Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 235

Khá thú vị!

“ Anh......” Cô bỗng khựng lại, cô chỉ từng làm việc ở công ty anh mà thôi, chẳng việc gì phải để ý xem anh mua của Liêu Thị, dù sao đều là thương nhân.

Anh muốn tấn công vào thị trường ngoại quốc.

“ Bà ấy nói đúng thế thì đúng là thế! Em không lo hôm nay anh về nhà sẽ phải đối mặt với những hot girl hội đủ 12 con giáp?” Anh thấy cũng có khả năng này chứ.

“ Giọng của Cảnh phu nhân không giống đang nói dối.”

“ Lần trước sao em không nghe ra được?”

Vì lần trước không gọi cô tham gia! Hôm nay muốn gọi cả cô nữa, chắc là thật.

Không thì rõ ràng biết tin đồn của họ ầm ỹ như vậy còn để cho cô ấy tham khảo giúp sao?

Tô Nhược Nhã không giống con người như vậy.

“ Cảnh tổng, anh thích đi thì đi, tôi còn công việc phải làm, xin phép anh!” Cô quay người đi ra ngoài, Cảnh Thần Hạo ở lại phía sau, cũng không chặn cô lại.

Cô nhanh chóng rời khỏi.

Thực ra công việc của cô đã hoàn thành từ lâu, nên sau khi trở về bàn làm việc cô liền tra thông tin về Liên Mộc, đây là một công ty liên doanh.

Quy mô không lớn nhưng cũng không nhỏ.

Người pháp nhân của công ty cũng là Liên Mộc, những thông tin trên mạng về anh ta không nhiều, đến tư liệu trên baidu cũng không có.

Càng như vậy cô càng thấy khả nghi.

Nhưng giờ có vẻ như cô không thể tiếp xúc được với Liên Mộc, hơn nữa khi cô bị bệnh, Âu Dương Lập đã quyết định ký hợp đồng với Cảnh Thị rồi.

Cô cũng chẳng có lý do gì về Cảnh Thị nữa.

Hàn Kiêu cũng chết rồi, manh mối về mẹ cũng đã mất, Liêu Thị đã lụi bại, nhưng những thứ cô muốn làm, gần như lại tiến vào ngõ cụt.

Khi tan làm, Cảnh Thần Hạo quả nhiên phải về, cô vui vẻ tiễn anh về.

Cô vừa đóng cửa lại, cửa xe lại mở ra, gương mặt anh tú của Cảnh Thần Hạo lại hiện ra, “ Bùi Nhiễm Nhiễm, em dám không chờ anh, em chết chắc rồi!”

“ Em mệt rồi thì làm sao?”

“ Thì vừa ngủ vừa đợi.” Anh nhớ rõ ràng lần trước bảo cô đợi anh, cô để lại cho anh một căn phòng trống.

“ Ok! Không vấn đề. Cứ nói chuyện với ba, đừng vội về.” Cô lại đưa tay về phía cửa, “ Tiểu Dương, chạy chậm thôi nhé!”

“ Yên tâm đi!”

Chiếc xe màu đen chậm rãi lên đường, cô quay người tiến về phía chiếc xe khi trước Cảnh Thần Hạo đã cho cô, trở về nhà.

Trang viên của Cảnh gia.

Cảnh Thần Hạo vẫn chưa vào đến nhà đã nghe tiếng Cảnh Thắng đang nói chuyện, giọng nói vẫn khá cứng cỏi, xem ra ở nước ngoài du lịch bao lâu như vậy, cơ thể vẫn khỏe mạnh.

Cảnh Thắng đứng trong phòng khách, đang kể chuyện gì đó với Tô Nhược Nhã, hình như đang đến hồi cao trào.

Anh bước đến, bình thản nói, “ Ba!”

“ Ba nghe nói ba sắp được làm ông nội rồi!” Cảnh Thắng vỗ vai anh cái bốp.

Cảnh Thần Hạo khẽ liếc bờ vai kia, lông mày hơi cau lại.

“ Anh!” Tô Nhược Nhã gọi, xa nhau bao lâu, lẽ nào đã quên tính cách thằng con trai nhà mình rồi sao?

Cảnh Thắng rút tay lại, cười lớn, “ Mẹ con vẫn luôn kể với ba đấy, ba mẹ cũng không phải người cũ, quan điểm lạc hậu, có gì to tát đâu, chỉ là mẹ đơn thân thôi mà! Sau này đẻ thêm con của con nữa là được! Con dâu cần đứa đẹp quá làm gì, mặc dù có đẹp một chút thì nhìn nó cũng dễ chịu hơn, con trai ba cũng chẳng phải đứa sống bề mặt như vậy đúng chứ.

“ Con là đứa như thế.” Cảnh Thần Hạo không thay sắc mặt.

Anh thấy mình đã gặp đủ nhiều.

Thờ gian còn lại nên để lại cho Tô Nhược Nhã tâm sự tình cảm thì hơn.

Cảnh Thắng ngơ người chốc lát, ông nghĩ bản thân khi nãy nghe nhầm.

Tô Nhược Nhã bên cạnh ông cũng đứng dậy, cười nói, “ Con dâu đâu! Sao không thấy nó đến chơi? Có phải con không cho nó đến không! Con dâu xấu xí vẫn phải gặp bố mẹ chồng, con dám tìm nó, trên mạng đang ầm ỹ như vậy, sao, không dám đưa về?”

