Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 569

Nghĩ đến Dương Dương Noãn Noãn vẫn chưa ăn gì nên cô cũng không băn khoăn nhiều.

Noãn Noãn cũng ngồi trên giường, Dương Dương ngồi đối diện với cô, còn Cảnh Thần Hạo ngồi cạnh cô, đúng là, cả nhà ngồi trên giường ăn cơm, cô chỉ chóng mặt thôi chứ có phải không xuống khỏi giường được đâu.

“ Em tự ăn được.” Cô cầm đũa, nhìn những món cô thích đang nằm trong bát của mình, toàn bộ đều do Cảnh Thần Hạo gắp cho cô.

“ Ăn đi! Ăn nhiều vào.” Giọng nói trầm ấm của Cảnh Thần Hạo vang lên bên tai cô.

“ Ừm.” Cô đáp một tiếng, thực ra cô nhìn mâm cao cỗ đầy trước mắt lại thêm có anh bên cạnh, cộng với một giấc ngủ ngon khiến dạ dày cũng đã bắt đầu réo rồi.

Cả nhà quây quần trên giường dùng bữa, ít nhất thì cô có thể cảm nhận được người đàn ông cạnh mình cảm thấy vui vẻ, Noãn Noãn cũng cười rất vui.

Có phải......cô đã sai rồi?

Sau bữa cơm, phòng ốc nhanh chóng được dọn sạch, Dương Dương cùng Noãn Noãn đã được trợ lý đưa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

Cô dựa vào đầu giường, nhìn người đàn ông đang đứng đó, cô do dự một lúc mới nói, “ Anh không đi làm?”

Anh ở lại đây, cô khó lòng mà thư thả đi ngủ được.

“ Anh cũng muốn ngủ một giấc.” Cảnh Thần Hạo vui trong lòng nhưng không biểu lộ ra.

Cuối cùng Nhiễm Nhiễm cũng chịu nói chuyện với anh rồi, đây là khởi đầu tốt, mặc dù cô muốn anh rời đi.

Bùi Nhiễm Nhiễm khá nản, cô lùi vào trong đôi chút, khóe mắt kịp liếc thấy anh đang cởi quần áo, cô chậm rãi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “ Hay là để hai đứa nhỏ chơi ở chỗ anh, tôi về trước.”

“ Không được.”

Anh từ chối không cần suy nghĩ.

“ Anh làm việc tại đây, tôi về nghỉ ngơi, tôi hứa sẽ không bắt tay vào công việc đâu cũng sẽ không để bản thân phải mệt quá.” Đương nhiên cô hiểu rằng trong lòng anh rất lo lắng cho cô.

Nhưng hai người ở chung một phòng như vậy, cô cảm thấy không thoải mái lắm.

“ Nhiễm Nhiễm, anh ngủ cùng em.” Anh rất muốn ở cùng cô, dạo gần đây cứ đến tối anh lại khó ngủ.

“ Tôi.....không cần đâu......” Cô quay lại nhìn Cảnh Thần Hạo ngồi trên giường, trong mắt anh, cô không những có thể nhìn thấy tình cảm chan chứa, còn có cả những tia máu đỏ của sự thiếu ngủ.

Có phải đã rất lâu rồi anh không được nghỉ ngơi đầy đủ?

“ Vậy anh nghỉ đi! Tôi sẽ không làm phiền anh đâu, khi nãy tôi có ngủ rồi nên giờ không thấy mệt.” Nói rồi cô lẩn mình vào trong chiếc chăn mỏng.

Cơ thể mềm mại của cô lọt vào vòng tay anh tức thì, trên mái tóc cô là hơi thở nhẹ nhàng của anh, trên eo cô là cánh tay ấm nóng của anh, lưng cô áp chặt vào vòm ngực vạm vỡ của anh.

Cảm giác lâu nay không động chạm mơn chớn cơ thể cô, hơi thở của người đàn ông bao phủ quanh cô, gương mặt nhỏ nhắn dần đỏ ửng lên, rõ ràng cô không hề suy nghĩ gì cả!

Đột nhiên cảm giác bàn tay lớn kia chậm rãi luồn vào trong áo cô, cô lập tức rụt về phía ngược lại, ngay giây tiếp theo, vì bị cánh tay kia cuộn lấy, cô lại lọt thỏm vào lòng anh.

Hơi thở của anh dần gấp hơn, vừa nặng nhọc vừa gấp gáp, “ Nhiễm Nhiễm......”

“ Tôi không muốn! Anh buông tôi ra!” cô nắm ấy chiếc cổ tay nghịch ngợm kia, “ Buông tôi ra.”

Một giọng nói trầm cảm như đùa bỡn bên tai cô, “ Vợ yêu......”

“ Tôi mệt lắm, cần phải được nghỉ, không được.” Cô có thể biến cơ thể không khỏe thành một lý do chính đáng.

Cảnh Thần Hạo nhắm nghiền mắt lại, cô đang ở ngay trong vòng tay anh, khiến anh khó lòng kiềm chế mà quên rằng cô đang không được khỏe.

“ Ngủ thôi.” Đương nhiên anh vẫn muốn ôm cô ngủ, bàn tay to lớn vẫn không rời khỏi eo cô, đầu anh rúc vào hốc cổ của cô, cảm nhận hơi thở của cô.

Cảm giác vợ nằm trong vòng tay mình thật tuyệt diệu, anh không muốn rời xa người phụ nữ này.

