Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 156

Cửa văn phòng bị mở,lộ ra gương mặt vàng vọt của Bùi Nhiễm Nhiễm, cả người cô ấy cũng từ bên ngoài tiến vào,một tay bê cốc nước ấm, tay kia cầm thuốc.

Nhanh chóng tiến bước về phía trước mặt anh, đặt cốc nước xuống trước mặt anh, “Cảnh tổng, uống thuốc.”

Cảnh Thần Hạo nhìn vào mấy viên thuốc màu trắng kia trong tâm là một ngọn lửa bùng cháy, nhưng thuốc lại nằm trong bàn tay trắng nõn kia nhìn cũng làm cho anh thấy thoải mái trong lòng rồi.

Anh đưa tay đón lấy thuốc từ tay cô ấy, nhẹ nhàng chạm vào làn da của cô từng viên từng viên chậm rãi nhận lấy.Cảm giác tiếp xúc nhẹ nhàng và tinh tế ấy như có một luồng điện chạy qua vậy, xuyên suốt toàn thân anh, ừ, cái phúc lợi này vẫn có thể được suy nghĩ kỹ, sau đó uống hết sạch thuốc luôn.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn từng động tác chầm chậm của anh ấy, chỉ hận là không thể banh miệng anh ấy ra, trực tiếp nhét thẳng vào trong.Đây là anh ấy uống thuốc, chứ có phải là gà ăn thóc đâu, có nhất thiết phải từng viên từng viên một hay không?

Không chỉ định phòng nghỉ phía xa ở sau lưng kia là điểm dừng chân tiếp theo của cô, không địch nổi anh ấy.

Mắt nhìn anh ấy uống hết thuốc, cô dường như vẫn chưa yên tâm, “Cảnh tổng lịch trình đi ra ngoài ngày hôm nay hủy bỏ hết phải không?”

“Ừ.”

“Cảnh tổng anh có còn cảm thấy chỗ nào không được thoải mái không?” Cô cẩn thận hỏi.

“Lại nghe trộm được gì rồi.”Cảnh Thần Hạo thu người lại, ngước mắt nhìn cô.

Cái gì mà không được, cái gì mà ẩn bệnh, cái gì mà thích đàn ông, bây giờ anh chỉ cần nghe thấy thôi cũng cảm thấy rất phiền toái rồi.

Không phải là không kết hôn sao?Tất cả đều do người phụ nữ ngồi trước mặt gây ra cả!

“Làm gì có!”Nếu như cô ấy nghe trộm thấy hết rồi liệu có còn cần phải hỏi anh nữa hay không?

Tay phải của Cảnh Thần Hạo từng ngón gõ nhẹ lên trên mặt bàn,đôi môi mỏng cười mỉm, hỏi một cách mạn bất kinh tâm, “Em định khi nào chuẩn bị kết hôn?”

Cô ngẩn người một lúc mới phản ứng lại được những gì anh vừa nói,nhưng cô từ trước tới giờ không muốn kết hôn, ở đâu ra cái cách nghĩ kết hôn này.

“Không có!” Cô lắc đầu.

“Là không có muốn kết hôn hay là chưa muốn kết hôn?” Anh rút lại tay phải, nhìn thấy trong ánh mắt của cô có chút gì đó rất lãnh mạc.

Cái người chồng đang ở nước ngoài kia chắc không phải là vì do cô muốn cho con mình có hộ khẩu cho nên mới kết hôn đấy chứ.

“Trong công ty tốt nhất không nên nói tới vấn đề cá nhân không có liên quan gì tới công việc như thế này, Cảnh tồng tôi có việc bận đi trước đây!”Cô quay người bước ra ngoài.

Cô ngày càng thấy rất vội vã, phải làm sao bây giờ?

Cô vừa bước tới cánh cửa,cánh tay phải mới đặt lên của cửa.giọng nói không nhanh không chậm của Cảnh Thần Hạo đã vang lên phía sau lưng, “Pha trà.”

