Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 407

Cô ta đang nghĩ xem làm cách nào để ra ngoài đi dạo, nghe thấy tiếng nói của anh ta phía sau lưng, "tối nay có muốn đi ra ngoài không?"

"Anh......" bỗng nhiên anh ta nói vậy, phải chăng có âm mưu gì?

"Ngày sinh nhật của Thích Thịnh Thiên, cùng nhau đi ăn cơm." Anh ta uống một ngụm cà phê, rõ ràng đây là một ly cà phê đắng, nhưng bây giờ lại cảm thấy rất ngọt lịm.

"Ừm."

Nếu là ngày sinh nhật của Thích Thịnh Thiên, thì chắc chắn sẽ được gặp Lâm Tri Hiểu, đã lâu không gặp cô ta, thấy nhớ cô ta lắm.

Có thể đi ra ngoài vui vẻ vậy sao?

Cảnh Thần Hạo nhìn vẻ mặt cười thản nhiên của cô ta, bỗng không tự nhiên siết chặt cái ly trên tay.

Cô ấy chỉ muốn ra ngoài tản bộ, hay là muốn nghĩ cách trốn khỏi nơi này?

Rất nhanh đến buổi tối, Bùi Nhiễm Nhiễm nói không nên lời khi nhìn thấy bản thân đang diện bộ đầm liền áo lại được khoác thêm cái áo bên ngoài, "chẳng lẽ anh không biết nhiệt độ của thai phụ sẽ cao hơn người bình thường sao?"

"Đừng để bị cảm lạnh." Buổi tối thời tiết rất lạnh, lo lắng cho cô sẽ bị cảm lạnh.

"Cảnh Thần Hạo, em cũng đã ngoại tình rồi, sao anh còn quan tâm em nữa, anh rất muốn mọc thảo nguyên trên đầu sao?" người đàn ông như anh ta có phải ham muốn mãnh liệt lắm?

Một người phụ nữ đã ngoại tình cũng thèm à, tuy rằng cô ta không thật sự ngoại tình, nhưng trong mắt anh ta đáng lý là người phụ nữ hư hỏng mới đúng.

"Nhiễm Nhiễm, em bị say xe không?" anh ta còn nhớ hôm đó cô ta nói bị say xe.

Bùi Nhiễm Nhiễm bặm môi không nói, lời nói của anh ta cô xem như không nghe thấy.

Đại Boss thấy cô ta không nói gì, đưa tay bá đạo ra ôm cô ta vào lòng mình, anh ta không tin Nhiễm Nhiễm của mình đi ngoại tình, nếu như cô ta biết ngoại tình, sẽ ở cùng với Tề Viễn Dương rồi, cách xa nhau năm năm trước đáng lý ra đã sớm ở bên nhau rồi, đâu đợi đến giờ.

Nhà hàng Nặc Thiên, cô và Cảnh Thần Hạo cùng đi vào khu ghế lô, bỗng nhiên trở thành tiêu điểm.

Sự việc hôn lễ của hai người họ trước đó vẫn còn dư âm cho đến giờ, bây giờ hai người họ lại cùng nhau xuất hiện.

Lâm Tri Hiểu nhìn thấy cô ta, lập tức từ trên ghế sofa đứng dậy, cười híp mắt đến trước mặt cô, kích động kéo lấy tay cô ta, "Nhiễm Nhiễm, cuối cùng cậu cũng đã trở về, cậu không sao chứ!"

Sau này cô không cần phải tiếp tục nhìn thấy cái mặt lạnh lùng của Đại Boss nữa rồi, có người đứng phía sau chống lưng cho cô rồi.

"Tớ không sao, vẫn tốt mà." Người bên trong không nhiều, đều là người cô quen biết.

Lúc này mọi người đều nhìn cô chằm chằm, cô ta mỉm cười, đi vào trong.

Lâm Tri Hiểu vốn dĩ muốn lôi cô đến nói chuyện vài câu, nhưng mà vị Đại Boss bên cạnh khí thế quá lạnh, cô ta không dám nói nhiều, lập tức giao trả lại vợ cho anh ta.

Dù sao thì Nhiễm Nhiễm đã trở về rồi, sau này hai người còn có nhiều thời gian từ từ nói chuyện về vấn đề, rốt cuộc cô ta đã xảy ra chuyện gì.

Cảnh Thần Hạo ôm chằm lấy Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi xuống, Thích Thịnh Thiên cười vui vẻ rót hai ly rượu cho hai người, "anh Hạo, chị dâu, hai người định khi nào kết hôn lại nữa! nhớ mời em làm rễ phụ nha! Nếu không mời em làm rễ phụ, thì lần sau hai người sẽ làm dâu rể phụ cho em đấy! có phải không......Hiểu Hiểu."

Thích Thịnh Thiên nhìn vào Lâm Tri Hiểu bên cạnh đang ôm lấy ly nước ép, có vẻ đang giả vờ không biết xảy ra chuyện gì, đặt ly nước ép xuống, cầm đũa lên ăn cơm.

Hai người chỉ ngủ với nhau một lần thôi mà, còn những việc khác thật sự không có gì cả.

"Không uống rượu." Cảnh Thần Hạo lạnh lùng trả lời.

"Dạ dạ dạ, không uống rượu!" Thích Thịnh Thiên bận bịu đem ly rượu trước mặt họ đi.

"Sữa nóng." Vẻ mặt không biểu tình của Đại Boss.

Những người trên bàn đều có chút kinh ngạc, Cảnh Thần Hạo lại đi uống sữa nóng à?

Bùi Nhiễm Nhiễm cười, "hai ly."

Cảnh Thần Hạo nghiên đầu nhìn cô ta, gương mặt tuấn tú lộ ra một nụ cười nhạt nhòa, hai ly mà cô ta nói ý là mỗi người một ly?

