Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 277

“ Cô đe dọa anh ấy làm gì?” Cô không thể hại Âu Dương ca, không thì nhất định anh ấy sẽ càng ghét cô hơn.

“ Có một đơn hàng trùng với bên Cảnh Thị, mặc dù không hẳn là đơn hàng lớn, nhưng giờ Cảnh Thị đang trong giai đoạn khởi đầu với mặt hàng ngọc, không thể bì với Âu Á được, mất một đơn hàng như vậy với Âu Á không đáng gì nhưng có thể để cho tập đoàn Cảnh Thị bước thêm một bước lớn trong giới.” Cô lắc chiếc điện thoại trong tay, “ Cô Hòa, cô có thể suy nghĩ cho kỹ rồi, chúng ta không có nhiều thời gian.”

“ Không được, tôi không thể làm vậy! Các người không bì được với Âu Dương ca của tôi nên muốn dùng mấy thủ đoạn bỉ ổi này, thật quá đáng!” Hòa Miêu nhìn cô đăm đăm, đuôi miệng nở nụ cười đắc ý, “ Cảnh Thị cũng chỉ đến thế mà thôi! Làm sao bì được với Âu Dương ca của tôi!”

“ Có những khía cạnh đúng là không bằng, ví dụ như màn kịch con của vợ chính bị người tình của chồng hại chết, mấy chuyện như vậy Cảnh Thị đúng là chưa từng có bao giờ.” Bùi Nhiễm Nhiễm vừa nói vừa để ý sắc mặt cô ta.

Cô thấy rõ ánh mắt Hòa Miêu lảng tránh, con ngươi chuyển động bất thường, bàn tay đặt trên bụng hơi co lại.

Những động tác nhỏ này sao có thể qua được mắt cô.

“ Cô đang nói linh tinh gì vậy! Tôi nghe không hiểu!” Hòa Miêu nhỏ tiếng lại, chỉ sợ những lời này sẽ lọt vào tai những bảo vệ đứng gác ngoài cửa.

Nếu bị Tào Lệ Phi biết được cô là con người như vậy, nhất định sẽ không nhận đứa con dâu này nữa.

“ Cô làm dưới danh nghĩa Bùi Dĩ Hàn của tôi đúng không?” Bùi Nhiễm Nhiễm cười phản vấn rồi không nói thêm gì nữa.

Có muốn nói chi tiết hơn cô cũng chẳng biết mà nói, đến chuyện này cô cũng chỉ là suy đoán.

Liêu Vi một mạch khẳng định là do cô làm, nhất định có người cố ý nhắc đến tên cô trước mặt cô ta.

Sắc mặt Hòa Miêu trắng bệch đi, đôi tay nắm chặt không hề tự nhiên, nuốt nước bọt ngước nhìn cô, “ Sao, sao cô biết?”

“ Tôi biết gì?” Bùi Nhiễm Nhiễm vờ như không hiểu, tay cô nhấn nút bắt đầu.

“ Cô đừng có giả ngây, cô biết tôi thuê người phá cái thai trong bụng Liêu Vi! Rốt cục cô muốn tôi làm gì? Tôi xin cô đấy, đừng nói cho Âu Dương ca biết chuyện này!” Hòa Miêu rất kích động, cô ta nhìn cô chăm chăm, liên tục lắc đầu.

Bùi Nhiễm Nhiễm tắt máy ghi âm, cúi đầu nhìn cô, “ Video khi nãy có quay hay không?”

“ Cô thề sẽ không nói với Âu Dương ca thông tin khi nãy?”

“ Tôi thề!”

“ Được, tôi sẽ quay.” Giờ cô ta cũng chẳng thể nghĩ nhiều đến vậy, mặc dù cô ta không hề tin Bùi Nhiễm Nhiễm.

Nhưng không còn sự lựa chọn nào khác.

Bùi Nhiễm Nhiễm quay cô ta xong đặt lại điện thoại vào trong túi xách định đứng dậy rời đi.

Tay phải đặt trên tay nắm cửa, vẫn chưa kịp vặn cửa bước ra cô đã nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài tiến đến, cô lập tức rụt tay lại.

“ Cô làm gì vậy? Cô còn không định đi muốn làm gì nữa? Hòa Miêu căng thẳng nhìn cô, cô ta chỉ mong cô mau chóng đi khỏi.

Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn chưa trả lời, cửa phòng bệnh đã mở ra, bước vào là gương mặt giả nhân giả nghĩa của Tào Lệ Phi.

Hòa Miêu lập tức ngẩng đầu, sắc mặt rạng rỡ, “ Mẹ!”

Nhưng Tào Lệ Phi lại chỉ nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, bao nhiêu năm không gặp, cô trưởng thành hơn nhiều, cũng xinh đẹp hơn trước.

Tiếc rằng cô là con gái nhà họ Bùi, không thể làm dâu cho nhà Âu Dương được.

“ Âu Dương lão phu nhân, đã lâu không gặp.” Cách chào hỏi của cô khá xa lạ.

Khi trước, lúc hai nhà còn bang giao thân hảo, cô vẫn gọi bà là dì Phi.

