Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 196

70196.

“Cũng đúng, Cảnh Thần Hạo thì càng không cần lo lắng, anh ta là đai đen taekwondo, đoán chắc Hoắc Đông cũng đánh không lại anh. Cô bị Lâm Tri Hiểu nói như thế, lập tức nhẹ lòng, dưới chân đạp ga rồi lái xe ra ngoài.

“Nhiễm Nhiễm, cậu giỏi, tớ đúng là rất nể phục cậu, đại boss biết được cậu tự ý nói anh ấy như thế không?”

“Trước mặt anh ấy, tớ vẫn sẽ nói như thế, lúc cậu tan ca chú ý chút, tớ rước bảo bối đây!” Cô nói xong liền cúp điện thoại. Đi thẳng đến trường mầm non Thất Thái Quang.

Tối hôm qua chưa rước tụi nhỏ, hôm nay lúc nhìn thấy tụi nhỏ, cô còn kích động hơn so với hai đứa, nhìn thấy tụi nhỏ chạy đến, trong đầu đột nhiên nghĩ đến những lời nói Cảnh Thần Hạo nói lúc sáng, chuyển qua sống chung.

Hình như có chút không ổn.

Nhưng cô thân là thư kí trưởng của anh, mỗi ngày về sớm hình như càng không ổn, cô đột nhiên cảm thấy Cảnh Thần Hạo đúng thật cần tuyển thêm một thư kí.

Thích Thịnh Thiên là lấy danh chức vụ giám đốc, làm trợ lý của Cảnh Thần Hạo, không phải là thư kí, còn lại là cô và Ứng Ngữ, cô có phải nên để Cảnh Thần Hạo mời Đường Tư Điềm vào, nói không chừng ngay cả tiền lương cũng không cần phát cho cô ấy, tự nguyện phục tùng đến làm việc rồi.

“Mẹ ơi!” Hai đứa ngước đầu nhìn cô, cùng nhau lên tiếng.

Cô ngồi xổm người xuống nhìn tụi nhỏ, nắm lấy mỗi đứa một tay, “Mẹ tối hôm qua làm việc tối rồi, ở công ty ngủ luôn, xin lỗi bảo bối!”

Đây là lời nói dối của Cảnh Thần Hạo cho Lâm Tri Hiểu.

“Mẹ phải chú ý đấy! Dạo này rất dễ dàng bị cảm.” Noãn Noãn quan tâm nhìn vào cô, không ở bên cạnh cô bé không sao, nhưng cô không thể sinh bệnh được.

“Mẹ sẽ chú ý nè.” Cô đứng dậy nắm lấy tụi nhỏ ra ngoài.

Ra khỏi trường mầm non, cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn và đồ ăn vặt của tối nay, bọn họ bịch lớn bịch nhỏ về nhà.

Bọn họ vừa mới đến nhà, Lâm Tri Hiểu cũng về đến, vội vàng chạy vào, nhìn thấy trong phòng khách có hai bảo bối, vừa ngoảnh người liền lẻn vào trong nhà bếp, còn không quên đóng cửa phòng lại.

Dương Dương nhìn thấy cửa đột nhiên đóng lại, động tác ăn táo khựng lại, không lẽ xảy ra chuyện gì rồi?

“Anh trai, em không xem cái này, đổi bộ hoạt hình khác!” Noãn Noãn đột nhiên mở miệng ở tai cậu, cậu lập tức cầm remote, giúp cô bé đổi bộ hoạt hình khác.

Lâm Tri Hiểu nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm đang cắt rau, đi gần hơn về hướng cô, lại lập tức thu lại cái đầu óc tò mò, “Tối hôm qua trải qua một đêm với Cảnh tổng?”

“Uhm.” Cô căn bản không biết được, hoàn toàn uống say rồi, đằng sau xảy ra tình hình gì trong đầu mơ hồ một mảng.

“Tớ biết rồi, những lời tăng ca chẳng phải dùng để gạt tớ.” Vẻ mặt Lâm Tri Hiểu mập mờ nhìn vào cô, “Cái tên Hoắc Đông quả nhiên là đi tìm đại boss, kết quả đại boss liền đánh hắn ta một cái không biết trời chăng mây đất, hắn ta ngay cả cái bóng cũng không thấy.”

“Có thể tưởng tượng.” Cảnh Thần Hạo sẽ không dễ dàng gặp mặt hắn như vậy, nhưng sau khi chuyện chín muồi, bọn họ tuyệt đối sẽ gặp mặt.

“Hoắc thị đột nhiên xảy ra chuyện, có phải có liên quan đến cậu?” Tối hôm đó cô ấy ở Mộng Ly không tìm được cô nữa liền rời khỏi, nhưng sau này nghe nói có người là bị khiêng ra ngoài.

Người đó không phải là Âu Dương Lập, khả năng lớn nhất chính là Hoắc Đông rồi.

Động tác cắt rau thả chậm lại, trước mắt hiển nhiên xuất hiện vẻ mặt tuấn tú lạnh lùng kia của Cảnh Thần Hạo, “Chắc vậy.”

“Đại boss giận cả đỉnh đầu vì hồng nhan! Dũng mãnh!” Lâm Tri Hiểu giơ một ngón cái cho cô, rửa một trái táo cầm lên cũng ra ngoài rồi.

Bữa tối ăn cơm, cô vẫn phải dỗ Noãn Noãn đi ngủ, tiếng chuông điện thoại đột nhiên reng lên, cô cầm lên xem, trên đó là hai chữ to Cảnh tổng.

