Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 192

Các người đẹp bởi vì câu nói của Đường Sóc, ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thích Thịnh Thiên, đáng thương nói, “Thích thiếu......”

“Ra ngoài ra ngoài! Không nghe thấy hay sao?” Thích Thịnh Thiên không kiên nhẫn phất phất tay, các người đẹp bất đắc dĩ lui ra ngoài một cách nhanh như chớp.

Trong phòng không còn mùi nước hoa, không khí cũng trở nên trong lành hơn, Thích Thịnh Thiên hít sâu vài cái.

Căn phòng vừa mới được yên tĩnh, cái giọng to của Mẫn Lệ lại truyền đến, “anh Hạo bỏ lại chúng ta đi làm gì rồi?”

“Đi làm thư ký rồi.” Thích Thịnh Thiên hững hờ đáp.

Tay của Đường Sóc đang vươn tới ly rượu trước mặt, đột nhiên nắm chặt, trên mặt cũng khôi phục lại vẻ mặt tươi cười dịu dàng của ngày nào, “bọn họ nghiêm túc sao? Tôi thấy chiếc nhẫn mà cô ấy đang đeo hình như là nhẫn cưới, chuyện này không sao chứ?”

Mẫn Lệ cũng nhìn anh, biết giọng mình to, cũng không có nói chuyện, nhưng sự vội vàng trong ánh mắt sao cũng không che giấu được, anh rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra!

Trong đầu của Thích Thịnh Thiên hiện lên cảnh đã nhìn thấy trong văn phòng vào hôm nay, cầm đôi đũa trước mặt lên, “chính là chuyện thế đó, tính của anh Hạo hai người cũng biết đó, quen tùy hứng rồi, chẳng lẽ tìm trúng một người vừa ý, còn quan tâm cô ta có kết hôn hay không sao, nói không chừng qua mấy ngày nữa Bùi Dĩ Hàn sẽ ly hôn, chúng ta sẽ có chị dâu, còn có thêm hai cháu trai cháu gái, lời biết mấy!”

Mẫn Lệ vẫn còn có chút không tin, Cảnh Thần Hạo bình tĩnh như vậy, làm sao có thể làm ra những chuyện đó, do đó anh cứ quấn lấy Thích Thịnh Thiên, hỏi này hỏi nọ.

Còn Đường Sóc ngồi một bên nhìn như uống rượu giải sầu, kỳ thật tai anh vẫn luôn nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, trước kia lúc bọn họ gặp nhau trên tay cô ấy còn chưa đeo nhẫn, đột nhiên trên tay cô đeo một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn đó có phải là của Cảnh Thần Hạo mua cho cô không?

Nghĩ đến khả năng này, anh cảm thấy trong lòng không thoải mái, uống liên tục mấy ly rượu sầu.

Trên đường trở về sau khi ăn cơm xong, Bùi Nhiễm Nhiễm cuối cùng đã hiểu câu nói sẽ không khách sáo với cô mà Cảnh Thần Hạo đã nói là có nghĩa gì.

Xe bỗng nhiên dừng ở một nơi tối tăm hẻo lánh trên đường, cô lập tức che ngực, cơ thể không ngừng nhích về phía cửa xe, nhìn người đàn ông trước mặt tháo dây an toàn ra dựa sát người tới, rống to một câu, “anh làm gì đó?”

“Làm.”

“Cảnh Thần Hạo! Em không phải ý này!” Cô đưa tay mở cửa, đột nhiên cổ tay bị anh nắm lấy, cô cố gắng rút tay về.

Nhưng chỉ trong chốc lát, anh đã xê dịch từ vị trí tay lái đến trước mặt cô, cô vừa định nói chuyện, cái ghế của cô bỗng nhiên ngửa ra sau, người cô cũng theo đó mà ngửa ra sau.

Cô nuốt nước miếng, giương mắt nhìn anh, thực sự quá tối, chỉ có thể mượn ánh trăng nhàn nhạt để nhìn rõ khuôn mặt của anh, “này đang ở trên đường!”

Cảnh Thần Hạo hít sâu một hơi, người anh đè trên trên người cô, một tay tháo dây an toàn của cô ra, hơi thở tựa như hoa lan kề sát bên tai cô, ngữ khí mập mờ, “anh biết”.

“Biết anh còn thế này, lỡ như có ai đó đi ngang qua thì sao đây?” Cô cũng không muốn bị vây lại xem nha!

“Thì ra em lo lắng chuyện này.” Anh nhẹ giọng mỉm cười cắn vành tai của cô, “nơi này thông tới biệt thự của anh, không ai đi qua đâu.”

Nhất định là do tối nay cô đã bị anh chuốc quá nhiều rượu, ngay cả đường về nhà cũng không nhìn, không ngờ đã đến đường về nhà anh ta rồi.

Quả nhiên cô vẫn không thể quá tin anh!

Không ngờ anh lại giở chiêu này với cô!

“Vậy tới biệt thự của anh không được sao?” Cô cố gắng khôi phục lý trí đã bị cồn xâm nhập, nhưng cô lại phát ra giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, hiệu quả của lời từ chối giảm mạnh.

“Đương nhiên có thể, nhưng tối nay em mà đến biệt thự rồi thì anh sẽ không để em đi đâu.” Ngụ ý ở đây chính là nếu cô ở đây, còn có thể về nhà.

“Xem như anh lợi hại!” Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, xe - Rung gì đó cô thật tình không muốn nha!

