Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 340

Bà cúi đầu nhìn cánh tay bị thương của Âu Dương Lập, dù không thấy rõ vị trí bị thương trên tay anh nhưng bà có thể nhớ rõ hai hàng máu tươi trên đó.

Tất cả điều này đều do người phụ nữ đó!

“ Con ở nhà nghỉ ngơi, còn nữa, canh chừng cho kỹ con Hòa Miêu, mấy nay nó cứ ra ngoài suốt!”

“ Đó là chuyện của me, con không quan tâm.” Anh nhắm mắt lại.

“ Con đúng là cứng đầu!” Tào Lệ Phi bực dọc nhìn con trai, “ Bùi Nhiễm Nhiễm nó tốt đến vậy sao? Con hết lòng hết dạ với nó như vậy, đừng có quên nó chia tay Cảnh Thần Hạo nhưng cũng cắm sừng cho con, ai mà biết con bị cắm sừng từ 6 năm trước hay còn lâu hơn nữa!”

“ Con biết!” Anh vẫn biết, biết rõ, cho nên mới càng bực tức.

Bạn gái anh, cô bạn gái thanh mai trúc mã, lại đối xử với anh như vậy!

“ Con biết là được rồi, cho dù con có không thích Hoà Miêu cũng được, nó có mang đứa con của con. Con thì cứ nịnh cho nó đẻ đã, sau này có muốn ra ngoài trêu hoa ghẹ nguyệt thế nào cũng được, phải có đứa con rồi hẵng tính, nghe chưa. Không kết hôn cũng được, bây giờ quan trọng nhất là con phải tĩnh dưỡng cho cơ thể khỏe lại.”

“ Ừm.” Âu Dương Lập đáp một tiếng chán nản.

Ngay phía sau họ, cách đó không xa, Hòa Miêu đứng đó nghe lỏm được câu chuyện giữa họ, gương mặt vô cảm nhìn hai người một cái rồi quay người rời đi như cô chưa từng xuất hiện ở đó.

......

A thành đột nhiên phá được một đường dây ma túy, tên cầm đầu khai ra rất nhiều đồng bọn, bao gồm cả những ai là người bán và người mua.

Ngày hôm sau, lập tức có thanh tra đến Cảnh Thị điều tra sổ sách, cuối cùng chốt lại ở một khoản tiền lớn được nhận mấy ngày trước, tuy nhiên không tìm thấy thông tin chuyển khoản.

Cảnh Thần Hạo cho người chuyển tiền đi rồi nhưng không ngờ lại bị nghi là có liên quan đến giao dịch với đường dây buôn ma túy.

Đúng là nực cười, Cảnh Thần Hạo là ai cơ chứ. Cho dù có thật quan hệ mua bán với đường dây ma túy sao có thể ghi trong sổ sách của công ty, anh có bị ngu đâu.

Mấy người bên tư pháp đứng trước bàn làm việc của Cảnh Thần Hạo, cúi người, “ Cảnh tổng, có thể phiền anh hợp tác với chúng tôi không?”

“ Không thể.” Cảnh Thần Hạo lạnh lùng nói, ánh mắt cũng chẳng thèm nhìn sang họ.

“ Cảnh tổng, chuyện này khá ồn ào, không điều tra chúng tôi khó lòng ăn nói với bên trên.” Người đại diện cung kính nhìn anh, nụ cười kéo đến gần mang tai.

Cảnh Thần Hạo thư thả ngả người về sau, ánh mắt lướt nhìn những người đứng đối diện, nói, “ Liên can gì tôi.”

“ Cảnh tổng, chỉ cần đi theo trình tự là được thôi, trong đó có rượu thịt khoản đãi anh, coi như anh vào đó ăn một bữa cơm là được mà, anh thấy sao?” Anh ta thật sự sợ đụng chạm Cảnh Thần Hạo!

Nhỡ đâu mất lòng, trụ sở của họ bị gió thổi đổ thì sao!

Tại sao trong danh sách nghi can lại có tên Cảnh Thần Hạo kia chứ!

Anh ta có thể coi như chưa từng nhìn thấy cái tên đó không, gạch đi luôn cho rồi!

“ Không rảnh.”

Người dẫn đầu nhóm nhìn có vẻ sắp khóc, mấy người còn lại sắc mặt cũng chẳng khá hơn bao nhiêu!

Đây là cảnh tượng khi Bùi Nhiễm Nhiễm bước vào.

Cô đặt tài liệu trước mặt người dẫn đoàn, “ Cái này là của các anh!”

“ Chị thư ký đúng là thấu tình đạt lý!” Anh ta nhìn tư liệu trên tay, là hướng di chuyển của khoản tiền lớn kia.

Quả nhiên là khoản tiền được chuyển đến từ tài khoản buôn ma túy kia, nhưng giờ nó đã được Cảnh Thần Hạo chia ra chuyển qua các tài khoản khác ở nước ngoài, họ không có cách nào để tiếp tục truy tung tích của số tiền đó.

“ Tôi là người làm ăn, trong tài khoản bỗng nhiên có nhiều tiền như vậy, sao có chuyện không lấy.” Cho dù có là tiền đen anh cũng có thể dễ dàng rửa sạch.

“ Cảnh tổng, vậy theo ý anh chuyện này nên giải quyết thế nào đây?” Anh lại muốn cười hùa theo nhưng tình huống này anh chỉ có thể khóc.

