lại nghiêm túc như vậy.

“Hạo nhi, người con gái mà con thích tên gì? Người ở đâu? Năm nay mấy tuổi? Dáng người......”

“Mẹ không cảm thấy bớt tiết lộ ra sẽ càng kinh hỉ sao?” Cảnh Thần Hạo cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn bà một chút, lại tiếp tục ăn cơm.

“Được được! Mẹ có thể đợi, mong chờ lấy, nhưng con cũng nên cho mẹ một ngày đi chứ? Đại khái khi nào có thể dẫn về nhà? Không thể cứ chờ thế này hoài!”

Ai biết được nó nói thật hay nói xạo, năm nay đẩy tới sang năm, sang năm đẩy tới năm sau, bà rất nhanh sẽ thành một bà lão.

Tô Nhược Nhã vẻ mặt lo lắng, cách xưng hô thế này ở trên người Cảnh Thần Hạo, bà cảm thấy đời này bà làm mẹ thật thất bại, hạnh phúc của con trai cũng không giải quyết được.

Cảnh Thần Hạo ăn được vài miếng bỗng nhiên buông đũa xuống, “chợt nhớ tới còn có chút việc, con đi trước đây.”

“Này...... này, con ăn thêm chút đi chứ!” Tô Nhược Nhã quay đầu nhìn anh sải bước rời đi, sững sờ tại chỗ.

Cho nên, khi nào bà mới có thể gặp con dâu đây, mới có cháu bồng đây!

Tiểu tử này rốt cuộc là thẳng hay cong vậy?

Bóng dáng của Cảnh Thần Hạo đã biến mất ngay cửa chính, Tô Nhược Nhã chậm rãi đứng dậy đi đến cạnh điện thoại bàn, bấm gọi cho Thích Thịnh Thiên.

“Thịnh Thiên! Là dì Cảnh đây con!” Tô Nhược Nhã níu lấy dây điện thoại, mỉm cười nghe Thích Thịnh Thiên gọi bà một tiếng, mới thần bí mở miệng, “các con thường xuyên ra ngoài chơi chung, có nhìn thấy Hạo Thần nhà dì chơi gái không?”

Thích Thịnh Thiên đang ngồi trước bàn làm việc sững sờ, lập tức khuôn mặt tuấn tú lộ ra thật nhiều ý cười, để điện thoại di động xa chút, đề phòng tiếng cười quá trớn của anh sẽ truyền đến tai của Tô Nhược Nhã.

“Thịnh Thiên! Nó không phải có bệnh gì không tiện nói chứ? Con nói dì có cần dẫn nó tới bệnh viện kiểm tra không?”

“Thịnh Thiên con có đang nghe không?”

Là một trưởng bối, Tô Nhược Nhã hiểu rất rõ bà hỏi như vậy không đúng chút nào, thế nhưng bà thật sự sắp bị Cảnh Thần Hạo bức điên rồi.

Từ năm năm trước đã bắt đầu giới thiệu đối tượng cho nó, cho tới bây giờ, nếu chỉ có 2 người là nó và đối tượng hẹn hò, nó ngay cả gặp cũng không gặp.

“Dì Cảnh, con cảm thấy anh Hạo có lẽ thật sự có chút vấn đề.” Hắn cười thật lâu mới đưa điện thoại lại gần, thế nhưng lúc trả lời cũng nhịn không được nhếch miệng, thực sự quá mắc cười!”

Thế nhưng anh nói cũng không sai nha! Khiếu thẩm mỹ của Cảnh Thần Hạo tuyệt đối có vấn đề.

Tô Nhược Nhã chỉ cảm thấy đầu “oanh” một tiếng, có vật gì đó nổ tung.

Có chút bối rối cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn cửa lớn, chẳng lẽ sau này nó thật sự sẽ dẫn về một người đàn ông sao?

Vừa nghĩ tới có cái khả năng đó, bà liền không nhịn được cả người run lên một cái, nhất định phải nghĩ cách đưa Cảnh Thần Hạo đi bệnh viện kiểm tra một chút.

Mặc dù bà vừa rồi cô nói thế, thế nhưng Cảnh gia không thể tuyệt hậu nha!

.......

Cảnh Thần Hạo trước khi cố tình đổi sang xe của ba Cảnh, đã sớm dừng xe ngay đối diện trường mầm non Thất Thái Quang, ánh mắt đen láy nhìn sang trường mầm non đối diện.

Từ công ty đến Cảnh gia, rồi từ Cảnh gia ra ngoài, lại thêm bị trễ 1 chút, lúc này đã là 3h50p, bên ngoài nhà trẻ không ít phụ huynh lần lượt kéo tới đón con họ về nhà.

Bọn họ đều đứng ngay cửa chính nhà trẻ, vừa nói chuyện phiếm vừa lo lắng đợi con từ trong ra, tựa hồ như thế mới là phụ huynh đi đón con tan học.

Còn anh thì là gì......

Hai tay giữ chặt tay lái, mắt không chớp nhìn chằm chằm đám người trước mặt, bỗng nhiên một thân ảnh quen thuộc lọt vào tầm mắt của anh.

Bùi Dĩ Hàn vẻ mặt tươi cười đi đến cửa chính, đứng sau mấy người, kiên nhẫn đợi chung, mặt cô không chút vội vã nào, chỉ có vui sướng, yên lòng, hiền hòa.

Cứ như vậy mà nhìn cô, lại có cảm giác năm tháng tĩnh lặng, giống như anh và cô cùng nhau đợi con tan học vậy.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, anh liền phát hiện anh lại không chút bài xích, nếu như Bùi Dĩ Hàn chính là Bùi Nhiễm Nhiễm, đối với Dương Dương và Noãn Noãn, thì anh vừa vui, vừa cảm ơn.

Cửa trường mầm non mở ra, phụ huynh đợi con từ sớm chờ bắt đầu bước vào, Bùi Dĩ Hàn cũng vào theo.

Ước chừng hơn mười phút là thấy bên bên tay cô nắm hai đứa nhỏ đi ra, khuôn mặt tươi cười đó của Noãn Noãn trong chốc lát liền khắc sâu vào trong mắt anh, đáy lòng anh ấm áp.

Anh nhớ tới mục đích hôm nay anh tới, lập tức nghiêng đầu nhìn bên còn lại của cô, thế nhưng trên tay Dương Dương đang cầm một giấy thật mỏng và chăm chú nhìn vào, xem ra có chút giống giấy khen.