“ Hóa ra là đại tiểu thư của Bùi gia, tiếc rằng Bùi gia đã không còn nữa, ba của cô cũng đã ra đi nơi ngục tù, còn mẹ cô thì nghe nói đã biệt tăm biệt tích, cô tìm đủ mọi cách để về nước thế này, giờ lại xuất hiện trong phòng bệnh của con dâu tương lai tôi, Bùi Nhiễm Nhiễm, cô định làm gì?” Tào Lệ Phi vẫn giả tạo như mọi khi, nụ cười nhân từ giả tạo trên gương mặt kia làm người khác phát buồn nôn.

“ Tôi đến xem xem một người phụ nữ như thế nào mới có thể lọt được vào mắt xanh của Âu Dương lão phu nhân đây.” Bùi Nhiễm Nhiễm liếc sang Hòa Miêu, “ Hóa ra lão phu nhân thích một cô con dâu như vậy, chỉ là không biết chủ tịch Âu Dương có ưa không đây?”

Âu Dương Lập giờ này nhìn thấy cô hận nỗi không chồm lên ngay, làm gì có chuyện thích Hòa Miêu được!

“ Có thích hay không cũng chẳng liên quan đến cô, cô ngay lập tức rời khỏi đây cho tôi, sau này cũng đừng có xuất hiện trước mặt tôi! Bùi gia và Âu Dương gia đã sớm không còn tình nghĩa gì nữa rồi, chuyện của 5 năm trước tôi không giúp được gì, giờ càng không thể giúp được gì.” Tào Lệ Phi nhường đường cho cô, bà ta còn làm dáng vẻ ‘ mời cô’, “ Bùi tiểu thư, mời!”

“ Âu Dương lão phu nhân đang nói gì thế ạ, 5 năm trước bà đã giúp không ít còn gì! Chỉ có điều......giúp ngược thôi.” Gương mặt lạnh băng xinh đẹp của Bùi Nhiễm Nhiễm mang một nụ cười mỉa mai, ánh mắt nhìn bà khá rõ rệt, “ Ngậm máu phun người, đổ dầu vào lửa, mấy chiêu này làm thuần thục quá hả, tôi còn muốn tìm bà học hỏi vài chiêu kìa! Nhưng xem ra bà không có hứng muốn tiếp đãi tôi, như nhau thôi, vậy tôi đi trước cho khuất mắt nhau.”

Bùi Nhiễm Nhiễm nói rồi cô mở cửa phòng bệnh bước đi trong ánh mắt sục sôi của Tào Lệ Phi.

Bùi Nhiễm Nhiễm vừa đi khỏi, Tào Lệ Phi liền quay người nhìn Hòa Miêu, bà bực dọc nói, “ Cô ta đến đây làm gì? Sao con để cho nó vào?”

“ Mẹ, cô ta quen biết chị họ con, cô ta đến thăm con thay chị họ chứ không có gì khác đâu.” Chuyện quay video cô không thể nói với Tào Lệ Phi được không thì cô chết chắc.

Tào Lệ Phi đăm đăm nhìn cô, đôi mắt hấp háy lẩn trốn kia lọt vào mắt bà, có thể ở bên Lập Nhi lâu như vậy quả nhiên không phải dạng vừa.

Bề ngoài nhìn thì trẻ con, thực chất thế nào thì bà hiểu chẳng khác đi guốc trong bụng cô.

“ Sau này đừng đi lại với cô ta.” Tào Lệ Phi chỉ nói câu này, bà cũng chẳng muốn nhắc đến chuyện về Bùi Nhiễm Nhiễm nữa.

......

Video đương nhiên không thể công khai dễ dàng như vậy, bây giờ phải edit lại đã, rồi đợi một thời cơ thích hợp. Giờ thì có thể mặc cho Âu Dương Lập tung hoành, lên càng cao té càng đau.

Bùi Nhiễm Nhiễm tới công ty tìm người edit video xong mới trở về nhà, lúc ở bên ngoài cửa, cô đã dự cảm cô chết chắc rồi.

Tại sao Cảnh Thần Hạo lại về sớm hơn cô được chứ!

Cô nói đợi anh, cuối cùng cũng không đợi!

Cô bước vào đã nhìn thấy Cảnh Thần Hạo vắt chân ngồi đó, trên bàn đặt một tách trà nóng còn đang nhả khói, còn trên đùi anh đang đặt một chiếc laptop, đôi tay dài dong dỏng của anh đang lướt trên đó.

Cô rón rén bước tới, vẫn chưa kịp đến trước mặt anh đã nghe giọng anh lạnh lùng vang lên, “ Đi đâu về?”

“ Ông xã......” Cô điệu giọng, bắt đầu đón lấy tách trà trên bàn dâng lên trước mặt anh, “ Chồng yêu uống hớp trà nhé.”

Cảnh Thần Hạo nhìn tách trà trước mặt, hơi nước ngào ngạt chắn mất tầm nhìn của anh, anh đặt laptop xuống quay sang nhìn cô, “ Nói.”