Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 491

Phía dưới là dưới một cây bạch quả, phong cảnh rất đẹp, cô ta người dưới tán cây, làn gió mát lạnh thổi vào khiến mái tóc cô rủ rượi trước mặt.

Bàn tay lớn bên cạnh vén tóc cô ta ra sau vành tai, cô ta ngơ ngác mặc cho anh ta làm gì làm.

"Hậu cần như anh quả không tệ!" Bùi Nhiễm Nhiễm cười nói

"Vợ yêu thích là được rồi." bị tóc che chắn lại ảnh hưởng đến tầm nhìn.

Người đối diện lấy điện thoại ra chụp rất nhiều tấm hình cùng với phong cảnh đẹp lúc nãy, bắt đầu úp hết lên mạng.

Cảnh thứ hai cũng được quay chụp khá thuận lợi, cảnh thứ ba thì hơi xa, hôm nay tạm thời không chụp, để sau này vậy.

Trong xe trên đường về nhà, Bùi Nhiễm Nhiễm dựa vào người anh ta, "để anh nói! Không có việc gì cả."

Cô ta lại không phải người của khu giải trí, chắc sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện trường rất nhiều người xem chừng, gặp sự việc gì cô ấy đều có thể ứng phó cả.

Đại Boss mặt không chút biểu tình nói câu, "ừm, vẫn còn thuận lợi."

Bùi Nhiễm Nhiễm không thèm đếm xỉa đến anh ta, rõ ràng là rất thuận lợi mà.

......

Trong biệt thự vùng ngoại ô thành A.

Diệp Mạc Yên ngồi trên sofa, trước mặt đặt một ly nước nóng, trên tay đang cầm cái máy tính bảng, trên đó hiện lên hình ảnh Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm thể hiện yêu thương trong tổ kịch.

Cô ta từ từ đặt cái máy tính bảng xuống, nhìn người đàn ông đối diện mình, "gọi tôi đi làm khách mời được không?

"Cô đang mang thai đứa con của anh ta, thì phải luôn ở nhà, không được ra ngoài, không giao lưu với anh ta sao? Khi sinh con ra rồi hai người có tình cảm không? Không có cơ hội thì hãy tự tạo cơ hội."

"Vậy làm sao anh có thể đảm bảo khi tôi đến làm khách mời thì anh ta cũng sẽ đến không? Cảnh Thần Hạo đến tổ kich hoàn toàn vì Bùi Nhiễm Nhiễm muốn đi, và cô ta đâu phải người của tổ kịch đâu, cô ta cũng không thể nào ở tổ kịch suốt được!" căn bản là không đảm bảo cô ta chắc chắn ngày hôm đó sẽ gặp được Cảnh Thần Hạo.

Cho dù có gặp được thì sao chứ, anh ta không thừa nhận bản thân, càng không thể thừa nhận đứa con trong bụng, vả lại đứa con chỉ mới hai tháng, vẫn chưa sinh ra mà, căn bản là không đủ cơ sở để trở thành con bài cho cô ta.

"Cái này tự có sắp xếp, cô hãy chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, hôm đó sẽ sắp xếp ký giả đến, chú ý ngôn từ của cô cái." Nói rồi, anh ta đứng dậy rời khỏi.

Diệp Mạc Yên nhìn bóng dáng anh ta, cái máy tính bảng vừa mới đặt xuống được cầm lên lại, nhìn vào hình ảnh yêu thương trên đó, xoa lấy cái bụng nhỏ phẳng lì, "bé cưng, daddy sau này không nhận con thì sẽ làm sao đây? Con có muốn chịu khổ cùng mami không?"

Không thể nào, cô ta không thể để cho con mình chịu khổ được, càng không thể để bản thân chịu khổ.

Làm tất cả cũng vì sau này không bị ép buộc, hiện tại cũng đã mang tiếng chưa chồng mà có chửa rồi.

Chỉ cần sinh con ra rồi, đến lúc đó mọi thứ đều dễ xử lý!

......

Chớp mắt cái, Dương Dương Noãn Noãn đã được nghỉ hè rồi.

Mỗi ngày đi làm về nhà hai cục cưng đều chạy đến trước mặt họ, Bùi Nhiễm Nhiễm quả đoán bỏ rơi Cảnh Thần Hạo, chỉ chơi cùng các con.

Đại Boss bày tỏ việc trách móc sâu sắc đối với việc này!

Tuy rằng hai người ban ngày ở với nhau, buổi tối cũng ở với nhau, nhưng ngay cả buổi chiều cũng muốn ở cùng nhau.

"Daddy, cha đi bận việc đi! Không cần chơi cùng với tụi con!" Noãn Noãn lễ phép nhìn anh ta.

"Cha không bận." anh ta nhìn ba người họ đang ngồi vẽ với nhau.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy anh ta luôn túc trực tại đây, nghĩ đến hồi ở nhà của Lâm Tri Hiểu, nhờ anh ta phụ giúp thu dọn, nên bây giờ mới bỏ qua mà cho anh ta ở cùng.

Bây giờ Dương Dương Noãn Noãn đã lớn thêm một tuổi, cũng không còn nghịch ngợm như trước, đặc biệt là tiểu Noãn Noãn.

Nhưng mà, đêm hôm đó Bùi Nhiễm Nhiễm đã bị bỏ sâu vào, nhiệt tình đến nổi có chút không bình thường.

Hai tay bấu lấy cái lưng khỏe khoắn, bỗng nhiên hỏi, "anh bị sao vậy?"

"Vào lúc này mà em hỏi anh bị làm sao vậy?"

Bộ giờ phút này là không thể nói chuyện được à?

Vậy thôi cô ta không nói nữa.

"Ừm......"

