Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 316

Giọng nói trầm thấp từ trong điện thoại truyền đến tai cô, "cuộc gọi đầu tiên là gọi cho em này."

Cô ta vốn dĩ là không giận, nghe anh ta nói vậy, nên bật cười.

Trong căn phòng ngủ rộng lớn này chỉ có mình cô ta, nghe được giọng nói của anh bỗng nhớ anh da diết.

Giọng nhẹ nhàng êm dịu nói, "anh chắc là rất mệt rồi, bây giờ đi ăn cơm, sau đó nghỉ ngơi cho sớm, cuối cùng là sớm về nhà."

"Ừm, ngủ ngon."

Anh ta cằm chặt điện thoại, bây giờ có lẽ cô ta sắp ngủ say rồi.

"Ngủ ngon." Sau cái giọng êm ái nhẹ nhàng đó, là tiếng tút tút tút lạnh lùng của âm thanh phát ra từ cái máy, vẫn đứng tại chỗ bên cái cửa sổ thật lâu, nghe thấy Thích Thịnh Thiên gọi, mới quay người rời khỏi.

Chớp mắt Cảnh Thần Hạo đi công tác đã ba ngày rồi, bên ngoài cửa sổ tuyết rơi rất lâu bỗng ngừng rơi.

Hôm nay, cô ta bỗng nhiên nhận cuộc điện thoại của Hòa Thảo, hẹn gặp mặt cô ta tại quán ăn Thái cách công ty không xa.

Cô ta từ tòa nhà công ty bước xuống, đi dọc theo bên đường vài phút, bỗng nhiên có một chiếc xe ngừng bên cạnh cô ta, cô ta vẫn chưa kịp phản ứng, liền bị lôi mạnh vào trong xe.

"Buông tôi ra." Cô ta hét thất thanh.

"Nhiễm Nhiễm, là anh!" giọng nói của Âu Dương Lập từ đỉnh đầu vọng đến.

Hai người đó bèn buông tay cô ra, cô ta bực dọc nhìn họ, "anh muốn làm gì? Thả tôi xuống xe!"

"Anh có thể làm gì? Anh yêu em như vậy, thì có thể làm gì em, chỉ là anh vừa mới nhận được một tin, nên mới đặc biệt đến đây nói với em." Âu Dương Lập lấy điện thoại ra, ánh mắt nhìn cô không ngừng.

"Anh có gì cần nói với tôi? Sáu năm trước các người đã đối sự việc gì với ba tôi chăng?" cô ta cười lạnh lùng, ánh mắt chăm chú nhìn vào cảnh vật chuyện động rất nhanh bên ngoài.

Với tốc độ xe như thế, nếu như cô ta nhảy xuống xe, nhất điịnh sẽ bị thương nghiêm trọng.

Vậy không được!

"Trừ Bùi gia ra, em còn có chuyện nào hứng thú khác không." Chiếc điện thoại của Âu Dương Lập, nhưng lại không đưa cho cô ta xem, "Nhiễm Nhiễm, có thật em yêu Cảnh Thần Hạo lắm không?"

"Anh đã làm gì?" cô ta bỗng cảm thấy bất an.

Dương Dương Noãn Noãn đều ở nhà, không thể xảy ra chuyện.

Cảnh Thần Hạo ở nước ngoài, cô ta bây giờ lại nằm trên tay anh ta, nhưng bây giờ cô ta đang để ý đến chiếc điện thoại trên tay anh ta.

"Xem ra em rất yêu anh ta, nhưng hai người đã không có cái kết rồi, tuy rằng sáu năm qua anh rất buồn vì bị em ruồng bỏ, nhưng thật sự hy vọng em hạnh phúc." Âu Dương Lập trượt màn hình điện thoại trên tay, "chỉ là hạnh phúc thôi mà, đâu phải chỉ riêng anh ta có thể cho cô được, anh vừa mới hay tin."

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn chằm chằm vào cái màn hình, trên đó có một chiêc Rolls Royce màu đen chạy tốc độ như tên bắn, bỗng nhiên bị lật té bên vệ đường.

"Ầm" một tiếng nổ lớn, khói lửa ngập trời giống như muốn xuyên qua màn hình.

"Anh đang đùa à? Có bằng chứng gì chứng minh chiếc xe đó là của anh ta không?" Bùi Nhiễm Nhiễm di dời màn hình ra, cười lạnh lùng nhìn chằm anh ta, "tùy tiện một đoạn video là anh nghĩ có thể lừa được tôi à?"

Đúng, bây giờ chỉ cần gọi cú điện thoại, thì cô ta sẽ biết Âu Dương Lập nói thật hay giả.

Nhưng tại sao, trong lòng cô ta vẫn rất lo lắng!

Rõ ràng là không tiếp tục nhìn điện thoại, nhưng vẫn cảm thấy trước mắt cô ta khói lửa ngập trời vậy, hình ảnh chiếc xe bị lật nghiên bên đường cứ lâu lâu lại ẩn hiện trong đầu cô.

Trái tim cô đang đập "thình thịch thình thịch", Cảnh Thần Hạo chắc không sao, làm sao anh ấy có thể xảy ra chuyện được.

Hai tay có vẻ rất run rẩy bấm số gọi điện thoại cho anh, chuông reo nhanh chóng bị cắt ngang, lòng cô ta bỗng thắt lại, lại nghe được tiếng lạnh lùng phát ra từ cái máy.

"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã bị tắt máy."

Tắt máy......