Cô thả tay ra khỏi nắm cửa, quay người lại quay trở lại trước mặt anh, bê cốc trà lại một lần nữa rời đi.

Cảnh Thần Hạo âm thầm nhìn theo bóng cô, ánh mắt toát lên một tia uất hận,tốt nhất người chồng đó chỉ là giả!

Pha trà cho Cảnh Thần Hạo, khi rời đi vừa hay gặp Thích Thịnh Thiên bước tới, gương mặt anh ấy toát lên vẻ đắc ý nhìn cô cười chào hỏi, “Anh Hạo bị thương có nặng không?”

Cô nghĩ tới vừa nãy khi bước vào, cánh tay của Cảnh Thần Hạo đang băng bó cũng vẫn có thể giơ lên được, chắc là không tới mức nghiêm trọng lắm!

“Thích trợ lý tốt nhất nên tự mình vào xem,hỏi thăm chút xem Cảnh tổng có còn chỗ nào cảm thấy không được thoải mái hay không.Tối qua Cảnh phu nhân có gọi điện tới đặc biệt ra lệnh phải đưa anh ấy đi tới bệnh viện,vết thương của Cảnh tổng là do ngày hôm nay,tôi cảm thấy anh ấy hình như đang giấu giếm gì đó.Tôi hỏi không được,nhiệm vụ khó khăn này giao cho anh nhé!” Cô nói xong liền rời đi ngay.

- --------------- ----------------

Công việc của sáng nay vẫn chưa làm, nếu như không làm chiều nay chắc sẽ bận bù đầu mất.

Thích Thịnh Thiên vừa mở cánh cửa văn phòng đã nhìn thấy khuôn mặt tối sầm của Cảnh Thần Hạo, một tâm trạng tràn ngập suy nghĩ ưu tư.

Anh đặc biệt chú ý tới cánh tay của anh ấy. “Lão Trần quả nhiên lợi hại, nói là sẽ làm khoa trương một chút, thật sự rất khoa trương.”

“Cút!”Cảnh Thần Hạo nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái.

“Đừng tức giận,tức giận sẽ có nếp nhăn đó.”Thích Thịnh Thiên ngồi tới phía trước mặt anh, hỏi không vội vã, “Kết quả thế nào?”

“Kết quả tương đối tốt,Châu Phi gần đây cần có người qua bên đó xem xét tình hình.Bây giờ về nhà thu dọn hành lý, tối nay sẽ đi.” Cảnh Thần Hạo nói một cách rất điềm tĩnh thờ ơ, tay phải nhấc giấy tờ trên bàn lên,không quan tâm người ngồi trước mặt đang nhìn anh rất chăm chú.

“Tôi sai rồi!Cảnh tổng tôi thật sự sai rồi.” Thích Thịnh Thiên vươn cánh tay đưa về phía anh ấy, “Hay là cậu rạch một dao lên cánh tay của tôi, như này chúng ta coi như hòa rồi!’

Cảnh Thần Hạo liếc mắt nhìn anh ấy một cái,xòe tay phải ra, “Dao.”

“Cậu nói thật đấy à!” Thích Thịnh Thiên sợ hãi ngay lập tức rụt tay lại.

“Khi mà cậu muốn làm thật sao không nghĩ tới cảm giác của mình? Đừng có phí lời, nhận lấy dao còn không thì đi đi nước ngoài, tự chọn đi!”Anh cố ý ngoắc ngoắc tay, nghiêng đầu, nhếch miệng cười đắc ý.

“Anh Hạo,con dao làm anh bị thương sao mà tôi lại có thể giữ lại cơ chứ,sớm đã xử nó để đền tội rồi!” Anh ấy sao lại có thể quên mất là người này thù rất dai cơ chứ, nhưng mà anh giúp anh ấy tán gái cơ mà!

Tay phải của Cảnh Thần Hạo vòng ra, chạm vào điện thoại, ấn số quay nhanh “1”, đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy.Nhưng anh vẫn chưa kịp nói gì, điện thoại đã bị Thích Thịnh Thiên ngắt máy.

