Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 621

Ý kiến của Diệp Mộ Yên, cô chỉ cảm thấy đáng buồn cười

Miệng nói đối với Cảnh Gia, với Cảnh Thần Hạo không hề có bất kỳ ý đồ nào, nhưng chủ ý như thế, chẳng nhẽ không phải chính là lộ ra ý đồ của cô ta sao?

Tô Nhược Nhã nhìn bóng dáng rời đi của cô ta, hôm nay đến đây giống như là một sai lầm, hoặc có thể sẽ không phải là một sai lầm, ít ra chứng minh rằng Hạo Nhi không có thích nhầm người, bọn họ có thể tiếp tục ở bên nhau, nếu như không có An An và Diệp Mộ Yên, bọn họ chắc sẽ rất hạnh phúc

Tô Nhược Nhã vẫn phải đứng dậy rời đi, chuyện của An An phải để ý đến tâm trạng của Nhiễm Nhiễm rất quan trọng, nhưng mà cùng lúc để ý tới tâm trạng của Hạo Nhi cũng rất quan trọng

......

Thời gian 3 ngày ngoảnh mặt đi cái đã đến,mùa hạ vẫn nóng nực như vậy, đứng ở trên ban công có thể nghe thấy thấy tiếng ve sầu ở cành cây phía bên ngoài, cả buổi trưa kêu không ngừng

“Mami, mami!” Noãn Noãn từ bên ngoài chạy vào trong, trong tay của cô bbes cầm một lọ thủy tinh, bên trong đựng hai chú ve không ngừng kêu

Bùi Nhiễm Nhiễm quay người lại dịu dàng nhìn cô bé, “con trèo lên cây rồi?”

“Không phải là con, chú ở trong nhà!” Noãn Noãn giơ bình thủy tinh lên giống như cung báu vật, “mami, tiếng có lớn không?”

“Trên miệng lọ không có lỗ sao? Bọn chúng không thể thở nổi, say này tiếng sẽ càng ngày càng nhỏ, rồi sau đó sẽ bởi vì thiếu không khí mà chết ở bên trong” Bùi Nhiễm Nhiễm hạ mình xuống nhìn cô bé, “chơi chút rồi nhớ thả ra nhé”

“Con...” Noãn Noãn nhìn tiếng của chú ve bên trong càng ngày càng yếu, “bây giờ thả luôn ra đây ạ”

“Được”

Hai người bọn họ cùng nhau bước ra ngoài ban công, mở nắp bình ra, thả hai chú ve đi

Noãn Noãn nhìn chiếc bình trong trơn, nghiêng đầu sang nhìn khuôn mặt xinh đẹp bình thản của mami, “mami, daddy khi nào thì quay lại?”

“Có thể hôm nay, cũng có thể còn mấy ngày nữa” Bùi Nhiễm Nhiễm dắt bàn tay nhỏ của cô bé, “đi thôi, vào trong nào”

“Anh thật đáng thương, lại phải đi chăm sóc vợ nhỏ rồi!” Noãn Noãn sáng sớm thì đã không nhìn thấy Dương Dương

“Anh con là đi Taekwondo hội quán!” Bùi Nhiễm Nhiễm sau khi nói xong bỗng nhiên nhớ ra tên gọi cô bé vừa nói, “cái gì mà vợ nhỏ? Vợ nhỏ của anh con, con cần phải gọi là gì?”

“Tiểu....”Noãn Noãn nghiêng đầu suy nghĩ, nhớ ra chú Thích gọi mami thế nào, “chị dâu? Chị dâu nhỏ của con nhỏ như vậy?”

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn khuôn mặt khó lựa chọn của cô bé, bật cười, “ừm”

Noãn Noãn bĩu môi, nghiêm túc nói, “từ nhỏ bắt đầu thích ứng, sau này lớn lên con nhất định có thể gọi thuận miệng”

Chủ ý này không tồi chút nào

Bùi Nhiễm Nhiễm dẫn Noãn Noãn quay trở lại phòng, cô uống một cốc sinh tố, buồn chán tiến vào phòng vẽ

Trong thời gian mang thai lần trước cũng dùng để thiết kế châu báu giết thời gian, bây giờ lại lập lại rồi, nhưng mà vận mệnh của đứa bé nhất định không thể giống như trước

Cô xờ lên chiếc bụng bằng phẳng của mình, “bảo bối, nhất định phải bình an đến với thế giới này, xem xem thế giới đầy màu sắc này, cũng để nhìn thấy mami daddy, còn có anh trai chị gái nữa được không?”

