Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 567

“Của cậu!”

“Anh hỏi vị trí của tôi làm gì!”

“Tìm người đụng cậu!”

“Chết tiệt!” Cao Thâm chửi thầm một tiếng, cúp điện thoại của Tề Viễn Dương.

Đối với người khác, anh ấy có ý như nói đùa thật, nếu anh nói vị trí của mình cho Tề Viễn Dương thật, nói không chừng khoảnh khắc sau đúng là có xe đến đụng anh thật!

Người đó là nói được làm được đấy!

Chân dưới Cao Thâm đạp chân ga, nhất thiết phải khẩn trương đi! Về nhà mới là an toàn, trên đường nhìn thấy mỗi chiếc xe đều cảm thấy là Tề Viễn Dương phái đến.

Trên tay Tề Viễn Dương nắm chặt di động, suy nghĩ lời Cao Thâm vừa nói, lâu ngày sinh tình không thể như lời Cao Thâm giải thích.

Anh cũng không muốn, nếu anh muốn cũng không đợi đến bây giờ.

……

Ngày thứ hai, Bùi Nhiễm Nhiễm đi đến công ty liền bắt đầu bận rộn, lúc rảnh rỗi vẫn là sẽ nghĩ đến tối hôm qua Cảnh Thần Hạo bị sao rồi, có uống nhiều không, Mẫn Lệ không có gọi điện cho cô, chắc là không có vấn đề gì chứ?

Nghĩ đến bộ dạng tối hôm qua của anh, cô có chút đau lòng.

Họ vốn dĩ không nên như thế.

Cô cúi mắt liền nhìn thấy hai chữ Thanh Loan trên màn hình vi tình trước mặt, bây giờ vẫn là lo công việc trước!

Chuyện của Diệp Mộ Yên tạm thời không thể giải quyết nhanh như thế được.

Thấm thoát đã nửa tháng hơn trôi qua, cô cứ bận suốt, thật ra cô nên ở công ty tăng ca, nhưng không yên tâm Dương Dương Noãn Noãn, mỗi ngày cô đều là đi rước Dương Dương Noãn Noãn về nhà, buổi tối ở nhà tiếp tục làm việc.

Bất kể cuối cùng có thể đấu thầu thành công không, có thể đánh bại Cảnh thị không, bản thân cô cũng phải cố gắng hết sức, chỉ là vì đây là công việc của cô.

Ngày này, vì kế hoạch của hạng mục xảy ra một chút vấn đề, cô bận đến đầu tắt mặt tối, trong phòng họp một hơi hợp mười mấy tiếng đồng hồ, lúc về đến văn phòng, đã vô cùng mệt mỏi.

Cô dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi, đưa tay đến vị trí quen thuộc cầm ly nước, nói chuyện lâu như thế, cổ họng cô đã khô cạn, có chút khó chịu, thậm chí có chút đau nhói.

Ngón tay vừa chạm đến ly nước, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông đột ngột reng lên khiến cô run nguyên người, giật mình đến lập tức mở to mắt lên.

Tay phải lâp tức thay đổi phương hướng, nhìn vào màn hình hiển thị trên đó, lập tức nhấc máy lên.

“A lô, Hác chủ nhiệm.”

Giọng Hác Lôi sốt ruột từ bên di động truyền đến, “Cô Bùi, xin lỗi cô, đúng thật xin lỗi cô, Noãn Noãn không thấy rồi! Chúng tôi đã phái người tìm lại lần nữa!”

Đầu óc mơ màng vừa nãy của Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức tỉnh táo ngay!

Noãn Noãn không thấy rồi!

“Hác chủ nhiệm, Dương Dương thì sao? Nó ở đâu?” Cô không thể hoang mang, phải trấn tĩnh, Noãn Noãn sẽ không xảy ra chuyện.

Cô bé là một đứa trẻ rất thông minh, nhất định sẽ không chạy lung tung, nhất định sẽ không để cô lo lắng.

Cô cầm túi liền đi về phía ngoài, trong đầu óc hiện ra lời nói hôm qua Noãn Noãn nói với cô, cô bé nhớ ba rồi.

Cô bé về Cảnh thị tìm Cảnh Thần Hạo rồi sao?

Hôm qua còn hỏi cô lấy tiền lẻ, nhất định là đi tìm Cảnh Thần Hạo!

“Mẹ, là con không tốt, không có trông chừng em gái.” Giọng Dương Dương tự trách truyền đến.

“Dương Dương, Noãn Noãn sẽ không sao, nó có thể là đi tìm ba rồi, con đừng lo lắng, mẹ bây giờ qua đó xem thử, con đưa di động cho dì đi.” Bùi Nhiễm Nhiễm bấm thang máy, đứng trước cửa nôn nóng đợi chờ.

Ở sau lưng cô không xa, Thẩm Hinh tay cầm tài liệu, nhìn thấy cô nôn nóng xông vào thang máy.

Tuy Bùi Nhiễm Nhiễm thông thường đều tan ca rất sớm, nhưng bây giờ mới sáng sớm, tại sao lại rời khỏi rồi?

Còn nôn nóng như thế!

Trên mặt cô lộ ra nụ cười xảo quyệt, quay lưng đi vào phòng kế hoạch.

Bùi Nhiễm Nhiễm dặn Hác Lôi nhờ cô ấy tạm thời chăm sóc Dương Dương trước, cô đi Cảnh thị tìm Noãn Noãn, liền cúp điện thoại.

