Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 363

Mà Tề Viễn Dương đã ngồi vào hàng ghế hình nửa vòng cung, ngước nhìn cô, “Không thích?”

“Không ghét.”nhưng cũng không thích.

Nhưng hiện tại cô đang rất đói, từ sáng đến giờ chưa có ăn được gì.

Cô ngồi vào trong ghế hình nửa vòng cung, cầm dao nĩa lên cắt thịt bò, động tác ăn vô cùng chậm.

Lúc này không biết Dương Dương Noãn Noãn ăn cơm chưa, giờ chúng đang làm gì.

Cô đã không muốn nghĩ đến Cảnh Thần Hạo nữa.

Cô đưa tay lấy khăn giấy, ánh mắt liếc nhìn Tề Viễn Dương đang ngồi ăn với tư thế vô cùng nho nhã, “Có khách ở nhà, anh có phải nên chú ý hình tượng xíu không?”

Tề Viễn Dương nhướn mày, kéo áo tắm dài xuống, nhưng không phải kéo cho chỉnh tề, mà kéo ra, “Mùa hè sắp đến, nóng.”

“Nóng thì anh cởi luôn đi!”

Anh lập tức bỏ dao nĩa xuống, đôi tay kéo thắt lưng, “Cô nghiêm túc, nếu cô muốn nhìn…tôi không ngại hy sinh 1 chút, nhưng chỉ cho cô xem!”

“Anh nghĩ nhiều rồi.” Cô cúi đầu, tiếp tục ăn.

“Vô vị..”Anh bưng ly rượu lên, “Cảnh Thần Hạo chắc không phải vì cô quá nhàm chán, nên mới không cần cô chứ? Thật là không biết thưởng thức ưu điểm của cô, chí ít mặt cô lòi hết mọi tật xấu ra.”

“Cảm ơn anh chọc tôi vui, nhưng nếu anh không nói chuyện tôi sẽ vui hơn.” Anh ta bình thường đâu nói nhiều như thế.

“Cô biết nỗi khổ của tôi thì tốt, mấy ngày nay cố gắng nghỉ ngơi, đừng nghĩ đến anh ta, mấy ngày nữa cô sẽ quên anh ta thôi, nếu cô không có cách quên anh ta, nói với tôi, rôi sẽ giúp cô nghĩ cách!”

“Thật là…cảm ơn anh.” Sao cô có thể quên được anh ấy,không bao giờ.

Dương Dương Noãn Noãn là con anh ấy, sao cô có thể quên được anh ấy!

Ăn cơm tối xong, cô lại đi đến bên ngoài cửa sổ, gió đêm nay vô cùng u ám và lạnh lùng.

Ánh trăng đêm nay không tròn, đã bị ẩn 1 nửa dưới làn mây, gió lạnh thổi bay tóc cô, cô cũng không để ý.

Không biết giờ Dương Dương Noãn Noãn ngủ chưa?

Cô nhớ chúng quá!

Thật ra cũng có chút nhớ Cảnh Thần Hạo,muốn hỏi anh ta xem anh ta rốt cuộc coi cô là gì, coi em họ cô là gì?

Chẳng lẽ trong mắt anh có thể thản nhiên ở cùng cô ta, không quan tâm Bùi Nhã Phán và quan hệ mẹ con họ sao?

Đột nhiên bên người cô xuất hiện 1 mùi rượu, cô liếc anh 1 cái, ‘‘Lại uống rượu, anh có thể uống ít xíu không?’’

‘‘Người ta tặng, tình nghĩa khó từ,còn 1 chai, cô thích thì cứ tự lấy uống, không cần khách khí với tôi.’’ Tề Viễn Dương đứng bên cạnh cô, mắt nhìn xa xăm, từ từ thưởng rượu.

Rượu hôm nay, anh thật sự uống hơi nhiều.

Nhưng dù anh uống nhiều hơn nữa, cũng không bằng Cảnh Thần Hạo…

Tú Viên, cả biệt thự đều yên tĩnh, ngoại trừ Bùi Nhiễm Nhiễm không ở đây, dường như không có gì thay đổi.

Mà trong 1 phòng ở biệt thự, cũng đầy mùi rượu, ánh sáng của ánh trắng chiếu vào căn phòng tăm tối, bên giường đang có người đàn ông ngồi đó, xung quanh không 1 ai, ngoài mấy chai rượu đã nằm lăn lóc dưới nền, bên trong đã không còn giọt rượu nào.

Cảnh Thần Hạo tay cầm bình rượu, ngẩng đầu, uống ‘‘ừng ực’’ 1 vài ngụm, khuôn mặt lạnh lùng cảu anh nở 1 nụ cười lạnh.

Tìm không thấy, lại tìm không thấy cô!

‘‘Bộp’’

Ly rượu trên tay anh ném thẳng lên tường, các mảnh vỡ rơi xuống nền.

Nhiễm Nhiễm cứ thế mà rời đi, không có tin tức.

Cô lại thật sự biến mất!

Tối nay là đêm tân hôn của họ sao?

