Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 456

"Anh trai, chả phải ở nhà cũng hối cưới sao? Sao anh không tìm bạn gái đi, ra ngoài xem xem, kết giao với một người bạn gái đi chứ!" Đường Tư Điềm cười cúi đầu, "anh trai, em sẽ ở đây đợi anh, tối nay sẽ cùng ăn cơm, sẽ dẫn anh đi xem thế giới người đẹp ở bên ngoài."

"Anh ở công ty gặp nhiều rồi."

ở công ty có rất nhiều nữ nghệ sĩ, họ đều rất xinh đẹp.

"Cai đó sao giống được! ba mẹ không muốn anh tìm nữ diễn viên, nguyên nhân anh hiểu mà!" tuy rằng anh trai không có quy tắc ngầm gì với người khác, nhưng không có nghĩa anh có thể quản lý hết mọi người, giới giải trí rất phức tạp, có quy tắc ngầm là chuyện thường tình.

Con dâu của Đường gia, không thể là diễn viên được.

Đường Sóc yên lặng khoản một lát, anh nên tìm một người bạn gái rồi, "em ra ngoại đợi đi, anh sẽ hoàn thành công việc ngay thôi."

"Được!"

Một tiếng sau.

Đường Sóc và Đường Tư Điềm cùng nhau xuất hiện ở khu ghế lô của nhà hàng Nặc Thiên

Có rất nhiều người bên trong, nam nữ đủ cả, quang cảnh thật náo nhiệt

Nhưng bên phải và bên trái của Đường Sóc đều là đàn ông cả.

"Các anh làm việc sao thế, không chừa chỗ tốt cho anh của em gì hết!" Đường Tư Điềm vẻ mặt tức giận nhìn vào bọn họ, họ cũng chỉ vì công việc mà đến trễ thôi, nhưng......

"Tư Điềm, cô nói vậy là ý gì thế! Chúng tôi là đàn ông thì không thể ngồi kế bên đàn ông à? Cô kỳ thị giới tính à!" đàn ông bên cạnh Đường Sóc phản bác lại một câu.

"Tùy anh tùy anh, đừng chuốc say anh tôi á! Anh ta tửu rượu không được tốt." Đường Tư Điềm nói xong ngồi xuống, cười nhẹ gật đầu.

Gần đây tâm trạng Đường Sóc có chút không vui, chiều nay nghe những lời Đường Tư Điềm nói, trong lòng như kìm nén một ngọn lửa, như muốn trút ra vậy.

Không cần người bên cạnh chuốc say, anh ta tự mình chủ động uống rất nhiều.

Không khí náo nhiệt trong khu ghế lô dường như không hòa hợp với anh, anh độc lập chìm sâu trong thế giới của mình, không thể thoát khỏi.

Đường Tư Điềm nhìn thấy Đường Sóc ngồi đối diện say đến gục đầu trên bàn, đứng dậy đi về phía anh ta, "mấy anh thật là, sao không để ý gì hết, anh của tôi uống say đến vậy, đưa anh ấy vào phòng đi."

Hai người đàn ông dìu đỡ Đường Sóc rời khỏi khu ghế lô, Đường Tư Điềm theo sát họ cũng rời khỏi đó, đóng sầm cửa lại, không khí quang cảnh náo nhiệt trong khu ghế lô nhanh chóng ngăn cách với họ.

Đến phòng, hai người ném Đường Sóc lên giường, nhìn thấy người phụ nữ đẹp nằm trên giường, tròng mắt mở to, phát tán hào quang kỳ dị.

"Nhìn gì mà nhìn? Sao không đi?" Đường Tư Điềm liếc họ một cái.

Hai người nhanh chóng rời khỏi phòng, Đường Tư Điềm đi qua giường bên, từ trong giỏ xách lấy ra một viên thuốc, bỏ vào cái ly đặt trên đầu giường, lấy ngón tay khuấy đều.

Nhìn trên giường Bùi Nhiễm Nhiễm đang nằm nhắm mắt yên tĩnh, đỡ đầu cô ta dậy, bật hàm cô ta ra, cạy miệng tùy tiện chuốc vào miệng.

Chất dịch chảy rất nhiều ra ngoài, cô ta chỉ uống chút ít, đây là một loại thuốc mạnh, chỉ uống chút thôi cũng đủ rồi.

Đường Tư Điềm đặt cô ta nằm xuống lại, không dám đặt lại cái ly trên tay vào chỗ cũ, trực tiếp đem ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Căn phòng tối đen đầy mùi rượu, pha trộn với hơi thở nam tính và hương thơm mờ nhạt của người phụ nữ......

"Ừm......"

Cái miệng nhỏ nhắn của Bùi Nhiễm Nhiễm phát ra những âm thanh nhỏ, rất nóng, trong nhà không có máy lạnh sao đấy?

Sao lại có mùi rượu nhỉ?

Cô nhớ là mình ở trong triển lãm châu báu mà, sao giờ lại nằm trên giường thế?

Toàn thân không tự nhiên phát nóng hừng hực, một chút nước mờ nhạt bên khóe miệng và cổ, nằm bên cạnh là một người đàn ông!

Hình như cô ta muốn......

Thân thể mềm dẻo tiến gần anh ta, cái tay nhỏ mò lên người anh ta, "Ừm......"

Đường Sóc chốc lát bị bừng tỉnh dậy, mùi rượu tràn ngập lấy anh ta, anh ta chỉ cảm thấy có một phụ nữ mềm mại đang nằm kế bên mình.