Bùi Nhiễm Nhiễm biết rõ chạy không thoát, hạ quyết tâm, cắn răng nói, “nhanh lên, tốc chiến tốc thắng!”

“Được.” Anh trả lời rất sảng khoái.

Vành tai của cô bỗng nhiên nóng lên, cơ thể cô run một cái, hai tay vòng qua cổ anh, phối hợp với động tác của anh một cách tự nhiên.

Có lẽ là do tác dụng của cồn, ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, đợi đến khi cô tỉnh lại, trời đã sáng.

Cô đưa tay ấn huyệt Thái Dương, mắt vẫn còn mờ, đợi khi cô nhìn rõ đèn thủy tinh treo trên trần nhà, cô đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, hai con ngươi nhìn xung quanh căn phòng rộng lớn.

Đây là nhà của Cảnh Thần Hạo?

Kí ức của cô vẫn còn dừng ngay cảnh hai người ôm nhau đắm đuối trong xe, tại sao vừa tỉnh dậy lại ở trong nhà của anh thế, hơn nữa chẳng phải anh đã nói sẽ đưa cô về nhà sao?

Không kịp nghĩ quá nhiều, cô vén chăn lên đứng dậy xuống giường, trên người lành lạnh cái gì cũng không có mặc, vả lại phía trên người cô có không ít dấu hôn, cô nắm chặt chăn bông, trong lòng liên tục chửi rủa Cảnh Thần Hạo.

Vừa xuống giường cô đã cảm thấy càng thêm bi kịch, xe - rung gì đó, hại sức khỏe a!

Cô vốn muốn tìm quần áo hôm qua cô đã mặc, thế nhưng không thấy ở đâu, mang dép đi đến trước tủ quần áo màu vàng nhạt, ôm một chút xíu hi vọng mở ra.

Nhưng lúc cô thật sự nhìn thấy cái đầm nữ treo kế bên áo sơ mi trắng, cô sững sờ đứng tại chỗ một hồi lâu mới hoàn hồn lại.

Tựa như ở trong căn phòng to thế này của anh có một cái đầm công chúa dành cho con nít vậy, trong nhà anh ngay cả đồ của cô cũng đã chuẩn bị hết.

Chóp mũi bỗng nhiên chua xót, lần trước cô hỏi anh có thích cô hay không, anh không có trả lời, ngược lại mắng cô ngốc.

Hình như cô thật sự ngốc, u Dương Lập - người đàn ông đã bỏ rơi cô – cô lại yêu nhiều năm như vậy, còn người thật lòng thích cô thế mà cô vẫn luôn không biết.

Cô chậm rãi đưa tay lấy một cái đầm trắng ra, nhanh chóng mặc vào rồi xuống lầu.

Cách trang trí của biệt thự này là phong cách anh ấy thích, màu chủ đạo là màu trắng của gạo, đơn giản trang nhã, nhưng vật trang trí bên trong nhà mỗi một cái đều là cực phẩm trong cực phẩm, thậm chí còn có không ít đồ làm bằng ngọc.

Cô nhớ trước kia, anh ấy không thích đồ bằng ngọc lắm.

Trong phòng khách không thấy Cảnh Thần Hạo, cô nghi hoặc đi về phía phòng ăn, trên bàn ăn màu trắng có sữa bò, bánh mì và trứng gà, nhưng vẫn không thấy Cảnh Thần Hạo đâu.

Cả căn biệt thự giống như chỉ có một mình cô.

Cảnh Thần Hạo đâu rồi?

Không thấy bóng dáng của Cảnh Thần Hạo, cô dứt khoát ngồi xuống ăn sáng, nhưng lại ăn trong sự buồn tẻ, tối hôm qua lại không có trở về, Dương Dương và Noãn Noãn nhất định đã lo lắng.

Nhớ tới lúc trước khi xảy ra chuyện thế này, lại cảm thấy Cảnh Thần Hạo nhất định đã sớm gọi cho Lâm Tri Hiểu biết, đúng là bị anh trói chặt rồi.

Cô từ từ ăn, lúc trong tay cô cầm ly sữa vừa muốn đặt xuống, nghe được tiếng của Cảnh Thần Hạo.

“Gần đây bận việc, không có thời gian, anh ta muốn gặp tôi thì đến công ty tìm tôi.” Anh mặc bộ đồ thể thao màu xám tro nhạt đi tới, tháo tai nghe xuống nhìn cô, “thức dậy lâu lắm rồi à?”

Bùi Nhiễm Nhiễm quan sát cổ áo bị mồ hôi làm ướt của anh, mái tóc ngắn gọn gàng bị gió thổi tới có chút lộn xộn, gương mặt lạnh lùng lại có vẻ rõ nét hơn, sáng sớm đã diễn một màn mỹ nam quyến rũ người ta, “anh đi chạy bộ sao?”

“Em yên tâm, sẽ không ép em đi với anh đâu.” Anh nhàn nhã bước đi đến bên cạnh cô, ngay lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô một, anh đi tắm rửa thay quần áo, nhớ kỹ đi lên trang điểm.”

Gương mặt trắng nõn của cô ửng đỏ, nghe tiếng bước chân xa dần mới phản ứng lại, không ngờ trong nhà anh lại còn có đồ trang điểm?

Cô vừa rồi còn đang xoắn xuýt không biết hôm nay phải làm sao! Quả nhiên sự lo lắng của cô quá dư thừa.