“Cậu tốt nhất cho tôi một lời giải thích hợp lý.” Nếu không anh sẽ ngay lập tức yêu cầu Bùi Dĩ Hàn đặt vé máy bay cho anh ấy rời đi.

“Cảnh tổng, tay của ngài bị thương là một cơ hội rất tốt mà!Như là bắt cô ấy bón cơm, lật tài liệu,mặc quần áo, đi nhà vệ sinh gì đó, tiếp xúc nhiều một chút, nhất định sẽ phát sinh chuyện gì đó!”Thích Thịnh Thiên bình tĩnh gật gật đầu, “Phụ nữ giống như được làm bằng nước vậy, nhất định sẽ mềm lòng, cơ hội này nhất định không được bỏ qua.”

Cảnh Thần Hạo chậm rãi đặt điện thoại xuống, Thích Thịnh Thiên nói gần như cũng có chút đạo lý.

Thích Thịnh Thiên vừa nhìn thấy anh đặt điện thoại xuống,trong tâm cũng cảm thấy có chút yên tâm hơn rất nhiều, “Tôi vừa nhìn thấy cô ấy thật sự rất lo lắng,cô ấy còn hỏi tôi liệu có phải còn có chỗ nào thấy không được khỏe hay không đó.”

“Thích Thịnh Thiên mắt híp lại nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, “Thích Thịnh Thiên, cậu trước mặt mẹ tôi đã nói những gì? Muốn chết có phải không?”

Bùi Dĩ Hàn không thể nào nói linh tinh trước mặt Tô Nhược Nhã được, có khả năng nhất chỉ có anh ta mà thôi.

Chắc chắn là hôm đó sau khi anh rời đi, Tô Nhược Nhã đã gọi điện cho anh ta.

“Ồ, là như thế này,bác gái Cảnh muốn tôi giới thiệu đối tượng gặp mặt cho cậu, tôi nghĩ cậu chắc chắn sẽ không đi, cho nên tôi mới tùy tiện nói thêm một câu là cậu bao nhiêu lâu rồi mà vẫn chưa muốn kết hôn chắc chắn là có nguyên nhân. Ý của tôi là trong tâm cậu đã có người cậu yêu thương, nhưng về phía bác gái bác ấy hiểu thành thế nào thì tôi cũng không biết nữa.”

Thích Thịnh Thiên nhìn thấy sắc mặt anh càng ngày càng u tối thêm, đột nhiên từ đứng lên khỏi ghế, “Cảnh tổng, sắp tới trưa rồi, tôi đi nói với Bùi Dĩ Hàn chuẩn bị bữa trưa!”

Cảnh Thần Hạo nhìn về phía cửa đang đóng dần, tay phải cầm bút lên, nắm chặt, đột nhiên “bộp” bút bị ném xuống mặt đất.

Một lúc không lâu sau, cánh cửa phòng làm việc lại bị mở ra, Bùi Nhiễm Nhiễm trên tay nhẹ nhàng cầm một hộp cơm tiến vào, anh chỉ liếc nhìn một cái, cúi đầu tiếp tục làm việc.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy bộ dạng của anh bây giờ, kiềm chế không nổi cơn giận, anh hiện tại còn đang là người bệnh cơ mà!

Cô bước tới đặt hộp cơm lên một góc mặt bàn làm việc, sau đó thu gọn hết chỗ tài liệu đang ở trước mặt anh lại, đặt sang một bên, di chuyển hộp cơm tới trước mặt anh, “Cảnh tổng, mời dùng bữa trưa.”

Anh ngước mắt nhìn cô, ngữ điệu có phần rất thẳng thắn đáp lời: “Không nhấc tay lên được.”

“Cảnh tổng, ăn cơm chỉ cần dùng một tay là đủ rồi.” Cho nên tay trái bị thương, tay phải vẫn có thể ăn cơm được.

- --------------- ----------------