Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 392

Cả quá trình cô như là con rối mặc cho anh điều khiển vậy, mặc áo bệnh nhân có chút rộng thênh thang, cơ thể cô bị đặt lên trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo.

“Cảnh Thần Hạo, anh sẽ hối hận!” Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mở miệng.

Trong phòng phẫu thuật rất yên tĩnh, chỉ có hơi thở của hai người, những người khác đều đứng đợi ở bên ngoài.

Cảnh Thần Hạo đứng bên cạnh cô, cúi đầu nhìn vào khuôn mặt càng ngày càng trắng tinh được rọi dưới ánh đèn sáng trưng, đôi mi dài cản trở mí mắt của cô, vết tích tròng mắt một chút chuyển động của cũng không có, hình như……cô bây giờ đã là một thi thể.

Nhiễm Nhiễm của anh phải sống tốt.

Anh đột nhiên đưa tay nắm lấy lòng bàn tay trắng trẻo của cô, mềm mại rất dễ chịu, “Nhiễm Nhiễm, đừng sợ, anh sẽ ở đây với em.”

Làm phẫu thuật lưu sản cùng với cô, rất là cảm ơn sự nặng tình của anh, đáng tiếc là cô không cần, một chút cũng không cần.

“Anh cút ra ngoài! Tôi không muốn nhìn thấy anh!” Tay của cô không ngừng vùng vẫy, nhưng làm sao cũng không thoát được sự kiềm chế của anh.

Lòng bàn tay của anh nóng rất lợi hại, có chút không tự nhiên.

“Vào đây!” Anh lạnh giọng dặn dò.

Bác sĩ điều dưỡng đang ở bên ngoài chờ đợi bước vào, Bùi Nhiễm Nhiễm nghe được tiếng bước chân, cả người bắt đầu run rẩy lên, nếu như đứa con này mất đi, cũng là do chính ba nó giết chết.

“Cảnh Thần Hạo, tôi hận anh, rất hận anh.” Tay cô tuyệt vọng từ trong bàn tay anh buông lỏng từng tí thoát ra, hít một hơi thở sâu, đợi chờ gây mê.

Cảnh Thần Hạo nhìn thấy khuôn mặt trắng tinh của cô, anh cảm thấy đầu càng đau hơn.

Anh đã sốt mấy ngày rồi, cả đầu óc đều có chút ngây, thỉnh thoảnh có cảm giác quay cuồng choáng váng.

Trước đó lúc ẵm cô suýt nữa đã làm ngã cô, anh nhịn cơn đau đầu, lúc tiềm thức sắp cạn kiệt lại nhanh chóng ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại.

Người trong lòng anh đang ẵm là Nhiễm Nhiễm của anh, làm sao có thể để cô bị thương được!

Không thể để cô bị thương.

Bùi Nhiễm Nhiễm đang nghĩ cô có nên nói sự thật không, đây là đứa con của anh, là đứa con của anh!

Nhưng trong lòng cô không muốn dính dáng với anh nữa.

“Nếu như đứa con của tôi mất rồi, Cảnh Thần Hạo anh sẽ thả tôi đi chứ?” Cô rời khỏi, dẫn theo Dương Dương Noãn Noãn rời khỏi, trả lại cuộc sống ngày xưa cho anh, anh muốn làm gì thì làm gì, đừng làm bộ trước mặt cô nữa.

Bùi Nhiễm Nhiễm chưa nghe được câu trả lời của anh, đã mất đi ý thức rồi.

Dưới tác dụng của thuốc mê, ý trí kiên cường của cô đã không còn bất kì tác dụng gì, cô rất muốn nghe được lời nói của anh sẽ thả cô đi trong cơn hôn mê.

Phòng phẫu thuật yên tĩnh nghe thấy được là tiếng máy móc lạnh lẽo đang thao tác.

Cảnh Thần Hạo nhìn thấy quần của cô bị cởi ra, hai chân bị mở ra, con người này như là điêu khắc cứng đơ tại chỗ vậy.

……

Bùi Nhiễm Nhiễm không biết bản thân đã ngủ bao lâu, nhưng cô cảm giác được sinh mạng đã mất đi.

Vẫn chưa mở to mắt, cô đã rơi nước mắt trước, đưa tay ra xoa lên phần bụng, vẫn là bằng phẳng như cũ, hình như chưa xảy ra chuyện gì vậy.

Đột nhiên, một bàn tay to nóng hổi đặt lên tay của cô, bàn tay nóng ran, nắm chặt lấy tay của cô.

Bên tai vang lên giọng nói khàn khàn, “Nhiễm Nhiễm, khát không? Sữa bò nóng đã chuẩn bị rồi.”

Sữa bò nóng? Cho người lưu sản uống sao?

“Anh ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh.” Lúc cô nói chuyện thậm chí không mở mắt, chỉ là nước mắt nóng hổi không ngừng rơi xuống.

Cảnh Thần Hạo một tay khác cầm lấy khăn giấy lau nước mắt của cô, tế bào toàn thân đang kêu lên đau đớn.

“Người đàn ông đó là ai?”

