Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 631

Cùng lúc này.

Một bóng dáng cao ráo đứng bên cửa sổ lớn sát mặt đất, ánh mắt nhìn về phía khách sạn đối diện, chiếc xe hơi màu đỏ nhanh chóng rời khỏi hội trường.

Anh ta nhấp một miệng rượu, bỗng trong không gian yên ả có tiếng chuông điện thoại reo lên.

Anh ta không vội bắt máy, đợi vài giây sau đó mới trở người bắt điện thoại.

"Nhiệm vụ thất bại."

Anh ta không nói gì, tắt máy điện thoại, khóe miệng vểnh lên một nụ cười hiềm ý.

Điện thoại tắt máy không bao lâu lại reo lên, anh ta nhìn vào điện thoại hiển thị, bèn bắt lên, "anh yêu, khuya thế này mà anh vẫn chưa ngủ à?"

"Em thật không ngoan tí nào, vẫn chưa ngủ kìa."

"Em đang sợ hết hồn, em vừa xem lễ trao giải được phát sóng trực tiếp, sợ đến mồ hôi nhễ nhãi, sự thật anh rể không ngoại tình thì tốt rồi, ngày mai em qua đó, anh đón em nhé!"

"Được."

"Em đi ngủ trước đây, sợ ngủ không được, anh đừng đến sớm quá, em không biết mình khi nào sẽ đến đó nữa!"

"Ừm."

Anh ta tắt máy, đặt điện thoại trên bàn, sang cầm ly rượu tiếp tục uống.

Ánh trăng soi xuống cái bóng cao lớn dần dần bị kéo dài ra.

......

Đêm khuya trong bệnh viện rất yên tĩnh, vẫn cái mùi khử trùng dày đặc vô cùng khó chịu ấy.

Nhưng trong cái phòng bệnh này lại không có cái mùi ấy, thậm chí không khí còn rất thoáng đãng thơm tho.

Thân người của Bùi Nhiễm Nhiễm bỗng lay động, sợ hãi mở to mắt ra, "Á......"

Cảnh Thần Hạo bên cạnh lập tức nghiên đầu nhìn cô ta, đưa tay sờ vào trán cô, không có dấu hiệu bị sốt, vẫn ổn.

"Nhiễm Nhiễm, em tỉnh rồi à." Cảnh Thần Hạo nhìn thấy cô đã tỉnh, bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Bùi Nhiễm Nhiễm cũng đưa tay sờ vào cái tay lớn đang đặt trước trán cô, "Đường Sóc đâu? Anh ta sao rồi?"

"Vẫn đang cấp cứu, sẽ không sao đâu." Cảnh Thần Hạo nhìn gương mặt nhỏ của cô, bưng ly nước lên, "uống chút nước đi."

"Cấp cứu?" đầu cô ta bỗng xuất hiện hình ảnh Đường Sóc ngã nhào xuống đất, cô hé miệng như chết lặng, mặc cho anh ta móm nước cho mình uống.

Uống hết nhiều ngụm nước nhỏ, cô ta mới bắt đầu dần dần mở miệng, "bị bắn vào đầu, làm gì mà không sao!"

"Nhiễm Nhiễm, em đừng kích động, bác sĩ bảo em không được kích động đâu." Cảnh Thần Hạo nhìn vẻ mặt cấp bách của cô ta, trong lòng càng đau nhói.

Ở bên cạnh cô đã nhiều giờ trôi qua, nhìn nét mặt nhỏ ấy đang hôn mê, trong lòng như ngàn cân treo sợi tóc, bây giờ thật khó khăn lắm mới tỉnh dậy, nhưng vẫn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô ấy.

"Nhiễm Nhiễm, vì sức khỏe của em, vì đứa con trong bụng, em đừng quá kích động, Đường Sóc sẽ không sao đâu, anh đã hỏi qua bác sĩ rồi." Cảnh Thần Hạo nắm lấy hai tay của cô, nghiêm nghị nhìn cô, "Nhiễm Nhiễm, anh ta sẽ ổn thôi mà."

"Thật chứ? Nhưng trúng vào đầu, làm sao có thể sống được?" nghĩ đến cái cảnh đó thôi cũng khiến cô bồn chồn lo lắng.

"Viên đạn sẽ được gắp ra." Thực ra anh cũng không hiểu rõ cụ thể tình huống ra sao, nhưng không được để Nhiễm Nhiễm lo lắng, chỉ biết nói vậy thôi.

"Thần Hạo, sự việc vừa rồi là muốn đối phó anh đúng không?" cô chuyên chú vào anh, giọng nhẹ nhàng hỏi.

"Chắc là vậy." hôm nay là sơ xót của anh, không ngờ rằng Diệp Mộ Yên lại có thể làm những chuyện như vậy.

"Bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ ở bên anh." Cô nhất định không được hoang mang, không được rối trí, trong bụng còn có con yêu đang ở bên cạnh cô.

Cô không phải chỉ một người!

"Ừm, bất kể xảy ra việc gì, anh cũng sẽ ở bên em, vẫn còn sớm, em ngủ tiếp đi nào!" nhìn thấy vẻ mặt cô từ từ thư giản, cuối cùng anh ta cũng bình tỉnh trở lại.

"Em muốn đến thăm Đường Sóc."

"Anh ta vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật chưa ra."

"Vậy thì ở bên ngoài phòng phẫu thuật nhìn anh ta cũng được, anh ta đã đỡ dùm anh một phát súng mà!" cô ta lại có chút kích động nữa!

"Được." Cảnh Thần Hạo khoác cái áo khoác lên người cô, ôm cô ta đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh.

