Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 415

“Ụ ụ ụ…”

Ban công lộ thiên, dưới đó bao nhiêu người đang nhìn, anh ta…

Cuối cùng đầu óc cô như điên lên, nụ hôn dài mới kết thúc.

Cô thở hổn hển, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, “Anh nhẹ nhàng thong thả đi, em sắp không thở được, con!”

“Sẽ không.” Anh biết chừng mực.

Bùi Nhiễm Nhiễm trợn mắt, biết mới lạ.

“Điện thoại em đang reng, anh thả em ra!” Cái đầu nhỏ nhắn của cô không ngừng hướng nhìn bên trong.

Bùi Nhiễm Nhiễm ưỡn người, ôm cô lên đi vào trong, còn là tư thế kẹp ngang hông anh, không thể đổi tư thế khác sao?

Mà thôi không thèm so đo tính toán với anh ấy!

Niệm tình anh ấy bị oan, niệm tình cô có lỗi, nhường anh!

“Tri Hiểu, có việc không?

Cô vẫn còn trên người anh, hơi thở nhẹ nhàng của anh phả lên người cô, cúi đầu nhìn khuôn mặt lạnh ngầu đẹp trai ấu, ánh mắt tối đen như mực, trong mắt anh chỉ có cô.

“Nhiễm Nhiễm, cậu dậy rồi sao?” Lâm Tri Hiểu nhẹ nhàng nói.

“Mình đã dậy lâu lắm rồi.” Giờ đã sắp 11h, sao cô còn ngủ được?

“Nhiễm Nhiễm, điện thoại của Thích Tổng gọi không được, anh ấy có gặp chuyện không? Tối qua mình gọi cho cậu, sếp nghe máy, Thích Tổng bị người nhà anh ấy bắt đi, nếu thế, không đến nỗi không nghe máy chứ?” Lâm Tri Hiểu thật sự lo lắng, cả đêm không ngủ được.

Bùi Nhiễm Nhiễm ngước mặt nhìn Cảnh Thần Hạo, chuyện của Thích Thịnh Thiên Cảnh Thần Hạo là rõ nhất.

Cảnh Thần Hạo nhìn cô, mở miệng nói, “Không sao.”

Bùi Nhiễm Nhiễm rút tay lại, “Tri Hiểu cậu yên tâm đừng lo lắng, anh ta có thể đang ngủ.”

“Ồ, mình không phiền 2 người nữa, mình tắt máy nhé!” Lâm Tri Hiểu không ngờ sếp lại đáp lại, liền vội tắt máy.

Bùi Nhiễm Nhiễm nghe thấy tiếng tút tút tút ở đầu dây kia, ngẩng đầu nhìn anh, “Thích Thịnh Thiên làm sao?”

“Anh trai anh ấy đưa đi giải rượu rồi.”

Tối qua anh cũng đã xác nhận.

“Đúng là anh trai tốt.” Cô vứt điện thoại xuống giường lớn, “Cho nên Cảnh Tổng vĩ đại, giờ thả em xuống được chưa?”

Động tác này thật xấu hổ!

“Vĩ đại chỗ nào?”

“Cả người đều vĩ đại!” Trong mắt anh ánh lên 1 nụ cười ẩn ý, đứng cho rằng cô không thấy.

Đáp án dù không hài lòng, nhưng có cô bên cạnh anh rất vui.

Thứ 2, Bùi Nhiễm Nhiễm lại về công ty làm.

Chuyện hôn lễ làm ầm ĩ như vậy, nhưng khi cô và Cảnh Thần Hạo cùng vào công ty, còn bị anh ôm eo, như tuyên bố chủ quyền.

Những lời bàn tán ác ý tự nhiên biến mất.

Cảnh Thị sau những ngày bị cưỡng chế, giờ sếp lớn vui rồi, công việc họ cũng dễ hơn.

Nhưng Bùi Nhiễm Nhiễm nhanh chóng phát hiện, cô đã thành 1 người thừa.

Với thân phận thư ký trưởng, làm công việc nhàn nhã nhất Cảnh Thị, rót trả, pha trà, cùng anh ăn cớm, rồi cùng ngủ trưa, chiều ngồi xem ti vi.

“Chán vô cùng…”

Cô tắt màn hình ti vi, lấy điện thoại ra lướt màn hình, hai phút sau, cô đứng dậy khỏi ghế, muốn đi ra ngoài, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cần đến phòng của Cảnh Thần Hạo báo cáo 1 chút.

Tạm thời không được làm anh ấy giận.

Cô vừa vào thì thấy Cảnh Thần Hạo đang chăm chú viết cái gì đó, cô nhẹ chân bước vào.

Đôi tay đặt trên vai anh, nhẹ nhàng ấn ấn, nói nhỏ, “Vấn đề khó?”

“Không.”

Anh đưa tay đặt lên vai cô, “Nói đi! Muốn chạy đâu?”

