Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 210

Bước chân của anh nhanh hơn, trong tròng mắt đen láy càng lạnh hơn, “Tôi cần không phải chắc là.”

“Tuyệt đối sẽ không có chuyện.” Năm nay là ngày gì, thời kì sự cố sao?

Thích Thịnh Thiên vội vàng đuổi theo bước chân Cảnh Thần Hạo, thậm chí đi đến trước mặt anh, bấm nút thang máy xuống lầu.

Tường thang máy màu bạc rọi ra khuôn mặt lạnh lùng lúc này của Cảnh Thần Hạo, Thích Thịnh Thiên im lặng suy nghĩ, sự quyến rũ của người phụ nữ kia khá lớn đấy, sự lo lắng trong đáy mắt Cảnh Thần Hạo sắp tràn ra rồi.

Uhm, không tồi, có người phụ nữ chuyển dời sự chú ý của anh, đừng có bất thường bất cứ lúc nào tưởng rằng Bùi Nhiễm Nhiễm vô lương tâm kia lại trở về rồi.

Nhưng, bộ dạng anh bây giờ lúc Bùi Nhiễm Nhiễm xảy ra chuyện có gì khác biệt?

Anh bất giác có chút khâm phục Bùi Dĩ Hàn rồi, đúng là lợi hại!

So với đại mỹ nhân Lucy ngực to kia càng lợi hại hơn, vào công ty chưa mấy ngày đã giải quyết được đại boss.

“Ding” cửa thang máy từ từ mở ra trước mặt hai người, Cảnh Thần Hạo không chờ được muốn bước vào, nhưng bước chân lúc nhìn thấy người bên trong lại dừng chân lại.

“Cảnh tổng, hai người muốn vào?” Bùi Nhiễm Nhiễm từ trong thang máy bước ra, công thức hóa hỏi, không hề chú ý đến sắc mặt của Cảnh Thần Hạo lúc này lại khó coi biết bao.

“Bùi Dĩ Hàn, cô đi……”

Thích Thịnh Thiên chỉ vào cô, vẫn chưa nói xong, đột nhiên cánh tay bị kéo lại, sau lưng bị người ta đẩy, cả người anh liền bước vào thang máy.

Đôi mắt nhìn vào Cảnh Thần Hạo quay lưng đi ngược lại, sau lưng đi theo Bùi Dĩ Hàn không hiểu nguyên nhân.

Anh đây là đắc tội ai rồi?

Anh giúp anh ấy tìm người đấy! Kết quả vừa lợi dụng xong đã ruồng bỏ anh.

Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy Cảnh Thần Hạo có chút vô duyên vô cớ, đi nhanh như thế làm gì chứ?

Nhưng cô vẫn đi nhanh theo sau lưng anh, một bên đi một bên báo cáo, “Cảnh tổng, hôm nay 2 giờ chiều, cẩm ngọc tổ chức buổi họp báo, sau khi buổi họp báo xong, ngày mai 12 giờ trưa đúng tham gia đợt bán mới.”

Anh chưa trả lời cô, cô nghiêng đầu quan sát khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh, không lẽ bệnh tình của Mẫn Lệ nghiêm trọng hơn rồi?

Cô đi theo tổng tài vào văn phòng, dự định hỏi lý do, tuy rằng cô và Mẫn Lệ không thân, nói sao thì cũng là người quen biết.

Huống chi là mối quan hệ của Mẫn Lệ với anh khá tốt, bây giờ anh ấy xảy ra chuyện, Cảnh Thần Hạo trong lòng nhất định không dễ chịu, cô liền đại phát từ bi an ủi anh một chút.

Cửa văn phòng bị cô mở ra, tự nhiên đi lên trước một bước, đột nhiên bóng dáng của người đằng trước vừa ngoảnh lại, bước chân cô khập khiễng, cơ thể mỏng manh dựa vào tường.

Cả người anh áp sát vào người cô, không nói lời nào tiếp cận cô, ánh mắt đen láy như là một trận lốc xoáy cuồng nhiệt vậy, có thể cuốn cả người cô vào.

Cô hơi nghiêng đầu nhìn vào cánh tay anh chống lên tường, “Cảnh tổng, có chuyện sao?”

Có chuyện nói có chuyện, đừng làm như thế!

Chuyện ép người vào tường này không thích hợp trong lúc đi làm.

Đôi mắt của anh khóa chặt khuôn mặt cô, sắc mặt thanh tú trở nên mềm mại, từng tí quan sát đôi mày của cô, mắt của cô, mũi của cô, môi của cô……

“Xoay người lại!” Anh trầm giọng nói.

Cô nuốt nước bọt, từ từ xoay người lại, mép miệng khẽ nhếch, “Cảnh……”

Lời nói của cô bị nụ hôn sâu đậm đánh chìm đột ngột, cô trố to mắt, đây là tình hình gì?

Nụ hôn điên cuồng và nóng rực khiến cô từ từ nhắm mắt lại, nhưng đầu óc cô vẫn không ngừng chuyển động, nhưng lại nghĩ không thông Cảnh Thần Hạo đây là đột nhiên bị gì thế.

Cô cảm giác bản thân sắp nghẹt thở rồi, ý thức có chút mơ hồ, cơ thể đột nhiên mềm lại, từ từ thuận theo bức tường trượt xuống.

Phần eo bị cánh tay của anh ôm lại, cơ thể của cô đứng thắng tức thời.