Cho nên lúc này gương mặt anh ta đúng là dở khóc dở cười.

Cảnh Thần Hạo thấy vẻ mặt như chết cha mất mẹ nên cũng thông cảm đôi chút, “ Không liên can, tôi sẽ không tiếp nhận điều tra.”

“ Các vị, mời!” Bùi Nhiễm Nhiễm đưa tay dáng vẻ mời họ ra ngoài, cô đưa mấy người vest đen chỉnh tề rời khỏi văn phòng của Cảnh Thần Hạo.

Cửa văn phòng vừa đóng lại, Bùi Nhiễm Nhiễm cười mỉm bước lại phía anh, “ Giờ thì hay rồi.”

“ Đúng thế.” Cảnh Thần Hạo nghiêng mặt nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, “ Tống thẳng bọn họ vào ngục có dễ dàng cho họ quá không?”

“ Cứ coi như tích phúc cho Dương Dương Noãn Noãn.” Cô dừng lại trước bàn làm việc của anh, nhìn gương mặt bảnh trai giống với Dương Dương trước mắt, lại thấy đau quặn trong lòng.

Chuyện năm đó có thật sự không liên can đến anh?

Cô càng lúc càng khó xác định.

Thấy cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, Cảnh Thần Hạo đột ngột đứng dậy lấy chiếc áo vest ngoài bước đến trước cô, cúi đầu, “ Vợ, em quên hôm nay là ngày gì sao?”

Hơi thở ấm nóng thở bên tai cô, cô nhanh chân tiến ra cửa trước, “ Em nhớ, mình đi thôi!”

Hôm nay họ phải đi đo quần áo, đặt làm hỷ phục.

Hai người vừa bước xuống cầu thang đã thấy Bùi Nhã Phán từ ngoài bước vào.

Đang giờ làm việc, cô ta đi đâu về vậy?

“ Chị họ, anh rể, hai người muốn ra ngoài à?” Cô cười hỏi, “ Em vừa đi tiếp khách với giám đốc! Không có trốn làm đâu nhé!”

“ Đi làm hỷ phục.”

“ Chắc chắn sẽ rất vui, em có thể đi theo xem được không?” Bùi Nhã Phán kích động nhìn cô, “ Chị họ......”

Bùi Nhiễm Nhiễm thấy gương mặt xin xỏ của cô em đành gật gật đầu.

Hai người họ ngồi ghế sau, Bùi Nhã Phán ngồi ghế lái phụ. Sau khi lên xe, Bùi Nhã Phán biết điều không nói năng gì.

Mấy ngày nay đều không nhìn thấy Bùi Nhã Phán rồi, cộng thêm chuyện của tập đoàn Âu Á làm cô suýt chút nữa đã quên mất chuyện ngọc bội.

Trong tim cô, Bùi Nhã Phán vẫn cho cô ấn tượng là một cô em họ ngoan ngoãn, nên cô không muốn suy nghĩ theo hướng khác.

Hơn nữa Cảnh Thần Hạo......

Cô thật sự không muốn anh trở thành một Âu Dương Lập thứ hai, cũng biết lừa dối cô, cuối cùng lại đi lấy người khác.

Tới wedding studio, sắc mặt của Cảnh Thần Hạo vẫn vậy, lẽ nào là do Bùi Nhã Phán, có phải khi nãy cô không nên đem cô em họ theo.

“ Chị họ, chỗ này là váy cưới kiểu truyền thống, hai người định làm kiểu truyền thống sao?” Cô còn tưởng là kiểu váy cưới trắng muốt phương tây kìa!

“ Tự nhiên chị thích làm kiểu truyền thống, màu đỏ vẫn tươi mới rực rỡ hơn, còn kiểu âu thì......” Cô quay sang nhìn Cảnh Thần Hạo kế bên, “ Chụp ảnh cưới thì dùng kiểu âu.”

Cảnh Thần Hạo lần đầu nghe thấy ý kiến của cô về chuyện này, anh cúi đầu nhìn cô, “ Vợ yêu, em chu đáo thật.”

“ Đương nhiên rồi!” Cô cười rồi kéo Cảnh Thần Hạo vào trong.

Sau khi bước vào, họ chọn kiểu trước sau đó là chọn size.

Nhưng chỉ riêng chọn kiểu đã khiến Bùi Nhiễm Nhiễm hoa mắt với vô vàn kiểu mẫu đẹp. Nhiều kiểu cũng không khác nhau là mấy nhưng chi tiết lại có những chỗ khác biệt.

Rất khó chọn.

Bùi Nhiễm Nhiễm phát hiện lần đầu tiên cô bị chứng khó lựa chọn.

Bùi Nhã Phán ngồi gần cô, một lát lại kêu lên, một lát lại kêu lên.

“ Cái này đẹp, cái này cũng đẹp, chị họ, sao bây giờ, cái nào cũng đẹp hết. Chủ yếu là người chị đẹp mặc cái nào cũng đẹp!”

Cảnh Thần Hạo ngồi đối diện nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, đúng vậy, cô đẹp nên mặc gì cũng đẹp, không mặc gì cũng rất đẹp.

“ Haizz, bao giờ em mới được mặc váy cưới đây.......” Bùi Nhã Phán dựa vào vai cô chị, “ Chị, em cũng muốn lấy chồng rồi!”