“Em muốn đi tìm Vivian, ở đây chán quá.”

Nhắc đến tên người này, anh lập tức không vui, Bùi Nhiễm Nhiễm đi nhà người này xong lại đối xử không tốt với anh.

“Anh đi cùng em.”

“Em đi vẽ thiết kế gì đó, anh đi làm gì? Em sẽ không chạy lung tung, sẽ về đúng giờ, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện anh đi tìm em như trước.” cô không nói vậy há chẳng phải sau này không còn tự do sao?

“Giờ em là thai phụ.”

Không giống trước, chi dù không có thai, anh cũng không muốn cô đột nhiên bỏ đi, ánh nhìn xa cách kiểu đó.

‘‘Sớm biết đã không tìm anh, đi luôn.’’ Cô mạnh bạo rút tay ra khỏi tay anh, ‘‘Em thật sự có việc cần tìm cô ấy, vả lại là chuyện anh không muốn biết.’’

Sếp kéo cô ngồi lên người mình, cuộn tròn lấy người cô, cúi đầu nhìn cô, ‘‘Có chuyện gì anh không muốn biết? Liên quan đến em anh đều muốn biết.’’

Chuyện của mẹ phải nói anh sao?

Sau khi nói với anh thì sao?

Khó khăn lắm mới hết hiểu lầm, lại…

Cô còn nhớ chuyện hôm đó anh nói chuyện Bùi Gia có liên quan đến mẹ anh, ba mẹ yêu thương như vậy, sao có thể liên quan đến mẹ chứ, nhất định là đã hiểu lầm chỗ nào!

‘‘Em lo sau khi em nói xong, anh sẽ giận.’’ Không phải lo, mà nhất định sẽ giận.

‘‘Không nói không nói! Anh thả em ra, em phải đi.’’ Cô vừa nói với Vivian sẽ đi tìm chị ấy.

‘‘Không nói…’’ Cảnh Thần Hạo nâng cằm cô, rât nhẹ, không dùng sức, ‘‘Nói không!’’

Cô kiên quyết mở to mắt, ‘‘Không nói’’

‘‘Không nói anh chặn miệng em.’’

‘‘Chẳng phải là hôn sao, đâu phải chưa hôn bao giờ.’’ Chuyện nhỏ vậy muốn lừa cô, thiệt là xem thường cô.

Thế là, cô bị chặn họng thật, bị hôn đến nghẹt thở.

‘‘Anh Hạo..’’

Thích Thịnh Thiên đẩy cửa đi vào, chân không dừng lại kịp, nhìn cảnh tưởng 2 người đang ôm ấp, ‘‘Hai người tiếp tục, tiếp tục!’’

‘‘Đừng đi!’’ Bùi Nhiễm Nhiễm đẩy mạnh Cảnh Thần Hạo ra, nhảy khỏi người anh, ‘‘Cảnh Tổng, em xuống ca trước.’’

Sếp lớn cả mặt tức giận nhìn cô càng ngày càng rời xa, sau đó biến mất trước mặt anh.

Thích Thịnh Thiên đứng yên cho đến khi Bùi Nhiễm Nhiễm đi khỏi, mới đóng cửa phòng đi vào, ‘‘Anh Hạo, khiến anh lo lắng, em không sao.’’

Cảnh Thần Hạo lạnh lùng nhìn anh ta, ‘‘Cậu nghĩ nhiều rồi.’’

‘‘Anh Hạo, em sai rồi!’’ Anh không nên xông vào, còn thấy màn gây cấn.

Trước khi nói chuyện anh Hạo và Bùi Nhã Phán gì đó cũng ở trong phòng khá nồng nhiệt sao?

‘‘Chậm 1 ngày, anh có thể lựa chọn không đến.’’

‘‘Hihi, em chẳng phải lo anh sẽ lo lắng sao!’’ Cảnh Thần Hạo cười híp mắt, anh biết Cảnh Thần Hạo tối qua có gọi điện thoại hỏi thăm, nên vừa dậy anh đến ngay.

‘‘Không phải tôi lo lắng.’’ Cảnh Thần Hạo ngước nhìn anh ta, “Lâm Tri Hiểu”

Không phải chứ!

Lâm Tri Hiểu lại lo lắng cho anh ta!

Thích Thịnh Thiên mắt sáng rực, “anh Hạo, em đi trước đây!”

Anh kích động đi khỏi, nhất định phải đi chọc Lâm Tri Hiểu, sao trước mặt anh không dám nói lo lắng cho anh, kết quả sau lưng lại lo lắng cho anh mà liên lạc với Cảnh Thần Hạo!

“Đợi đã!”

Sau lưng anh vọng lại 1 âm thanh, động tác của Thích Thịnh Thiên từ từ ngừng lại.

Trong vườn hoa ở theo mùa đung đưa trong gió, lan tỏa hương thơm nhè nhẹ.