Hơi thở gấp rút cám dỗ anh ta.

Mùi rượu đã chi phối ý thức của anh ta, hóa bị động thành chủ động nằm đè lên người cô ta, bàn tay lớn đang lượn trên người của cô, tùy tiện xé rách áo cô ra, cúi đầu chặn lại âm thanh ríu rít và hơi thở hổn hển của cô ta.

Quần áo trên người của Bùi Nhiễm Nhiễm sắp bị lột sạch, bên thân dưới bỗng nhiên truyền lại một luồng nhiệt.

Cô bỗng nhiên phục hồi ý thức lại, trong căn phòng tối om, nhìn không rõ người đàn ông trên người mình là ai, nhưng cô ta cảm thấy không phải Cảnh Thần Hạo!

"A......đau!"

Cái bụng nhỏ đau quá, đau muốn chết đi ấy!

Cục cưng, cục cưng đừng bỏ đi!

Đường Sóc đang nằm sấp trên người cô ta, dường như không nghe thấy gì cả, đang kéo dây kéo chiếc quần của mình xuống.

Bùi Nhiễm Nhiễm mở miệng cắn lên vai của anh ta, cơ thể nhỏ nhắn co rút lại, cả người đau đến co quắp lại, trên người bắt đầu đổ những giọt mồ hôi lạnh li ti.

Bờ vai bỗng nhiên truyền lại một cơn đau khiến Đường Sóc chốc lát bừng tỉnh ý thức lại, ý thức được bản thân đang làm gì, cả người ngơ ngác tại chỗ.

Người phụ nữ nằm bên dưới kêu lên thất thanh, "á!"

Âm thanh này sao giống......Bùi Nhiễm Nhiễm.

"Đau quá, đau quá......"

Đường Sóc đang muốn trở người rời khỏi, cửa phòng bỗng nhiên mở ra.

Ánh đèn bật sáng, không khí lạnh lẽo ập vào, vẻ mặt không biểu tình của Cảnh Thần Hạo bước vào.

Nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm đỏ mặt trên giường, quần áo trên người gần như cởi đến phần eo, ga giường màu trắng dính đầy vết máu, đôi chân trắng nõn nà nhuộm không ít vết máu.

Trái tim anh ta quặn đau như bị dao đâm một cách mãnh liệt!

Và người đàn ông đang nằm trên người anh ta lại là Đường Sóc!

Đường Sóc ý thức chưa hoàn toàn tỉnh táo, hơi thở xơ xác lạnh lẽo tiến gần, đôi mắt mơ hồ nhìn người đang bước đến.

Thân mình lập tức cuộn xuống đất.

"Nhiễm Nhiễm!"

Cảnh Thần Hạo nhanh chóng cởi hết đồ Tây ra, chùm lấy cái thân thể nhỏ nhắn của cô ta, ôm ấp một cách cẩn thận.

Nhiễm Nhiễm của anh ta......

Cảm giác được hơi thở quen thuộc đến gần, giống như đã tìm được nơi nương tựa, dựa vào lòng anh ta không ngừng nói, "Thần Hạo, cục cưng, cục cưng chúng ta......"

"Cứu con, mau cứu con!"

Bùi Nhiễm Nhiễm mơ hồ nỉ non, thân dưới máu chảy càng lúc càng nhiều, một sinh mạng trong cơ thể cô sắp trôi đi mất......

Cục cưng của họ à?

Cảnh Thần Hạo nhìn gương mặt nhỏ đỏ ửng, bèn biết được cô ta không bình thường,

Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn người vừa mới cuộn xuống đất, đã kéo dây kéo ra, hai má của Đường Sóc đỏ ửng, quay người rời khỏi phòng.

Cả người của Bùi Nhiễm Nhiễm xụi lơ không còn tí sức lực, cánh tay nhỏ kéo lấy tay áo anh ta, không ngừng nỉ non, "cục cưng, cục cưng của chúng ta......"

"Nhiễm Nhiễm, đừng nói chuyện!" mặt của cô ta lúc trắng lúc đỏ, nhìn thấy rất nhói lòng.

Anh ta chỉ là rời đi vài tiếng thôi, sao lại trở nên như vậy.

Nếu như không phải vì đã gắn thiết bị theo dõi vào điện thoại của cô ta, thì khi anh ta về sẽ không tìm thấy cô ta ở nơi này!

Đáng chết!

"A......đau!"

Đối mặt với câu nói của cô, Cảnh Thần Hạo cảm thấy những luồng máu tươi đang tuông trào ra, chảy nhiều máu như vậy, con......có thể giữ không được nữa.

......

Bệnh viện Thụy Nhã.

Cảnh Thần Hạo đứng sựng người bên ngoài phòng mổ, trên áo sơ mi trắng và quần màu trắng, đầy vết máu, ngay cả hai tay của anh ta cũng dính đầy vết máu đỏ thẩm.

Đã là đêm hôm khuya, ngoài hành lang lạnh lùng một cách dị thường, mùi thuốc khử trùng rất nồng, không khí lạnh lùng vẫn quanh quẩn trong bệnh viện.

Cả người anh ta giống như Diêm Vương từ dưới địa ngục mới lên, lắp đầy không khí âm u.

Trong đầu luôn hiện hình ảnh lúc nãy của Nhiễm Nhiễm, vết máu trên người giống như từ trong vũng máu lem ra vậy, hai gò má đầy nước mắt liên tục kêu cứu lấy cục cưng của hai người.

Cục cưng của hai người à?

Cô ta nói cục cưng đó là của anh ta, hay là......