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong, giọng nói nhẹ nhàng ở trong căn phòng càng thêm dịu hiền không tưởng

Cảnh Thần Hạo đứng ở trước phòng trông thấy nửa bên mặt cô cúi đầu nhìn xuống chiếc bụng, không nhẫn tâm xen ngang làm phiền cô ấy, nhưng càng nghĩ muốn tiến lên phía trước ôm lấy cô

Bùi Nhiễm Nhiễm chăm chú nói chuyện với đứa bé trong bụng, hoàn toàn không có để ý đến tiếng bước chân đang tiến lại gần

“Bảo bối, mami yêu con, daddy cũng rất yêu con, nhất định phải ngoan nhé” cô từ từ mỉm cười, nghĩ đến anh ấy liền cảm thấy hạnh phúc

Đột nhiên, hai bàn tay vòng qua eo, mùi hương quen thuộc vây quanh cô, động tác dịu dàng ôm lấy, “Nhiễm Nhiễm”

“Tiếng bước chân đều không nghe thấy tiếng, anh là hồn ma hay sao?” Bùi Nhiễm Nhiễm cười nói

Thực tế cô có chút ngại ngùng, anh ấy bây giờ ôm chầm lấy cô, không phải là nói rõ rằng anh đã đến từ trước rồi sao, nhất định là có nghe thấy lời nói của cô rồi!

Không biết anh ấy nghe được bao nhiêu rồi

“Anh không phải là hồn ma, anh là chồng của em” Cảnh Thần Hạo ôm lấy cô đặt lên trên đùi của mình, “có nhớ anh không?”

“Có, mỗi ngày đều nhớ anh” cô nghiêm túc nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh ấy, cặp mày lộ ra chút nhiều sự mệt mỏi

Cô không kiềm chế mà tiến lại gần, ở trên má của anh ấy hôn nhẹ một cái

“Không đủ”

Cảnh Thần Hạo ấn cái đầu đang chuẩn bị chạy trốn của cô, một nụ hôn đầy ý niệm nhớ thương hôn lên cô

Cô rốt cuộc là đang nghĩ cái gì chứ?

Tự nhiên lại chủ động hôn anh ấy!

Lúc này bị ăn sạch sẽ lại biến thành là bản thân của cô

Cô không muốn như thế này à!

Nụ hôn nồng thắm quyến luyến rất lâu mới kết thúc, khuôn mặt nhỏ bé của Bùi Nhiễm Nhiễm đỏ ửng tựa vào trong lòng của anh ấy, cô bây giờ không tiện lắm, anh ấy cũng chỉ có thể như thế này để giải tỏa bớt sự tưởng nhớ thôi

“Bảo bối mấy ngày này có ngoan không?” Cảnh Thần Hạo xờ lên trên bụng của cô, ánh mắt thì lại nhìn cô ấy

“Ngoan, thằng bé mới có chút xíu, làm sao có thể không ngoan, muốn cử động đều không cử động nổi, cử động thai nhi còn sớm lắm” Bùi Nhiễm Nhiễm cúi đầu xuống nhìn chiếc bụng

Cô là có kinh nghiệm rồi, nhưng mà người đang ông ở bên cạnh không có kinh nghiệm

“Lần này nhất định sẽ để anh từ đầu đến cuối cảm nhận một chút về tất cả quá trính”

“Đích thực là tất cả quá trình” Cảnh Thần Hạo ôm lấy cô đứng dậy, “đừng quá mệt mỏi nữa, nghỉ ngơi thật tốt”

“Em không mệt, vào trong lâu như thế đều không có vẽ” đôi tay của cô ôm lấy cổ của anh, “cong việc thuận lợi chứ?”