“ Không có chút trách nhiệm nào, không giống ba tý nào!” Cảnh Thắng cúi đầu nhìn Tô Nhược Nhã, “ Bà nó, điểm này giống em đấy!”

“ Cũng chẳng giống em, chỉ giống bản thân nó thôi.” Tô Nhược Nhã lắc đầu nói.

Bùi Nhiễm Nhiễm em đúng là lợi hại, không ngờ em không nói gì!

“ Đưa cô ấy đi thẩm mỹ đã rồi mới đưa về được! Bây giờ cô ấy ngại không dám tới.” Anh cười lạnh, tối nay về phải về cho cô biết tay mới được.

Trong ngôi biệt thự cách xa đó, Bùi Nhiễm Nhiễm đang ngồi xem ti vi cùng các con bỗng hắt xì.

cô mới ốm dậy, không thể ốm lại nhanh như vậy.

“ Mami......” Hai tiếng gọi chọ chẹ của chúng vang lên, hai đứa đều nhìn cô.

“ Mami không sao, nhưng có thể tối nay daddy không về đâu, Noãn Noãn, mami ngủ với con được không?” Cô có dự cảm, cái hắt xì khi nãy chắc chắn do Cảnh Thần Hạo vừa nhiếc cô.

Cô chỉ không nói ra là Cảnh phu nhân muốn cô cùng về với anh thôi! Vậy đâu có quá?

Cho nên phải mau chóng nghĩ cách tránh xa anh ra.

Phía bên kia, Cảnh Thần Hạo đang bị nói, họ đều bảo thẩm mỹ làm gì, còn nói nếu anh thích một cô xinh đẹp sao còn tìm một gái già hai con.

Gái già? Từ này dùng để diễn tả cô bây giờ cũng đúng.

“ Hạo nhi, con có nghe không?” Tô Nhược Nhã thấy anh có vẻ đang không để tâm đến những lời này, bà không nhịn được, hỏi.

“ Được rồi!” Anh muốn sớm chấm dứt cuộc nói chuyện này, còn phải về nhà dạy dỗ cô vợ yêu nữa chứ!

Nhưng đợi đến khi anh trở về, cái chờ anh vẫn là căn phòng trống không, gương mặt anh dần hiện lên một nụ cười nhạt.

Biết mình làm sai nên chạy trốn hả.

Trốn được một ngày không trốn được mãi đâu.

Sáng ngày hôm sau, khi hai người gặp nhau ở phòng ăn, cô kéo Noãn Noãn, cười với anh, “ Chào buổi sáng.”

Đáp lại cô là nụ cười không linh hồn và lạnh toát của anh, cô rùng mình, ngồi xuống chiếc ghế cách xa anh nhất có thể, cố gắng cho các con ăn và không để ý đến anh.

Nhưng trên đường đến công ty, cô không thể nào không ở cạnh anh.

Thực ra cô rất muốn tự mình lái xe đến công ty, Cảnh Thần Hạo với ngụ ý tốt muốn tiết kiệm tài sản để dành dụm tiền cho con trai lấy vợ và còn cả quà cưới cho con gái nên đã tịch thu chìa khóa xe của cô.

Đáng ghét!

Anh có đáng ghét thế nào, chuyện này cô cũng là người có lỗi trước, nên sau khi lên xe, cô rất chủ động nhận lỗi.

“ Chồng yêu, em sai rồi, em thật sự sai rồi!” Cô đưa tay nắm lấy cổ áo anh, “ Anh đại trượng phu không chấp nhặt tiểu tiết, quên chuyện này đi nhé!”

“ Cá tính của em đâu?” Anh nghiêm mặt xem cô đóng kịch, nhưng có giận bao nhiêu cũng tan gần hết.

“ Bị......anh ăn mất rồi?” Trước mặt anh bây giờ cô còn muốn cá tính gì nữa, sống được là tốt rồi.

Cô nhìn Cảnh Thần Hạo tiến sát lại, cô chỉ nói chơi vậy thôi mà, không nhất thiết phải biểu diễn xem anh ăn cô thế nào bây giờ chứ.

“ Dừng lại!” Cô đưa tay chắn lại giữa hai người, “ Hôm nay là ngày ký hợp đồng đúng không?”

“ Đừng đánh trống lảng.” Anh nắm lấy cổ tay cô, đặt xuống.

Anh dựa về phía trước, cô ngả về sau, mím chặt môi, “ Hôm qua em đã nói với Cảnh phu nhân là em không đi, chỉ là không nói với anh thôi!”

Với độ cong của eo, cô đã dùng toàn bộ sự dẻo dai của cơ thể vào đây rồi, anh đột nhiên đưa tay ôm lấy eo cô, lạnh lùng nói, “ Còn gì nữa?”

Eo cô bị anh ôm rõ chặt, cô cũng không cố nữa mà thả mình xuống, toàn bộ cơ thể dựa vào đôi tay anh, “ Tối qua không ở trong phòng đợi anh?”

Anh dùng lực hơn, nhưng trên mặt cô không có chút gì là đang sám hối, “ Em đã chịu sai chưa?”