Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 387

70387.

Đột nhiên, điện thoại của Cảnh Thần Hạo reng lên, ngược với sự bình thản của Cảnh Thần Hạo, Lâm Tri Hiểu ngược lại bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình.

Giờ này ai gọi điện thoại cho anh ấy!

Bên trong vọng lại tiếng của giáo viên, “Phụ huynh của Dương Dương Noãn Noãn đó sao? Dương Dương đột nhiên bị đau bụng, nên đã dưa đi bệnh viện Thụy Nhã! Phụ huỵnh vui lòng đến đó ngay.”

Cảnh Thần Hạo tắt điện thoại, nói câu xin lỗi, rồi rời khỏi phòng họp rộng lớn, để lại ánh nhìn ngạc nhiên của các đối tác.

Lâm Tri Hiểu cười giải thích, nhưng không biết những người đó có nghe lọt tai những lời cô nói không.

Sau khi cô nói xong, cô cũng vội rời đi, không biết xảy ra chuyện gì.

Lúc cô đi, Cảnh Thần Hạo đã không còn ở đó, cả Thích Thịnh Thiên cũng không có ở đó nữa.

Thích Thịnh Thiên lái xe như bay đến bệnh viện Thụy Nhã, lúc đi được nửa đường, điện thoại của Cảnh Thần Hạo lại vang lên.

“Xảy ra chuyện rồi, có thể phiền anh đến bệnh viện trước không!” Thầy giáo lo lắng nói.

“Nhà trẻ!” Cảnh Thần Hạo lạnh lùng nói, trong lòng anh đột nhiên có dự cảm không lành.

Chiếc xe Roll Royce dừng trước cửa nhà trẻ, 1 chiếc xe cấp cứu có dán nhãn bệnh viện Thụy Nhã đang đậu trước cổng nhà trẻ.

Cảnh Thần Hạo lạnh lùng đi xuống, những giáo viên khác thấy anh đến, cả người đều tê cứng đứng yên tại chỗ.

“Cảnh tổng, Dương Dương vừa xảy ra chuyện, chúng tôi đã kêu xe cấp cứu, rất nhanh đã đến nơi, nhưng giờ lại xuất hiện 1 chiếc xe cấp cứu khác, nói bọn họ vừa nhận được điện thoại. Giờ không biết chiếc xe đưa Dương Dương và Noãn Noãn khi nãy đã đi đâu!” Cô Lý lo lắng giải thích, trong lòng không ngừng run rẩy.

Nếu Dương Dương Noãn Noãn xảy ra chuyện thật, cô cũng không muốn sống nuawx.

“Không có giáo viên trên đó sao?” Cảnh Thần Hạo lạnh lùng nói, cả người đứng trước mặt họ đầy vẻ uy hiếp.

“Có, nhưng giáo viên đó giờ không liên lạc được, điện thoại đang trong trạng thái tắt máy, Cảnh Tổng chúng tôi thật sự không biết xảy ra chuyện gì.

Đám bắt cóc thật sự to gan, lại dám bắt cóc con của Cảnh Thần Hạo.

“Tìm!” Cảnh Thần Hạo lạnh lùng quay người đi.

Lên xe đi khỏi, anh dựa vào ghế nhắm mắt, có phải Nhiễm Nhiễm đưa chúng đi không.

Nếu là Nhiễm Nhiễm thật, sao chỉ đem Dương Dương Noãn Noãn đi, sao không dẫn anh cùng đi!

Sao cô lại nhẫn tâm như thế, cô không nói gì, ngay đến cơ hội để anh sửa chữa cũng không có, trực tiếp rời khỏi cuộc sống của anh, giống như ban đầu đột nhiên xông vào cuộc sống của anh vậy.

Sau 1 tiếng, Thích Thịnh Thiên đứng trước nhà của Cảnh Thần Hạo, đẩy mắt kính ở giữa mũi lên, không dám nói họ không tìm được dấu vết gì.

“Xe cấp cứu bị bỏ lại ở đường Nam Á, đoạn đường đó không có camera, mà lại là giờ cao điểm, trong vòng hơn 1 tiếng, đã có hơn ngàn chiếc xe đi qua chiếc xe đó, giờ vẫn còn...đang kiểm tra, cần thêm thời gian!” Mà cho dù tra ra được, bọn họ có thể đã đổi xe giữa đường, lại đổi xe, đổi đến cuối cùng bọn họ thật sự không biết chúng đi đâu, hoàn toàn đang trốn ở 1 góc nào đó trong thành phố A, tìm không được.

“Nếu không có điện thoại của bọn bắt cóc...” Đó là Nhiễm Nhiễm, chỉ có cô mới không chủ động gọi cho anh.

“Chị dâu!” Thích Thịnh Thiên nói tiếp lời anh.

Nếu không có cuộc gọi, tức là chính chị dâu đã đón Dương Dương Noãn Noãn đi.

Mà còn dùng cách này.