Vậy mà phòng rộng lớn như thế có mỗi anh, người có thể cho anh sự ấm áp, sớm đã biến mất.

Anh đưa tay lấy bình rượu khác, trong đầu hiện lên những lời Bùi Nhiễm Nhiễm nói với anh tại Trang Viên.

‘‘Cảnh Thần Hạo, anh noi xe, chúng ta như vậy có được gọi là bên nhau đến bạc đầu không?’’

‘‘Anh nói anh lợi hại như thế, 1 mình em có thể chăm sóc Dương Dương Noãn Noãn, anh cũng có thể chứ! Nhất định tốt hơn em!’’

Cho nên lúc đó, cô đã muốn rời khỏi anh, đúng không!

Để anh 1 mình chăm sóc con của họ, là trừng phạt anh trong 5 năm nay không ở cùng họ sao?

Nhưng không dùng cách này, họ bên nhau không phải tốt hơn sao?

Anh đột nhiên đứng dậy, thân hình đứng không vững mà đi ra ngoài, nhanh chóng xuống lầu, cũng không gọi người giúp việc, rồi vào kho xe, lái 1 chiếc ra ngoài.

Trang Viên Bùi Gia lúc này đang sáng đèn, Bùi Nhã Phán đang ngồi ở ghế sofa xem ti vi, nhưng không nghe lọt thông tin gì.

Trong đầu cô đều hiện lên cảnh tượng hôm nay Cảnh Thần Hạo gỡ khăn chùm đầu cô ra, toàn thân đều toát lên luồng khí lạnh và tức giận.

Anh điên thật sự, đến bộ dạng điên ấy cũng ngầu đến thế!

Giờ bên cạnh anh ta đã không còn người đàn bà khác!

Nghĩ tới đây, cô đột nhiên cười, khuôn mặt xinh đẹp toát lên sự đắc ý.

‘‘Bùm!’’

Cô nghe thấy tiếng động, kinh ngạc quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt tối sầm của Cảnh Thần Hạo đang hướng về cô, cô liền vui mừng.

Cô vừa đứng dậy, đã bị anh đè ngồi xuống, tay anh nâng cằm cô, dùng lực mạnh, hai mắt tối đen, ‘‘Nói! Cô ấy đâu!’’

Bùi Nhã Phán bị anh cầm cằm mình, vốn không thể nói chuyện, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, ngửi thấy trên người anh toàn mùi rượu, anh uống rượu sao?

Trông có vẻ là uống rất nhiều.

Cô từ từ lắc đầu, miệng phát âm thanh ú ớ…

Cảnh Thần Hạo đột nhiên thả lỏng tay, nhìn cô ta, ‘‘Cô ấy đâu?’’

‘‘Khặc khặc!’’ Cô ho 2 tiếng, ngồi dậy từ ghế, mới ngẩng đầu nhìn anh, ‘‘Anh rể, em thật không biết!’’

Lúc đó, Bùi Nhiễm Nhiễm tức giận cởi bỏ lễ phục, rồi đi khỏi, sau khi cô đi khỏi, rồi đi đâu, cô ta thật sự không biết.

Trong lòng cô ta đương nhiên mong cô ta đi thật xa, càng xa càng tốt, tốt nhất là không bao giờ xuất hiện nữa.

Trên đường phóng xe tới đây, uống nhiều rượu, giờ đầu óc vẫn còn chút không tỉnh táo.

‘‘Cô muốn bị đuổi ra ngoài.’’

‘‘Anh rể, cho dù anh đuổi em khỏi thành a, em cũng không biết, nếu chị họ lúc đi khỏi nói với em chị ấy đi đâu, vậy chị đó không phải là Bùi Nhiễm Nhiễm, tính cách chị họ em, chắc anh rể hiểu mà.’’

Bùi Nhiễm Nhiễm nếu muốn làm thì không để họ biết, họ sao mà biết được.!

Nhưng hôm nay, cô cũng không ngờ Bùi Nhiễm Nhiễm lại rời khỏi, mà không có tí tin tức gì.

Cô bắt đầu nghi ngờ có phải Bùi Nhiễm Nhiễm đã tính toán từ trước, mà sự xuất hiện của cô chỉ là 1 đả kích?

‘‘Do không rõ, nên mới hỏi cô, cô ấy đâu!’’ 3 từ cuối anh dùng giọng điệu doạn nat.

Người cô dựa vào ghế sofa, cô lấy cái gối ôm, cẩn thận nhìn anh, từ từ lắc đầu, ‘‘Em thật sự không biết!’’

Nhìn động tác của cô, anh chớp mắt cái, anh điên mất.

Anh từ từ quay người, bước chân nặng nề rời khỏi.

Bùi Nhã Phán nhìn anh đi khỏi, vứt gối qua 1 bên đứng dậy, quên cả mang giày đuổi theo.

‘‘Anh rể, anh uống nhiều rượu như thế, đừng lái xe, rất dễ xảy ra chuyện!’’ Cô đột nhiên đưa tay, nắm chặt tay cổ anh.