Trên đường đến thăm, cô ta liên tục nhìn vào vẻ mặt tuấn tú của anh, vẻ mặt lo lắng lúc anh ta tìm thấy cô bỗng xuất hiện trong đầu cô, rất sợ hãi.

"Hôm nay anh giống như một chú thỏ con bị hốt hoảng vậy." cô ta cười đùa nói.

"Khí chất của một chú thỏ và anh đâu có giống nhau?" Cảnh Thần Hạo cũng không nhìn lối đi, chỉ hạ thấp đầu xuống nhìn cô.

"Trọng điểm của anh là bị hốt hoảng, chứ không phải là thỏ con." Cô ta bễu môi, cô ta thật tình không biết tối đó xảy ra quá nhiều sự việc và xảy ra một cách nhanh đến như vậy.

Cảnh Thần Hạo vẫn khuôn mặt lạnh lùng, anh ta xác định là rất lo lắng và hốt hoảng, giống như trái tim anh bị đặt sát vách đá, chỉ cần có một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ sức làm cho trái tim ấy chốc lát bị rớt xuống vực xâu thăm thẳm.

"Dương Dương Noãn Noãn đâu? Hai đứa con biết chúng ta lâu rồi không về nhà sẽ lo lắng lắm."

"Không cần lo lắng gì, Thích Thịnh Thiên đã đón hai con về nhà rồi."

"Ồ, Dương Dương lại có thể đến chăm sóc cô vợ nhỏ rồi!" Bùi Nhiễm Nhiễm bỗng bật cười, chỉ cần nghĩ đến những chuyện khác thôi đã khiến tâm trạng cô vui vẻ biết bao.

"Ừm." anh ta thản nhiên đáp lời.

Bên ngoài phòng phẫu thuật rất ít người, tổng cộng có bốn người, tính luôn Ưng Thường Nguyệt và Mẫn Lệ.

Vẫn chưa thông báo đến người nhà của Đường Gia, bây giờ chính là thời kì nguy hiểm, hai người già hiện đã lớn tuổi, không thể kích động đến họ.

Ngay cả một người có cái giọng cực lớn như Mẫn Lệ cũng im lặng không nói gì, đi đi lại lại, không ngừng bồn chồn lo lắng.

"Đừng đi nữa." Cảnh Thần Hạo bỗng nhiên nói.

Mẫn Lệ nhìn họ một hồi, quên đi chị dâu đang là thai phụ, sẽ cảm thấy rất phiền nếu như anh ta cứ đi đi lại lại như vậy.

Thế là anh dựa vào tường, trong lòng vẫn không ngừng sốt sắn.

Ưng Thường Nguyệt nhìn hai người họ, cũng đã mấy tiếng trôi qua rồi, giờ họ mới đến thăm, có lẽ Nhiễm Nhiễm cũng vừa mới tỉnh dậy chăng?

Sắc mặt của cô ấy vẫn rất xanh xao, trông rất đáng thương.

Bùi Nhiễm Nhiễm thực ra muốn nói điều gì, nhưng cô phát hiện không biết nên nói gì đây.

Cô ta chỉ biết tựa người vào lòng Cảnh Thần Hạo, ánh mắt chăm chú nhìn vào phòng phẫu thuật khép kín, thế mà cô ta đã đánh giá cao về thể trạng của mình, Đường Sóc vẫn chưa ra thì cô đã ngủ thiếp đi rồi.

Đến lần tỉnh dậy kế tiếp của cô, thì đã nằm trên giường bệnh rồi, bên cạnh là Cảnh Thần Hạo đang nằm xà trên giường, cô không nỡ làm anh ta thức dậy.

Nhưng cô rất khát nước, nghiên đầu nhìn thấy ly nước cạnh bên, bễu môi, cơ thể vừa lắc lư nhẹ, Cảnh Thần Hạo đang nằm xà trên giường bỗng nhiên ngẩn đầu nhìn cô ta.

"Nhiễm Nhiễm......"

"Đã làm anh thức rồi à, em chỉ muốn uống tí nước." cô ta nhìn thấy Cảnh Thần Hạo đứng dậy, bèn ngồi bật dậy, dựa vào thành giường.

Cảnh Thần Hạo rót một ly nước, cô ta uống ừng ực, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm vào anh ta.

"Nhìn anh kỹ thế? Không nhận ra anh sao?" anh ta lại rót thêm một ly và uống hết hai ngụm.

"Cố nhớ xem ấn tượng sâu sắc tí." Cô ta nghiên đầu nhìn ra cửa sổ, bên ngoài những tia nắng ấm áp đang chiếu rọi vào bên trong.

Trời đã sáng rồi.

"Đường Sóc sao rồi? anh ta đã qua nguy kịch chưa?" bỗng cô ta lên tiếng hỏi.

"Trong phòng giám hộ đặc biệt, hôm nay có thể tỉnh rồi, đã thoát nguy kịch rồi." anh ta đặt ly nước xuống, "chờ đợi trước đã."

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh ta rời khỏi phòng bệnh, chưa đầy hai phút lại thấy anh ta bưng thức ăn tươi ngon đến nơi.

Cô ta sờ vào bụng dưới mình, có vẻ như đói bụng rồi!

Phòng chăm sóc đặc biệt không phải muốn vô là vô được, giờ cô ta lại là thai phụ, lại càng không dễ gì vào được bên trong.

Cô ta lẳng lặng ăn cơm, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của cô là ăn cơm, Đường Sóc sẽ thoát nguy kịch thôi mà, anh ta không thể nào chết được!

Sau khi ăn xong, cô ta không có ý định ngủ nữa, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh ta, cô ta quay sang bên lắc lư nhẹ, "lên giường nằm ngủ tí đi."