“Uhm……”

Cô đưa tay nhẹ nhàng đẩy ngực của anh, Cảnh Thần Hạo lúc này mới buông cô ra, nhưng cơ thể vẫn áp sát cô, đôi mày khóa chặt nhìn vào cô thở hỗn hễn.

Cô giương mắt nhìn chăm chú anh, vô cùng khó hiểu, anh chịu phải đả kích gì?

Nhìn thấy cô hơi bình phục một chút, anh mới từ từ mở miệng, “Tại sao không bắt máy?”

“Bắt máy?’ Đôi mày cô nhíu lên, từ quần tây lấy điện thoại ra, trên đó quả nhiên có hai cuộc gọi nhỡ của Thích Thịnh Thiên.

Không lẽ anh tưởng rằng cô biến mất?

Làm gì mà dễ dàng bị bắt cóc được, cô đâu phải con nít.

Cô im lặng để lại điện thoại, ngẩng đầu giải thích, “Em vừa nãy đi xem phim quảng cáo, điện thoại để chế độ im lặng, không nghe thấy.”

Nhìn thấy sắc mặt anh vẫn là không có hiện tượng tốt lên, cô lại bổ sung một câu, “Anh yên tâm đi, em sẽ không có chuyện đâu.”

“Cũng không nhất định.” Cho dù xảy ra chuyện, cũng không thể bảo đảm, cô sẽ không đột nhiên bỏ đi.

Nói sao thì cô có tiền sử đấy, điểm này anh nhất thiết phải cẩn thận.

Anh không hề muốn một giấc tỉnh dậy, vợ không thấy rồi.

Cô từ từ đưa đôi tay chống lên ngực của anh, giọng nói cũng hồi phục thành khàn giọng, dùng sức đẩy ra ngoài, “Cảnh tổng, em vẫn còn rất nhiều việc để làm, anh có thể di chuyển cái chân quý phái của anh không?”

Cô vừa đẩy, người trước mặt đi về phía sau theo hình thức liền ngã xuống, lại hồi phục tư thế mập mờ vừa nãy.

Nếu không phải lớp trang điểm của cô, mặt cô đã hơi đỏ không dám nhìn thẳng vào anh.

Đồ trang điểm đúng là món đồ tốt.

“Công việc hiện tại của em là rẽ phải, đi lên trước 10 bước, ngồi xuống, đợi anh.” Anh nói xong liền quay lưng đi đến bàn làm việc, bước chân rõ ràng với vừa nãy không giống nhau, mang theo sự nhẹ nhàng vui mừng.

Cô nghiêng đầu nhìn vào sofa bên tay phải, làm ơn, cô là thư kí trưởng đấy, có rất nhiều công việc, đợi anh cũng được, công việc của cô ai làm?

Mắt nhìn anh ngồi xuống, cô đứng tại chỗ không di chuyển, “Cảnh tổng, em nhất thiết phải nhắc nhở anh, nghiệp vụ rất nhiều của Cảnh thị nói em nghe, bây giờ đang lãng phí thời gian ở đây, ý nghĩa là em tối nay phải tăng ca, anh xác định?”

Cô không thích tăng ca, nhất là vào thời điểm này.

Tin tức lộ ra, Dương Dương Noãn Noãn tuy rằng không phải hai đứa ở nhà, nhưng cô vẫn muốn lúc tan ca kịp thời về nhà ở bên tụi nhỏ.

Thân hình Cảnh Thần Hạo hơi nghiêng về sau, ngón tay dài để lên mặt bàn, “Đột nhiên cảm thấy kiến nghị của em có thể suy nghĩ.”

“Vây em về đi làm đây!” Cô ngoảnh người đi về phía cửa, tay phải vẫn chưa đưa đến tay cầm, sau lưng lại một lần truyền đến giọng của anh.

“Anh nói không phải cái này.”

Cô nhìn thấy tay phải muốn nhúc nhích, một hơi đặt lên tay cầm, mới nghiêng người hỏi, “Đó là gì?”

Tròng mắt đen của Cảnh Thần Hạo sâu thẳm nhìn vào cô, cầm lấy di động trên bàn, môi mỏng chỉ nói ra hai chữ, “Lên đây.”

Anh cúp máy xong nhìn thấy cô vẫn đứng trước cửa, thái đối không rõ nhíu mày, “Muốn anh mời em hay là muốn anh ẵm em?”

Thần sắc trên sắc mặt cô cứng đơ lại, tâm bất can tình bất nguyện buông tay cầm ra, đi về hướng sofa đối diện anh, ngồi xuống.

Cảnh Thần Hạo hài lòng nhìn vào động tác của cô, còn bản thân anh cũng không có động tác nào khác, chỉ nhìn vào cô như thế.

Bùi Nhiễm Nhiễm không quan tâm ánh mắt của anh, chỉ là đang nghĩ cô ở đây đang nhàn rỗi thì nên làm gì?

Cô thừa nhận anh rất đẹp trai, nhìn rất là ưa nhìn thật, nhưng cô thứ gì cũng không làm đợi anh, cứ cảm thấy trong lòng không dễ chịu chút nào.

Cô bây giờ không phải là vợ anh, là thư kí của anh!

“Cộc cộc cộc.” Trước cửa vang lên tiếng gõ cửa, Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức nhìn về phía cửa, chắc là người vừa nãy Cảnh Thần Hạo vừa mới gọi lên.