Tại sao lại tắt máy chứ?

Anh ta đang họp chăng!

Bùi Nhiễm Nhiễm đang tự an ủi mình, và luôn nói với bản thân, Cảnh Thần Hạo không có xảy ra chuyện gì.

Lần nữa gọi cho Thích Thịnh Thiên, cũng nhận được một cái kết quả như vậy, trạng thái điện thoại của hai người đều tắt máy.

"Nhiễm Nhiễm, tai nạn xe cộ vốn dĩ là sự việc khó lường trước được, đừng nén bi thương nữa, tuy rằng anh ta đã xảy ra chuyện, nhưng đã có anh bên cạnh em rồi." Âu Dương Lập nhìn thấy tay cô run rẩy cầm chiếc điện thoại, ôn nhu mở miệng nói.

"Dừng xe!" cô ta nhìn anh ta hét lớn.

"Nhiễm Nhiễm, em bình tĩnh chút đã!"

"Tôi muốn dừng xe, Âu Dương Lập anh có nghe tôi nói gì không? Bất kể Cảnh Thần Hạo xảy ra chuyện gì, tôi cũng se ở góa không sống cùng anh đâu, anh chết lòng bỏ cuộc đi!" cô ta bây giờ chỉ muốn biết sự an toàn của anh.

Cô ta rất lo lắng, trong lòng đã lâu không có sự sợ hãi như vậy.

"Nhiễm Nhiễm, em biết không? Anh ta đã chết rồi! Anh ta chết ở nước ngoài, mãi mãi không trở về!" Âu Dương Lập không dám quát nạt, chỉ có thể nhẹ giọng trấn an cô ta.

"Thế thì sao? Anh ấy không trở về thì có liên quan gì với anh?" cô ta lạnh lùng lùi bước, người tựa sát vào cửa kính, cách xa anh ta, vẻ mặt lãnh mạc nhìn anh ta.

"Âu Dương Lập, lúc trước anh trong mắt tôi không phải người như vậy, hồi xưa anh ôn nhã lịch sự, chuyện gì cũng suy nghĩ cho tôi, đối xử với người khác thì rất hiền từ, và cũng không phải là người thờ ơ không có trách nhiệm, còn anh hiện tại lại trở nên người như thế nào đây?"

"Cái gọi là yêu của anh không một người có thể chịu nổi, quá cố chấp, cố chấp đến ngay cả con ruột thịt của mình cũng không cần, anh tự suy ngẫm xem đã bao lâu rồi anh không về nhà thăm Hòa Miêu rồi, từ lúc Liêu Vi vào ngục tù thì không về thăm qua?"

"Cho dù Cảnh Thần Hạo có thật sự xảy ra chuyện, cũng không đến lượt anh diễu võ dương oai, trừ phi anh ta xảy ra chuyện là do anh làm, Âu Dương Lập, Âu Dương gia các người nợ tôi, tôi vẫn chưa đòi lại, anh lại muốn mang nợ nữa à!"

"Mặc kệ như thế nào, giữa tôi và anh ngoài chuyện của Bùi gia sáu năm trước, thì không còn gì khác nữa, hoặc là......" cô ta liếc nhìn chiếc điện thoại của anh ta, "trên tay anh sẽ có thêm một mạng người nữa sao?"

Và mạng người đó, là điều cô ta không mong muốn.

Tim rất đau, rất buồn lòng.

Cảnh Thần Hạo tại sao anh không nghe điện thoại, tại sao anh lại tắt máy, tại sao lại dọa cô ta như vậy!

Âu Dương Lập vẫn nhẫn nại lắng nghe từng câu chữ của anh ta, cuối cùng ngượng ngập cười lên, nắm chặt lấy điện thoại, "không sao, anh không gấp, anh ta đã không tồn tại, sau này chúng ta sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau, chờ em gợi nhớ lại những ký ức đẹp năm xưa, thì em sẽ hiểu ra, trên thế gian này người yêu thương em nhất là anh! không phải anh ta!"

Bốn chữ cuối cùng cũng đã được anh ta thốt ra rồi.

Thấy được sự phẫn nộ của anh ta, Bùi Nhiễm Nhiễm trở nên bình tĩnh, trong xe đều là người anh ta, cô ta không thể ương ngạnh được, bây giờ tìm cơ hội thoát chạy.

Trên xe vĩnh viễn không chạy thoát được.

Cần phải chờ đến xuống xe mới được.

"Anh muốn đưa tôi đi đâu?"

"Đương nhiên là đến chỗ chúng ta đã từng đến, Nhiễm Nhiễm, chúng ta cùng đi ôn lại hồi ức, nếu như em không nhớ ra, anh sẽ không nhịn được mà ăn em đấy."

"Anh yên tâm, ấn tượng trong tôi rất sâu sắc, chỉ là lúc xưa chúng ta đi rất nhiều nơi, bây giờ chúng ta muốn đi đâu?" cô ta nhìn ra ngoài đường, con đường này không những đi thông vườn trường đại học, mà còn thông đến những nơi khác.

Năm xưa hai người tay trong tay, đã từng đi dạo qua con đường Hương Giang......

Trong lòng cô ta rất đau khổ, Âu Dương Lập hồi ức được giở chiêu này không tác dụng với cô, cho dù có nhớ lại những chuyện đã qua, cô ta cũng chỉ không ngừng cảm khái được rằng năm xưa mình rất ngốc, nhìn lầm mắt cá thành chân châu.