Cảnh Thần Hạo không động đậy, nhưng nơi đó cứ ấn chặt vào người cô vẫn cứng nguyên.

Cứ như vậy chắc chắn cô khó lòng ngủ được, trong khi anh đã chìm vào giấc ngủ ngon lành?

Cô khẽ dịch người đi một chút, vật đó không còn ấn vào người nữa, cuối cùng cô mới có thể yên tâm nhắm mắt để tận hưởng một giấc ngủ.

Không đến một phút sau, anh lại siết chặt lấy cô, ép sát cơ thể cô vào người anh.

“ Cảnh Thần Hạo!”

Vợ yêu......”

Anh mở mắt, nhìn con người nhỏ bé trong vòng tay mình, gương mặt đỏ hồng của cô thật dễ thương, bất giác, anh cúi đầu xuống nhẹ nhàng thơm lên viền tai cô.

Bùi Nhiễm Nhiễm khẽ rùng mình, không phải cô gọi anh để khiến anh thơm tai cô mà để anh đi vào buồng tắm!

“ Anh thả tôi ra!”

“ Em là vợ anh, anh không buông!” Nụ hôn của anh mơn xuống theo cổ, bàn tay to lớn cũng bắt đầu di chuyển khắp cơ thể cô.

Nếu sớm biết như vậy cô sẽ không gọi tên anh làm gì!

“ Anh nhớ em......” Cô vừa định từ chối thì lại bị câu nói thì thầm của anh át đi.

“ Đừng......” Cô nhún vai, anh ta đúng là nhanh quên đến vậy sao, cô mới nói cơ thể không được khỏe!

“ Nhiễm Nhiễm......”

“ Cảnh Thần Hạo, anh cứ giở trò sở khanh với tôi đi! Tôi sẽ kiện anh này nọ trong hôn nhân đấy!” Cô ra vẻ mặt nghiêm túc.

Nhưng, chẳng hề có chút ảnh hưởng nào đến anh mà còn khiến người đàn ông khi nãy còn nằm cạnh nay đã đè lên người cô, đôi mắt đen láy của anh nhìn vào cô.

“ Này nọ là gì?” Như bắt được thứ gì đó hay ho, anh thích thú nhoẻn miệng, sờ lên gương mặt cô.

“ Không phải anh cần ngủ trưa sao? Tôi không tên Trưa nên đừng có ngủ với tôi làm gì!” Cô lạnh mặt, nhưng chính những sắc đỏ hồng trên gương mặt lại bán đứng cô.

“ Em không phải giấc ngủ trưa, nhưng em là vợ anh.” Họ ngủ cùng nhau là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Bùi Nhiễm Nhiễm bực tức, không nói lại anh, ánh mắt cô bất thần nhìn xuống mới phát hiện anh đã cởi trần chuồng từ khi nào, cô còn tưởng ít nhất anh sẽ còn mặc trên người một chiếc quần lót!

Quả nhiên ngay từ đầu đã có âm mưu đen tối!

Cô bất giác nuốt nước bọt, “ Tôi mệt rồi, anh đi xuống đi.”

“ Em có nóng không?”

“ Tôi không nóng!” Cô không cởi một chiếc quần áo nào trên người cả, và cũng không có cơ hội nào cho anh làm vậy đâu.

“ Anh thấy em nóng đấy chứ, mặt đỏ hết cả lên rồi, Nhiễm Nhiễm, để anh cởi giúp em.” Cảnh Thần Hạo vừa nói dứt lời tay đã vội để lên quần áo của cô.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhanh chóng đánh lên cánh tay không yên phận của anh, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhìn những tia máu trong mắt anh khiến cô cảm thấy thương.

“ Ngủ đi, tôi sẽ nằm ngủ cùng, anh mà còn làm liều là tôi đi luôn bây giờ.” Cô chỉ muốn nằm ngủ cạnh anh chứ không muốn vận động trên giường cùng anh.

Cảnh Thần Hạo gác mái đầu lên vai cô, tay phải ôm lấy đầu cô, “ Anh sẽ ngủ như vậy.”

Anh sẽ ngủ như vậy?

Anh thì thoải mái, còn cô thì sao!

Như vậy chỉ càng tăng nhiệt cho chiếc giường thôi, anh sẽ ngủ được?

“ Anh đè tôi nặng quá, nằm ra như khi nãy ấy.” Cô nhỏ nhẹ nói bên tai anh.

“ Ừ......”

Cảnh Thần Hạo xoay người, ôm cô như lúc đầu, anh cố gắng kiềm chế dục vọng trong người, ôm cô thật chặt cứ như sợ khi anh tỉnh dậy chỉ còn lại chiếc giường trống không giống như mỗi buổi sáng dạo gần đây.

Bùi Nhiễm Nhiễm nghe tiếng thở dần đều đặn của anh, nằm trong vòng tay anh, cô khẽ xoay người, nhìn gương mặt thanh thoát lại yên bình kia.

Đột nhiên, cô đưa tay lại gần gương mặt thanh tú ấy, đã bao lâu rồi, cô cũng rất nhớ anh, thơi gian gần đây luôn bận rộn với công việc, nhưng thực ra khi gặp được anh, cô mới nhận ra sự nhớ nhung đã sớm trào khỏi vòng kiểm soát.

Trong tim cô vẫn luôn rất nhớ anh!

Bàn tay sờ lên gương mặt thanh tú kia, trong lòng cô tự hỏi có phải đã lâu anh không có được một giấc ngủ ngon, cũng không chịu ngủ đúng giấc!