“Không phải anh là được rồi, tôi ngoại tình rồi, cắm sừng lên đầu anh rồi, người phụ nữ như tôi không xứng với phu nhân của Cảnh tổng anh, cầu xin anh, thả tôi rời khỏi đi!” Cô vẫn chưa mở mắt, đứa con của họ là do chính tay anh giết chết.

Động tác dịu dàng của anh đột nhiên trở nên có chút bạo lực, dùng sức lau đi nước mắt của cô, “Không được khóc, anh nói không được khóc!”

Anh càng nói như thế, nước mắt cô càng chảy không ngừng.

Cô rốt cuộc làm sao điều gì rồi?

Sáu năm trước người yêu thanh mai trúc mã quay lưng liền cưới người khác, bây giờ người đàn ông mình thích, ba của đứa con lại ở bên ngoài có người phụ nữ khác, con gái khác, còn có một gia đình khác, cô không phải là duy nhất của anh, tình cảm này cô không cần!

“Em vì đứa con của một người đàn ông khác lưu sản khóc thành thế này, em có nghĩ qua trong lòng anh đau khổ biết bao nhiêu!” Nhìn thấy cô rơi lệ, còn đau hơn cắm dao trên người anh.

“Anh rõ ràng biết là đứa con của người đàn ông khác, anh đã nên mặc kệ em, như là tôi mặc kệ anh vậy.” Cô cũng không lo được, đứa con cũng lớn thế này rồi.

Khăn giấy trên tay anh bị nước mắt cô làm ướt đẫm, anh nắm chặt trên tay, nhìn thấy khuôn mặt trắng tinh của cô, vết tích nước mắt trên đó như là dao đâm vậy, từng nhát từng nhát không ngừng đâm vào ngực anh, đến khi máu anh chảy cạn vẫn chưa thôi.

“Bùi Nhiễm Nhiễm, lòng em rất tàn nhẫn.” Cô không lẽ không nhìn thấy quãng thời gian này anh sống thế nào sao?

Cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, không hề có dấu hiệu rời khỏi thế giới của anh, ruồng bỏ một mình anh.

“So với anh mà nói, còn kém xa.” Anh cái gì cũng không nói, lừa dối cô, để cô tưởng rằng cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Nhưng trên thực tế thì sao?

Cô đang sống trong lời nói dối mà anh gây dựng, lời nói dối của anh đúng là hoàn hảo đến không thể bắt lỗi được.

Nếu như không phải Tiểu Vũ xông vào phòng cô, nếu như không phải cô đúng lúc gặp phải Bùi Nhã Phán, cô bây giờ vẫn đang bị lừa dối?

“Đừng nói nữa, ngồi dậy ăn tí đồ trước.” Anh không muốn tranh luận những chủ đề vô nghĩa này với cô nữa, bây giờ sức khỏe cô quan trọng nhất.

“Không ăn!”

“Không tự mình ăn chính là muốn anh đút em, anh rất vui lòng đút em, dùng……miệng.” Mặt của anh rõ ràng ở trước mặt anh, nhưng cô lại không muốn nhìn anh chút nào.

Mắt của cô vẫn chưa mở ra.

Cô từ từ rút đi tay bị anh đè chặt, tay của cô vốn dĩ lạnh, bị anh nắm như thế, bây giờ cô cảm thấy tay của mình trở nên nóng hổi rồi.

Anh có phải bị bệnh rồi?

Bản thân vừa mới làm phẫu thuật xong, không ngờ còn có tâm tư lo lắng cho người khác?

Trong lòng cô tự cười khinh mình, từ từ mở to mắt, đập vào mắt là đôi mắt đen không đáy, như là tức thời muốn nuốt chửng cô.

Tròng mắt vẫn là những vệt máu, râu ria vẫn ở trên mặt, gò má ốm đi vẫn còn, cô hình như chỉ ngủ đi vài phút vậy.

Nhưng cô nhìn vào căn phòng rộng lớn, đã không phải ở trong phòng bệnh rồi.

Mà là ở Tú Viên, nhà của họ.

Trong lòng cô đột nhiên một cơn đau đớn kịch liệt, còn đau hơn so với mất con.

Gần như là ma sai quỷ khiến vậy, bàn tay lạnh lẽo khác của cô đưa lên trán của anh, nóng đến nổi cô gần lập tức lại rút tay về.

Tại sao lại nóng như thế!

Anh đang sốt cao, không lẽ bản thân anh không biết sao?

“Cảnh Thần Hạo, anh muốn chết thì nói thẳng ra!” Cô nghiến răng giận dữ nói.

“Xem, em vẫn quan tâm anh, trong lòng em vẫn còn anh.” Anh đột nhiên cười, cười như là đứa trẻ.

Càng giống một kẻ ngốc, cô nghi ngờ não anh có phải sốt đến hồ đồ rồi?

“Trong lòng tôi có anh là vì tôi hận anh, hận anh lấy đi đứa con của tôi! Đó là đứa con của tôi, anh rõ ràng biết tôi rất thích trẻ con, rất thương yêu trẻ con, nhưng anh lại……” Cô từ từ ngồi dậy, người anh nóng đến lòng cô có chút sợ hãi, cô dựa vào đầu giường, lạnh lùng nhìn vào anh, “Cảnh Thần Hạo, tôi hận anh, cả đời này không thể nào tha thứ cho anh, anh cút ra ngoài!”