Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 370

Tề Viễn Dương có bản lĩnh đó, hoàn toàn có thể làm cho cô 1 thân phận giả, xuất nhập cảnh đều không có vấn đề, giờ Bùi Nhiễm Nhiễm có thể đang ở 1 nơi nào trên trái đất.

“Anh Hạo...” Anh chạy qua đó.

Cảnh Thần Hạo đứng trong gió lạnh, sắc mặt tối tăm, ánh nhìn đang ngó về phía của Tề Viễn Dương.

Sao có cảm giác việc Bùi Nhiễm Nhiễm rời đi có liên quan đến anh ta.

“Hừm.”

“Lisa, cô thật ác độc, tôi tốt với cô như thế...”

Bên cạnh Cảnh Thần Hạo bọn họ đột nhiên xuất hiện 1 người đàn ông say rượu, Thích Thịnh Thiên vội lùi hai bước qua bên cạnh.

Người đàn ông say rượu nên tránh xa, đặc biệt là người muốn ói.

Cảnh Thần Hạo cười lạnh lùng liếc nhìn anh ta, cái ánh nhìn thế, bỗng chốc giống như đóng thành băng, băng lạnh có thể đông chết người.

“Dẫn hắn đi!”

Thôi, Anh đi khỏi trước.

“....”

Thích Thịnh Thiên nghi vấn nhìn bóng dáng rời đi của Cảnh Thần Hạo, rồi liếc nhìn người đàn ông đã say mềm kia, người đàn ông tóc vàng nói năng hồ đồ.

Anh Hạo bị đả kích?

Tùy tiện nhặt 1 người đàn ông đi, cho dù vậy cũng nên nhặt nữ chứ!

Không cần vì Bùi Nhiễm Nhiễm đào hôn, mà đến giới tính của mình cũng thay đổi?

Tìm người đến mức trở nên như thế, trong lòng Tề Viễn Dương vô cùng đau buồn.

Nhưng lời của Cảnh Thần Hạo, đương nhiên anh phải nghe, bất lực tiến lên trước, 1 đấm đánh ngất tên đàn ông đó, rồi lôi hắn đi.

.....

Xe của Tề Viễn Dương đang rời đi đột nhiên thắng gấp bên đường, hai người đẹp bên cạnh Tề Viễn Dương có chút sợ hãi, dựa vào lòng anh ta.

“Xuống xe!”

“Tề Tổng? Ở đây?” 1 người trong đó nhìn ra ngoài, đây là khu ngoại ô, đến 1 bóng người cũng không có, bọn họ xuống thì sao rời khỏi đây.

“Sẽ xếp xe đón 2 em, ngoan, xuống đi.” Tề Viễn Dương dịu dàng nói.

Người đẹp mắt to ngực khủng làm nũng, “Tề Tổng, không thể để tụi em đi chung sao?’’

“Anh có chuyện gấp cần xử lý.” Anh cười híp mắt nhìn họ, “Nghe lời...”

Còn không nghe lời, anh sẽ nổi điên.

Bọn họ cũng nhìn thấy Tề Viễn Dương không vui, sau xe cũng truyền đến tiếng xe hơi, Tề Viễn Dương nói không sai, xe đến đón bọn họ.

Lúc đầu đã không định mang họ đi.

Ý thức được sẽ có người xuống xe, chiếc xe màu đỏ nhanh chóng mở cửa trước mặt họ.

Trong xe không có mùi vị của 2 người đàn bà, thoải mái hơn nhiều.

Anh dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngời.

“Boss, đi sân bay hay về nhà?”

“Nhà.”

“Vâng!”

....

Trời đã gần sáng, người đàn ông say rượu nằm trên giường dần tỉnh.

Thích Thịnh Thiên vừa nhìn cái, đã phát hiện hắn mở mắt, có hứng thú chạy qua đó, “Bạn ơi bạn còn muốn ói không?”

Mạn Ninh nghi ngờ nhìn anh, rồi nhìn cả căn phòng, đây vốn không phải nhà anh.

Anh nhớ hôm qua tại buổi tiệc anh bị bạn gái bỏ, sau đó uống rất nhiều rượu, sau cùng..

Anh không nhớ nữa!

“Anh là ai!”

“Anh còn hỏi tôi là ai! Anh là do sếp tôi lượm về!” Thích Thịnh Thiên cũng không hiểu sao nhặt anh ta về.

“Sếp anh là ai? Thả tôi đi!” Mạn Ninh bò dậy, cảm giác thân thể không khỏe, giống như từng bị đánh.

Anh vén áo lên xem, da anh có vết đỏ, bị gì chà sát qua?

Mạn Ninh sắc mặt thay đổi, nghiêm túc nhìn anh, “Các người làm gì tôi?”