Chị dâu đúng là người phụ nữ thông minh, đến cách này cũng có thể nghĩ ra, cho nên phụ nữ vẫn nên ngốc 1 chút là tốt nhất.

Dễ khống chế.

Mà lúc này, Dương Dương Noãn Noãn đang ở trong 1 chiếc xe không thể bình thường hơn nữa, vừa nhìn là thấy mami.

“Mami!”

“Mami!”

Hai bảo bối đồng thanh gọi, cô cúi người ôm bọn chúng, xúc động đến mức hôn lên má bọn chúng.

Quá lâu không gặp mặt, cô thật quá nhớ chúng, rất nhớ rất nhớ.

Noãn Noãn ôm cổ của Bùi Nhiễm Nhiễm, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, “Mami, con nhớ mẹ.”

“Mami cũng nhớ tụi con, rất nhớ.” Giờ bọn họ đã được ở bên nhau.

Cứ để cho Cảnh Thần Hạo ở chung nhà với người đàn bà con cưng của anh ta,, sau này đừng làm phiền 3 mẹ con họ nữa!

Không đúngm sau này có thể là 4 người.

“Mami nhớ tụi con, sao lại không về thăm chúng con?” Noãn Noãn uất ức, hiểu lầm gì nó không hiểu, nó chỉ muốn daddy và mami ở chúng với nhau, còn có nó và anh ahi.

“Sau này mami ở chung với tụi con, giống như lúc trước, tụi con vui không? Nếu không vui, muốn về bên daddy, mami không phản đối.” Nhưng cô vẫn mong tụi nó ở bên cạnh cô.

“Noãn Noãn ở chung với mami.” Noãn Noãn cười đáp.

Bùi Nhiễm Nhiễm có chút lo lắng nhìn Dương Dương, “Dương Dương, người con không sao chứ.”

“Không sao, con khỏe, mami chúng ta vào nhà trước đi!” Dương Dương kéo tay cô, sắc mặt bình tĩnh nói.

Bùi Nhiễm Nhiễm kéo tay hai đứa nhỏ vào nhà, Tề Viễn Dương từ từ đi ra, nhìn thấy hai đứa bảo bối, “Ôi giống hắn thật!”

“Có chút.” Bùi Nhiễm Nhiễm không muốn nhắc đến Cảnh Thần Hạo.

“Rõ rằng là rất nhớ, đến con lai cũng xinh đẹp đến thế, có ngại để tôi nuôi dưỡng không?” Tề Viễn Dương nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, cười nói.

“Anh thôi đi!” Cô kéo Noãn Noãn qua bên mình, sau đó lên lầu.

Trên lầu đã chuẩn bị sẵn phòng tạm thời cho chúng, có thể cần ở lại thêm 1 thời gian.

“Cảm ơn chú Tề!” 2 đứa nhóc khi lên lầu đột nhiên nói.

“Đừng khách sáo, cứ ở thoài mái, chú nuôi tụi con.” Tề Viễn Dương cười đáp.

Bùi Nhiễm Nhiễm kéo tay 2 đứa bảo bối lên lầu không thèm nhìn mặt anh ta, trong phòng cô nhìn 2 đứa mãi, cứ không nỡ buông tay.

Sau 1 hồi, cô mới dặt dè hỏi, “Sao tụi con không hỏi vì sao mami rời khỏi?”

Vì cô rời khỏi, cho nên dẫn chúng nó rời khỏi, ngay đến chút tình thương của cha cũng không còn.

“Mami, mami nói gì tụi con cũng nghe, anh con cũng vậy!” Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt tươi cười.

“Ngoan thật, tụi con nghỉ trước đi, muốn ăn gì nói mami, mami làm cho tụi con ăn.” Cô cúi đầu nhìn chúng, đã lâu rồi không gặp, giờ cô thấy cuộc đời bỗng đẹp trở lại.

Có Dương Dương Noãn Noãn bên cạnh, cô cảm thấy mình kiên cường lên nhiều.

“Mami, ăn gì cũng được, tụi con chưa đói, hay mami dẫn tụi con đi tham quan đây 1 xíu nhé!”

“Con cũng muốn đi, ở đây là đỉnh núi, phong cảnh nhất định rất đẹp!” Noãn Noãn mở to mắt nhìn cô, cô vốn không có cách nào từ chối.

Sau đó Bùi Nhiễm Nhiễm lại mỗi tay dắt 1 đứa, kéo chúng ra ngoài.

ở đây phong cảnh quả rất đẹp, gió lành lạnh, ánh nắng ấm áp, rừng núi rộng lớn, giống như đang ở ngoài đào viên, đẹp đến mê người.

Đi dạo 1 vòng, vừa vào phòng, Noãn Noãn đã ngẩng đầu nhìn cô, hỏi nhở, “Mami, daddy sẽ lo lắng cho chúng con nhỉ?”

Dương Dương cũng ngầng đầu nhìn cô, ngược lại giờ muốn biết sao đột nhiên mami lại biến mất.

Người xuất hiện ở lễ cưới lại là dì.