Trên đường lái xe đi Cảnh thị, trong lòng cô lo lắng cực kì, nếu Noãn Noãn không phải đi tìm Cảnh Thần Hạo, phải làm sao?

Cô bé sẽ đi nơi nào?

Nếu là một mình cô bé rời khỏi, ngoài Cảnh Thần Hạo ra, cô bé sẽ không chạy lung tung đến những nơi khác.

Điểm này, Bùi Nhiễm Nhiễm tin.

Đã rất lâu chưa đến Cảnh thị, nhưng vẫn quen thuộc y cũ.

Cô dừng chiếc xe lại, trực tiếp xông vào trong.

Quầy tiếp tân nhìn thấy cô, cũng không cản trở, cũng không dám cản trở.

Phòng họp trên lầu Cảnh thị.

Khuôn mặt lạnh lùng của Cảnh Thần Hạo ngồi trên vị trí đầu, nội dung cuộc họp lần này là Thanh Loan.

Idea chủ yếu của kế hoạch này đều là Nhiễm Nhiễm nghĩ ra, nghe thấy hạng mục liên quan, trong đầu óc anh liền nhớ đến Nhiễm Nhiễm.

Đêm đó nhìn thấy hình ảnh cô và Tề Viễn Dương cùng nhau rời khỏi trong đầu óc anh vẫn chưa xua tan đi được.

Nghĩ đến đây, sắc mặt anh ngày càng lạnh lùng, người thuyết trình và những người khác trong phòng họp đều bất chợt im lặng, sợ rằng vào lúc này sẽ đắc tội anh.

Tâm trạng tổng tài dạo này cứ không tốt, mưa nắng thất thường, nguyên nhân nhất định là vì thư kí Bùi không ở đây.

Cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra, đám đông cũng không dám đi nhìn, còn Cảnh Thần Hạo càng không cần nói, ngồi ngay thẳng ở đó, như là không phát giác được cửa phòng họp bị mở ra.

Chỉ có người đứng thuyết trình nhìn thấy cửa phòng họp, tại sao cửa lại mở ra, nhưng lại không thấy người!

Phòng họp của bọn họ không phải bị gió thổi là mở ra được, lúc này cũng không có gió!

“Ba ơi!”

Giọng nói ngọt ngào đột nhiên vang lên.

Cảnh Thần Hạo cả người ngây lại, quay đầu liền nhìn thấy thân hình bé nhỏ của Noãn Noãn phấn khởi chạy đến chỗ anh, trên miệng nhỏ còn đang gọi anh nữa.

“Ba ơi, ba ơi Noãn Noãn rất nhớ ba, ba cũng không đến thăm con.” Noãn Noãn đi đến trước mặt anh, liền bị anh bế lên đùi.

Cảnh Thần Hạo theo phản xạ nhìn sang cửa, mong đợi từ cánh cửa còn có thể đi vào bóng dáng mà anh hằng đêm nhớ nhung.

Nhưng không nhìn thấy, Bùi Nhiễm Nhiễm không có bước vào.

“Ba cũng nhớ con lắm.” Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn vào khuôn mặt nhỏ của cô bé, “Tiếp tục.”

Cảnh tổng bế con gái tham gia cuộc họp, đây đúng là chuyện vô cùng khó tin!

Hơn nữa Cảnh tổng trước giờ luôn lạnh lùng, không ngờ lại có khoảnh khắc dịu dàng, nhìn vào đáy mắt đó sắp tràn ra tình yêu người ba, bọn họ cảm thấy Cảnh tổng hiện tại này rất có thể không phải là cùng một người với Cảnh tổng của hai phút trước.

Bọn họ đều bị tráo đổi rồi chứ?

Cuộc họp vẫn tiếp tục, nhưng Cảnh Thần Hạo rõ ràng không còn lắng nghe nữa, toàn tâm toàn ý nhìn vào con gái trong lòng.

“Con một mình đến sao, anh con đâu?”

“Ba à, con một mình đến anh trai vẫn còn ở trường mầm non, xin lỗi ba, con không có nói cho anh trai nghe, con sai rồi.” Trái tim nho nhỏ của Noãn Noãn rơi vào tự trách, cô bé là quá nhớ ba rồi.

Sợ nói cho mẹ và anh trai biết xong, không cho cô bé đến tìm ba, cho nên lén lút chạy ra.

“Anh trai sẽ lo lắng cho con đấy, lần sau đừng như thế, con một mình ra ngoài không an toàn, mẹ và ba cũng sẽ rất lo lắng cho con.” Cảnh Thần Hạo sờ vào mặt nhỏ của cô bé, “Đừng khóc, nhìn thấy ba phải vui lên.”

“Nhưng……” Noãn Noãn hối hận lắm.

Bản thân quá nông nổi, nhưng nhìn thấy ba đúng là vui thật!

Trong lòng ba có sự an toàn, rất thoải mái!

“Ba ơi, chúng ta đi rước anh trai đi!” Noãn Noãn quàng lấy cổ anh, ấm ức chăm chú nhìn vào anh, đôi mắt to xanh dương không ngừng chớp.

“Được.” Anh bế Noãn Noãn đứng dậy.

Rước Dương Dương Noãn Noãn xong, chắc có thể thấy được Bùi Nhiễm Nhiễm chứ?

Những người khác trong phòng họp im lặng nhin vào tổng tài nhà mình bế con gái đứng dậy, cuộc họp này đoán chắc không thể tiếp tục nữa rồi!

Quá bướng bỉnh rồi!