“Anh em, đừng nghĩ nhiều, tôi là trai thẳng, không có ý với anh, còn xết thương đó, chỉ là lúc tôi kéo anh lên xe nên bị chà sát, nếu anh đồng ý, tự mình đi tìm miếng đất đó trả thù.” Thích Thịnh Thiên cả mặt vô tội nói.

Sau lưng vọng lại tiếng bước chân, anh sang ngang 1 xíu, quay đầu nhìn thấy Cảnh Thần Hạo đang bước vào.

Tôi nay nhìn anh không nghỉ ngơi đàng hoàng, mắt có chút đỏ, dường như còn có quần thâm.

Tình yêu đúng là 1 trò đùa gây tổn thương...

“Anh là ai? Tôi quen anh sao?” Mạn Ninh nhìn Cảnh Thần Hạo bước vào, hét lên 1 câu.

Cảnh Thần Hạo im lặng nhìn anh ta, xem ra không có gì đặc biệt, nhưng anh có ấn tượng sâu sắc, lúc đầu khi Bùi Nhiễm Nhiễm giả làm Bùi Dĩ Hàn, nói cô đã kết hôn, chồng của cô, người trong clip là anh ta.

“Anh quen Bùi Nhiễm Nhiễm?”

“Miss Bùi, Tôi quen! Sao? Các người là gì của cô ấy?” Mạn Ninh nhìn 2 người đó, nhưng chủ yếu tập trung vào Cảnh Thần Hạo mới bước vào, “Giờ cô ta không ở đây, cô về nước rồi, nếu mà các người muốn tìm cô, anh giúp không được.”

“Cô ấy trở về rồi.” Cảnh Thần Hạo lạnh lùng nói.

“Về rồi?” Mạn Ninh chớp mắt, mặt anh ta hiện lên 1 nụ cười, “Vậy rốt cuộc các người tìm cô ta hay tìm tôi, nếu vậy các người tìm tôi làm gì! Tôi còn phải tìm Lisa!”

“Anh Hạo, xem ra anh ta không phải giả điên, chắc không biết thật?” Mạn Ninh giờ đã hiểu vì sao Cảnh Thần Hạo nhặt anh ta về.

Bùi Nhiễm Nhiễm ở nước ngoài nhiều năm như thế, chắc chắn quen nhiều người, Anh Hạo không định tìm hết những người cô từng quen chứ?

Hôm nay, Cảnh Thần Hạo đã nhìn ra.

Thế là, anh quay người ra ngoài.

Thích Thịnh Thiên theo anh ta ra ngoài, còn Mạn Ninh 1 mình trong phòng, ai có thể nói cho anh ta biết chuyện gì không?”

“Anh cố nghĩ ngời! Ngủ thêm xíu!” Thích Thịnh Thiên lúc đến cửa nói, sau đó giúp anh đóng cửa.

Hành lang bên ngoài khách sạn rất yên tĩnh, ánh đèn hoàng hôn chiếu lên người Cảnh Thần Hạo, Mạn Ninh nhìn bóng lưng anh, rõ ràng vẫn thẳng như vậy, sao lại có cảm giác khác khác.

Càng lộ vệ lạnh lùng, cô độc và xa cách.

Bùi Nhiễm Nhiễm tốt nhất cô nên tìm 1 lý do rõ ràng, sao lại rời xa anh Hạo.

Nếu không, chuyện đào hôn lớn thế, anh không thể nào tha thứ cho cô.

Nhưng anh Hạo...

Nếu giờ Bùi Nhiễm Nhiễm xuất hiện trước mặt anh, chắc anh không thèm để ý, lập tức tiến lên.

Nhưng quan trọng Bùi Nhiễm Nhiễm phải xuất hiện trước!

Người đàn bà này thật nhẫn tâm!

Lúc về nhà nhất định phải giáo huấn Lâm Tri Hiểu, không thể làm chuyện bỏ nhà đi, không phải đứa trẻ ngoan.

Chuyện tương tự như thế Lâm Tri Hiểu đã từng làm, nhân lúc anh ở nhà mà trốn đi.

Đàn bà ai cũng thích trò này sao?

Chuyện tìm người, có lúc dễ, có lúc lại rất khó.

Giống như giờ, bọn họ đã ở nước ngoài đợi mấy ngày, cũng không có tin của Bùi Nhiễm Nhiễm, đương nhiên trong nước cũng không có.

Đặc biệt mấy nay theo dõi hành tung của Tề Viễn Dương, giống y chang lúc trước, đến công ty, gặp khách hàng, ăn ngủ, mọi thứ đều bình thường.

Cũng đi tìm Cao Thâm, còn kinh ngạc hơn, trên máy bay vốn không có hình bóng của Bùi Nhiễm Nhiễm.

Còn lời anh ta nói là thật hay giả, bọn họ không biết.