"Em uống hai ly, tùy anh." Cái ánh mắt đó của anh ta chắc nghĩ rằng cô đang kêu dùm anh chắc?

Tự kỷ!

"Nhiễm Nhiễm, anh không uống." không phải cô ấy kêu dùm, thì anh không uống.

Cô ta không trả lời, vừa mới lấy đôi đũa màu đen, phía đối diện giọng nói lớn tiếng của Mẫn Lệ vang lên.

"Thích Thịnh Thiên, chả phải anh nói vẫn còn người đến sao? Ai thế! Sao tôi vẫn chưa thấy đến!" Mẫn Lệ nhìn về Thích Thịnh Thiên đối diện, anh ta vừa nói không phải là anh Hạo và chị dâu chứ.

Bỗng nhiên Mẫn Lệ lớn tiếng nói, khiến Bùi Nhiễm Nhiễm khó chịu chau mày lại, cái giọng lớn tiếng của anh ta dọa cô hết hồn thì không nói gì, cô chỉ sợ bị anh ta bỗng nhiên la toáng lên khiến em bé trong bụng sợ.

Sắc mặt của Cảnh Thần Hạo vốn dĩ lạnh lùng, Mẫn Lệ rống lên lúc nãy, khiến cả người anh như lạnh toát lên, tròng mắt thâm thúy lướt nhìn qua người anh ta, "nếu ồn nữa thì đi ra ngoài!"

Mẫn Lệ bèn hạ giọng nhỏ lại, ngại ngùng nói, "anh Hạo, đây là giọng nói bình thường của em thôi."

"Không sao, anh đừng tức giận." Bùi Nhiễm Nhiễm kéo nhẹ anh ta lại, Mẫn Lệ nói chuyện giọng hơi lớn, đó là thói quen của anh ta mà?

"Em có cảm thấy không thoải mái không?" Đại Boss bị cô ta kéo nhẹ, lệ khí trên mặt như biến mất đi một nửa, cúi đầu nhìn cô ta, "nếu như thấy không thoải mái, chúng ta về."

"Anh Hạo, anh không nể mặt em rồi! sinh nhật em, mà anh muốn quay về sao?" Thích Thịnh Thiên nghiên đầu, lướt qua Cảnh Thần Hạo nhìn cô ta, "đúng không! Chị dâu!"

"Không đi." Cô ta không đến nổi yếu đuối thế.

Mẫn Lệ nhìn hành động của hai người, thừa biết bản thân phạm lỗi sai, anh ta quyết định im miệng không nói gì.

Ai cũng có thể thấy, khoảng thời gian này tâm trạng của anh Hạo không được vui, không dễ dàng khi chị dâu quay trở về, nên tự nhiên phải cẩn thận bảo vệ lấy mình đã.

Bàn ăn bỗng nhiên trở nên im lặng, Đại Boss vẫn chưa ăn được gì, chỉ chăm sóc cô ta, theo quan sát vài ngày nay, cũng đủ lý giải được Nhiễm Nhiễm thích ăn gì, không thích ăn gì, khẩu vị của cô ta anh ta rất rõ.

Bùi Nhiễm Nhiễm được anh ta quan tâm chăm sóc cũng đã quen rồi, nhiều người ở đây như thế, mà anh vẫn làm như vậy.

Đặc biệt là ánh nhìn cường liệt từ phía bên trái, lúc cô ta bước vào không chú ý đến, bây giờ mới phát hiện ngồi bên cạnh Đường Sóc còn có Đường Tư Điềm.

Dường như rất lâu không gặp cô ta, cô ta xuất hiện lúc nào thế?

Nhưng để ý đến ánh mắt của cô ta như đang lăng trì bản thân, cô có thật sự đáng ghét như vậy không?

Người đàn ông cặn bã Cảnh Thần Hạo này, nếu như cô ta muốn, thì cô ta cứ lấy!

Cánh cửa ngoài khu ghế lô bỗng nhiên được mở ra, giộng nói quyến rũ hướng vào trong nói, "anh rể......"

Bùi Nhã Phán mặc một bộ đầm dài màu tím hở vai đi vào, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, nhưng khi nhìn thấy khu ghế lô này có rất nhiều người chốc lát kinh ngạc, đặc biệt là bên cạnh Cảnh Thần Hạo còn có Bùi Nhiễm Nhiễm.

Cô ta trở về lúc nào thế?

Sao không có động tĩnh gì cả?

Cảnh Thần Hạo cho mời cô ta ra đây ăn cơm, cô ta nghĩ rằng chỉ có hai người thôi!

Không ngờ rằng lại có nhiều người đến thế.

Vả lại còn có chị họ nữa.

"Bùi tiểu thư, mời ngồi mời ngồi!" Thích Thịnh Thiên nở nụ cười trước và nói.

Bùi Nhã Phán thản nhiên đi qua, cô ta không thể đi bậy được, xem xem xảy ra chuyện gì rồi mới nói tiếp.

Lâm Tri Hiểu ảm đạm lướt mắt nhìn vẻ ân cần của Thích Thịnh Thiên, trong lòng không thoải mái, cái loài vật to lớn này!

"Thích tổng, nhìn thấy cô em xinh đẹp mà nhiệt tình đến vậy sao?" cô ta cười nói.

"Hiểu Hiểu, em như thế là......ghen phải không?" nếu như cô ta ghen, thì anh ta vui lắm.

"Thích tổng, anh nghĩ quá rồi, một lát nữa thổi đèn cầy nhớ cầu nguyện nha!" cầu nguyện cho cô ta sẽ có ngày biết ghen, cô ta mới không thèm ghen.