“Mẹ ơi, điện thoại của ai?” Noãn Noãn vừa mới nằm xuống lại ngồi dậy, cô bé biết chữ không nhiều, chữ Cảnh gọi là tương đối phức tạp, hoàn toàn không biết.

“Ba con đấy.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhấc máy điện thoại, đưa vào tai cô bé, ánh mắt ám chỉ cô bé nói điện thoại.

“Nhiễm Nhiễm, anh nhớ em rồi.”

“Ba ơi, con là Noãn Noãn.”

Hai người gần như cùng nhau mở miệng, Noãn Noãn kích động chìm đắm trong tâm tư của mình, không nghe rõ Cảnh Thần Hạo nói gì, khuôn mặt nhỏ tràn đầy niềm vui đong đầy.

Lúc này, Cảnh Thần Hạo đang cầm ly rượu đứng trước cửa sổ ngây người, câu nói đậm tình vừa nãy của anh, không ngờ không bị người nên nghe nghe thấy.

Noãn Noãn cầm di động, chớp đôi mắt to nhìn vào Bùi Nhiễm Nhiễm, cười mỉm hỏi, “Ba ơi, ba vừa nãy nói gì? Con chưa nghe rõ, ba nói lại thêm một lần.”

“Ba nói ba nhớ tụi con rồi, muốn sống chung với các con, Noãn Noãn muốn ở chung với ba không?” Anh không cám dỗ người lớn, còn không cám dỗ con nhỏ sao?

Noãn Noãn ngước đầu nhìn vào Bùi Nhiễm Nhiễm, cẩn thận từng tí lấy di động ra, thì lén lút hỏi, “Mẹ ơi, ba hỏi con có muốn ở chung không?”

Cô không có nói chuyện, chỉ là lắc đầu.

Noãn Noãn bĩu môi, lấy lại điện thoại, “Ba ơi, ba ở một mình đi!”

Cảnh Thần Hạo vẫn chờ đợi kiên nhẫn câu trả lời của cô bé, nhưng không hề một chút nghe được tiếng của Bùi Nhiễm Nhiễm, nhưng Noãn Noãn không ngờ lại nói như thế, quá tổn thương lòng anh.

“Noãn Noãn, ba ở đây có rất nhiều đầm công chúa.” Ngày mai nhất định phải phái người lại tặng một tủ đầm công chúa.

Bọn họ ba người vui vẻ sống cùng nhau, vứt anh một mình xa như thế, đúng là đáng ghét.

“Noãn Noãn cũng có rất nhiều đầm công chúa!” Cô tuy rằng rất thích ba, nhưng vẫn thích mẹ nhất, mẹ nói không đi, liền không đi.

Bùi Nhiễm Nhiễm giơ một ngón tay cái cho cô bé, tán thưởng nhìn vào cô bé, không có chỉ đạo của cô đối diện sự cám dỗ của Cảnh Thần Hạo vẫn có thể đối đáp lưu loát, không tồi, rất lợi hại.

Anh nắm chặt lấy ly rượu trên tay, trầm giọng nói, “Đưa di động cho mẹ.”

“Ba ngủ ngon!” Noãn Noãn đưa di động cho Bùi Nhiễm Nhiễm xong, liền ngoan ngoãn nằm xuống đi ngủ, “Mẹ ngủ ngon.”

Bùi Nhiễm Nhiễm cúi đầu hôn lên trán cô bé một cái, “Bảo bối ngủ ngon.”

Cô cầm di động tắt đèn, đi ra cửa phòng, cô không vội xuống lầu, mà là đi đến sân thượng tiếp tục nói điện thoại, “Cảnh tổng, có chuyện sao?”

“Anh cũng muốn nụ hôn ngủ ngon.”

Bùi Nhiễm Nhiễm ngây người trước, sau đó cách điện thoại nói một câu, “Moah!”

“Bùi Nhiễm Nhiễm……” Cảnh Thần Hạo ngước đầu uống cạn ly rượu trên tay, người phụ nữ này cứ luôn có vô số trí thông minh nhỏ ứng phó anh.

“Cảnh tổng, thuộc hạ ở đây.” Cô cười trả lời.

Cô ngước đầu nhìn vào bầu trời đêm, vầng trăng cong cong treo trong bầu trời đêm, xung quanh lấp lánh vài ngôi sao lẻ tẻ sáng mờ không đồng nhất.

“Cảnh Thần Hạo!” Cô đột nhiên thốt lên một tiếng.

Cảnh Thần Hạo đang cầm chai rượu chuẩn bị rót rượu, nghe thấy giọng của cô, động tác trên tay anh lập tức dừng lại, “Anh đây.”

Giọng của cô rất nhẹ nhàng, phát âm cũng rất rõ ràng, như là lo lắng anh không nghe thấy vậy, “Anh nói mẹ em có phải đã không còn rồi không?”

“Không thể!” Anh hình như không hề có bất kì đắn đo, “Bà ấy nhất định còn sống, sống rất tốt.”

“Cám ơn sự an ủi của anh, đừng uống rượu nữa, ngủ sớm đi.” Cô nói xong chuẩn bị cúp máy, di động đã cầm trước mặt mình, đột nhiên lại nhấc lên lại, “moah” một tiếng với di động, sau đó mới cúp máy.

Cô cũng tin tưởng, mẹ vẫn còn sống.

Nhất định còn sống.