“Thuận lợi”

“Vậy thì tốt” cô không nói thêm gì nữa, cứ như thế này thầm lặng ngắm nhìn anh ấy

Bị vợ mình không rời mắt đi ngắm nhìn, tâm trạng của anh vô cùng tốt, bao nhiêu sự mệt mỏi khi ngồi máy bay quay trở về bỗng chốc đều tan biến mất

“Thực tế, em bỗng nhiên cảm thấy An An là anh không giống nhau” ánh mắt của cô liếc qua đôi mắt của anh ấy

“Anh cũng cảm thấy không giống, đứa con của hai chúng ta mới giống anh” Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô, nghiêm túc nói

“Ừm” cô trả lời

Lưng của Bùi Nhiễm Nhiễm tiếp xúc với chiếc giường lớn mềm mại, ánh mắt hoài nghi nhìn anh ấy, “ngủ trưa”

“Vâng” cô thực sự không buồn ngủ, cũng đã ngủ trưa rồi

Chỉ là bây giờ không phải là cô cần phải nghỉ trưa, mà là anh ấy cần

Bị anh ấy ôm trong lòng, cô nhắm đôi mắt lại, vốn dĩ không muốn ngủ, cảm nhận thấy tiếng thở nhẹ nhàng của anh ấy, cô cũng từ từ ngủ thiếp đi

......

Tiếng khóc của em bé bỗng nhiên vang lên, “oa oa oa” gào lớn

Diệp Mộ Yên mặc chiếc váy ngủ dây, tức giận từ trong căn phòng đi ra bên ngoài, đi đến phòng em bé ở bên cạnh

Nếu như không phải là lo lắng Tô Nhược Nhã đột nhiên xuất hiện, cô nhất định sẽ để đứa nhỏ cách cô thật xa, xa đến mức hoàn toàn không còn nghe thấy tiếng khóc của trẻ nhỏ nữa

Dì Nguyệt vừa mới thay tã lót cho An An, ôm lấy An An quay người thì nhìn thấy cô, “cô Diệp, An An có chút đói rồi, cô Diệp muốn nuôi bằng sữa mẹ chứ?”

Diệp Mộ Yên đứng tại chỗ nhìn dì Nguyệt ôm lấy An An đang gào thét lên khóc tiến lại gần, “cách xa tôi chút, cả người mùi sữa khó ngửi chết được!”

Dì Nguyệt tức thì ngừng bước chân, cúi đầu nhìn xuống An An đột nhiên không còn khóc nữa, giống như là bị lời nói vừa rồi của Diệp Mộ Yên dọa vậy

“Cô Diệp, sữa mẹ nuôi con đối với em bé rất tốt, đối với cơ thể của cô cũng tốt, tôi là chuyên gia về phương diện này, tôi chăm sóc qua rất nhiều phụ nữ mang thai và em bé, sẽ không lừa cô đâu” dì Nguyệt nhìn thấy cô ấy một chút đều không muốn đút sữa cho An AN, có chút lo lắng

“Không phải là tôi không muốn cho thằng bé ăn, qua vài ngày nữa tôi phải tham gia một buổi trao giải thưởng, duy trì dáng người rất quan trọng, thằng bé đã uống một tháng sữa mẹ rồi, trẻ nhỏ không thể nuông chiều, cứ uống sữa bột đi! Vả lại...” Diệp Mộ Yên nhìn dì Nguyệt ở độ tuổi trung niên, “tôi đã lâu như thế này không có đút cho thằng bé, đã nhanh chóng không còn sữa nữa rồi, thu lại hết rồi”

Đạo lý này dì Nguyệt tất nhiên là hiểu được, nhưng An An mới có 3 tháng tuổi, uống sữa bột có thể, nhưng mà sữa mẹ cũng rất quan trọng

“Thay lời nói khác, tôi không có sữa cho thằng bé nữa, tôi mấy ngày này quay phim rất mệt, hy vọng dì có thể khiến thằng bé không khóc, ảnh hưởng đến tôi nghỉ ngơi, tôi không có thu nhập quay phim, lấy đâu tiền để trả lương cho dì!” Diệp Mộ Yên liếc nhìn bà ấy một cái, quay người rời đi