Cô ta trợn to mắt ra, nhưng mà trong phòng không bật đèn, cô ta cũng không nhìn thấy rõ biểu cảm của anh.

"Nhiễm Nhiễm, chúng ta có thêm một đứa con nữa nhé?" lúc trước cô ta nói rất muốn, anh ta tính toán qua, mấy ngày này là thời kỳ rụng trứng của cô ta.

Khả năng thụ thai rất cao, cho nên phải nắm bắt thời cơ để tạo người.

"Thuận theo tự nhiên thôi!"

"Anh đang thuận."

"Á......"

Chả phải anh ta hằng đêm đều đang thuận sao?

Chỉ là lúc trước bắt anh ta đeo bao, bây giờ thì không.

Theo tỷ lệ trúng đích của một người nào đó, thì cô ta rất có thể tháng sau sẽ có bé cưng.

Cô ta đang tính toán thời gian trong não mình, bây giờ dính bầu, cuối tháng tư và đầu tháng năm của năm sau, lúc đó thời tiết khí hậu rất tốt, có thể chấp nhận.

Nhưng mà cô ta vừa mới sảy thai không lâu, có thật lại phải mang bầu sinh con không đây?

"Nhiễm Nhiễm, em không chuyên tâm, như vậy con sẽ không đến đâu."

Ý gì đây?

Bé cưng đến hay không và cô không chuyên tâm có liên quan gì đâu?

Rõ ràng là có liên quan với anh ta thôi!

"Em đang tính ngày." Cô ta nhỏ tiếng nói.

Hồi đáp cô ta bằng cách gia tăng độ sâu, tính ngày gì chứ, thuận theo tự nhiên.

Âm thanh mặt đỏ tai hồng bên trong phòng không ngừng trỗi dậy, tràn ngập ái mị.

Những ngày như thế, Bùi Nhiễm Nhiễm đã duy trì vài ngày, sau đó bỗng nhiên dừng hẳn.

Cô ta mới phản ứng lại, những ngày đó là ngày rụng trứng của cô.

Cô ta đứng trước bàn làm việc của Cảnh Thần Hạo, ý vị thâm trường nhìn anh ta.

Đại Boss mở to mắt nhìn cô ta, "anh cần đi công tác một ngày, em đi cùng anh."

"Anh dẫn những trợ lý khác đi cùng! Dương Dương Noãn Noãn đang trong kỳ nghỉ hè, anh không ở nhà, em cũng không ở nhà thì không tốt, em muốn ở nhà bên cạnh các con." Mất đi bé cưng một lần rồi, bây giờ càng muốn ở gần Dương Dương Noãn Noãn hơn, không muốn các con cảm thấy cô đơn.

"Thật không muốn đi?"

"Không đi thật đấy, anh cũng không muốn Dương Dương Noãn Noãn buổi tối thầm mong chúng ta về nhà à, kết quả là ngay cả một người về cũng không có?" cô ta cầm lấy tập tài liệu trước mặt anh, "cho nên, Cảnh tổng, ngài đi, yên tâm mạnh dạn mà đi."

"Em không muốn đi thì đừng đi." Những lời cô ta mới nói cũng có lý, tuy rằng rất muốn cô ta ở bên cạnh, Dương Dương Noãn Noãn cũng cần cô ta.

Buổi chiều Cảnh Thần Hạo đã cùng trợ lý khác đi rồi.

Anh ta rời khỏi không bao lâu, Bùi Nhiễm Nhiễm lại nhận được điện thoại của tổ kịch, nhờ cô ta ngày mai đi đóng thế tay.

Lúc trước đã nhận lời bọn họ, đương nhiên sẽ không từ chối, Cảnh Thần Hạo không có ở đây, thì không cần nói với anh ta.

Ngày thứ hai, cô ta không đến công ty, liền đến thẳng nơi mà tổ kịch đang đóng.

Nhưng sau khi đến đó, cô ta lại thấy một dáng người vừa quen lại vừa lạ ở trong tổ kịch, Diệp Mạc Yên!

Xung quanh cô đang có rất nhiều trợ lý quây quanh, bụng nhỏ vẫn phẳng lì, bây giờ vẫn chưa nhô rõ.

Diệp Mạc Yên hiển nhiên nhìn thấy cô ta, mỉm cười nhẹ nhàng, liền tiếp tục nói chuyện với trợ lý bên cạnh.

Cô ta không có biểu cảm gì, huống chi Diệp Mạc Yên đã quay mặt sang chỗ khác, bao quanh cô ta đều là trợ lý đang chờ hỏi thăm chút nữa diễn như thế nào, diễn ở đâu.

Cô ta nghiêm túc nghe, bèn bị lôi đi nghỉ ngơi, cô ta cũng không thấy bóng dáng của Hòa Thảo, đạo diễn cũng ở đây, không lý nào cô ta chưa tới chăng?

Diệp Mạc yên đang uống nước ấm, ánh mắt luôn nhìn chằm vào Bùi Nhiễm Nhiễm phía xa, trên gương mặt cô ta không có trang điểm gì cả, nhưng mà nhan sắc mộc mạc như vậy vẫn xinh đẹp hơn những người trang điểm cầu kì, làn da trắng mịn, cặp mắt đen lay láy to tròn xinh đẹp rất linh động, sạch sẽ.

Không hổ danh là tiểu thư khuê các, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều rất hào phóng tự nhiên, báu vật trời sinh.

Tại sao hôm nay Cảnh Thần Hạo không đến, người đó chả phải nói rằng anh ta chắc chắn đến đây sao?

Nhưng mà Bùi Nhiễm Nhiễm đến đây lâu rồi, vẫn không thấy bóng dáng anh ta, nếu như muốn đến, thì chắc chắn cùng Bùi Nhiễm Nhiễm đến đây mới đúng?