Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 720

Cố Phi Trì nhìn động tác của bà, từ từ rút tay lại, “Anh nghe em nói nhiều lần lắm rồi, Nhiễm Nhiễm là đứa trẻ ngoan, giờ em còn trẻ, nó nhất định sẽ hiểu cho em, em nên tin nó, cũng cho mình và cho anh chút sức mạnh, chúng ta không thể cứ lén lút bên nhau như thế, anh muốn quanh minh chính đại ở chung với em.”

“Em hiểu lòng anh mà, nhưng...tạm thời em chưa nghĩ đến việc kết hôn, đợi sau đi nhé!” Bối Tịnh Nguyệt đột nhiên cảm thấy ly cà phê trên tay mình đắng chát, không biết là do tâm trạng hiện tại của cô không tốt không.

“Nguyệt Nguyệt, trong lòng em đang đắn đo điều gì? Bởi vì đây là nhà em, là chỗ của chồng đã mất của em, nên em không muốn cùng anh ở đây? Không muốn ở đây, chúng ta có thể đi chỗ khác, em thích là được, bao nhiêu năm nay, chúng ta đã đi nhiều nơi, em thích nơi nào?” Trên má trái của Cố Phi Trì lộ 1 vết sẹp lớn, nhìn vào rõ là đầy nghiêm nghi, nhưng lúc này lại dịu dàng vô cùng.

“Ừ, em có thể hiểu lòng anh, nhưng...ngày giỗ cha nó đến rồi, nó lại sắp có con, gần đây nhiều việc quá, anh cứ ở lại đây, chơi vui vẻ! Ở thành phố A nhiều chỗ vui, thành phố xung quanh đây cũng rất vui, có thể dẫn Tiểu Linh đi chung! Em nghe nói nó cũng đến đây rồi.”

“Nó không chỉ đến, mà, còn tự gả luôn rồi!” Cố Phi Trì bưng ly nước, “Gái lớn không giữ nỗi.”

“Nó cũng có thể kết hôn rồi, tìm được hạnh phúc của mình cũng được mà, không thể cứ ở trong thế giới lộn xộn của anh?” Bối Tịnh Nguyệt bỏ ly trên tay xuống, cô cần thêm tí đường.

“Nó là nhiếp ảnh gia, thế giới loạn điên này có lợi cho nó.” Ông ta cúi nhìn bà bỏ thêm đường.

Trong ký ước của ông, bà ít khi thêm đường vào cà phê.

“Nhưng nó đã lăn lộn nhiều năm, nên tìm nơi ổn định mà sinh sống, nó gả cho ai? Em quen không?” Bà lấy muỗng nhỏ quậy quậy. “Tuy anh xa chỗ này khá lâu rồi, nhưng ai ở đây em cũng nhớ, nhưng với tính của Tiểu Linh, nó kết hôn, còn là kết hôn chớp nhoáng, chắc sẽ không để ý gia thế của đối phương.

“Nó...” Cố Phi Trì nhìn bà uống cà phê. “Ngọt không?”

“Khá ngọt, không tệ.” Bà bưng ly lên, nhìn ông đưa tay tính thêm đường, lắc đầu, “ngọt, hợp khẩu vị em, không hợp với anh.”

“Anh muốn thử coi khẩu vị em như thế nào?” Ông không màn đến lời ngăn cản của bà, thêm ít đường.

Bối Tịnh Nguyệt vẫn cứ dịu dàng nhìn anh, “Hợp khẩu vị không?”

“Có chút ngọt, nhưng em thích, anh cũng sẽ thích.” Cố Phi Trì bỏ ly xuống, “Tiểu Linh là người lớn rồi, chuyện của nó nó tự làm chủ được, anh muốn quản cũng không được.”

“Ừ.” Bà nghiêng đầu nhìn cửa sổ bên ngoài, bên ngoài là nhà cao tầng, thành phố nhộn nhịp, nhưng giờ bà lại thích những nơi yên tĩnh.

Nhiễm Nhiễm và Tiểu Linh cũng không cần bà lo nữa rồi.

“Nguyệt Nguyệt, em về lâu vậy rồi, có gặp qua Cảnh Thần Hạo không? Anh nhớ em ngăn cản tụi nó bên nhau, giờ em?” Cố Phi Trì nhìn theo hướng nhìn của bà, mở miệng hỏi.

“Em luôn thấy Cảnh Thần Hạo không hợp với nó, hai đứa nó không nên bên nhau, thêm vào chuyện của anh, em thật cảm thấy Cảnh Gia không thích hợp với Nhiễm Nhiễm, nhưng em biết làm sao, nó không nghe lồi em, nó cảm thấy Cảnh Thần Hạo là chân mệnh thiên tử của nó, chính là muốn lấy hắn, huống hồ đã có 2 đứa con rồi, 1 đứa khác đang trong bụng, bảo tụi nó chia tay, em thấy hơi tàn nhẫn.” Bà thu lại ánh nhìn, giờ bà chỉ mong Nhiễm Nhiễm hạnh phúc.

“Nhưng mà em không thể vì cảm thấy tàn nhẫn mà để tụi nó như thế, không biết sau này có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì không, lỡ như... Bùi Nhiễm Nhiễm chịu tổn thương thì sao?” Cố Phi Trì lộ ra sự lo lắng.

“Em chỉ có thể đi bước nào hay bước đó, giờ xem ra không có chuện gì, em thấy tụi nó vẫn yêu thương nhau, em đúng là không thích ba mẹ Cảnh Thần Hạo, trước đây mẹ nó đối với con tiểu tam như thế, sau này nếu còn chuyện đó xảy ra, Nhiễm Nhiễm của em phải làm sao?” Bà đau lòng.

Chỉ là lúc đó, bà hôn mê không tỉnh, nếu bà tỉnh, tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.

“Nguyệt Nguyệt, chuyện này không gấp được, Nhiễm Nhiễm giờ đang có thai, nếu giờ bao tụi nó chia ra, Bùi Nhiễm Nhiễm sẽ vì chuyện này mà tâm trạng không vui, đối với nó và con đều không tốt, đợi đứa trẻ ra đời rồi tính sau!” Cố Phi Trì hiểu tâm trạng của bà, “Thời gian không còn sớm nữa, em về trước đi, anh vốn tính đưa em về, nhưng chắc em không cần tiễn.”

“Em là chủ ở đây, nếu muốn tiễn cũng là em kêu người tiễn anh, anh nhất định muốn đi quanh đây coi coi, em không làm phiền nhã ý của anh, tùy anh vậy, không biết đường hỏi em, em nhất định sẽ làm 1 hướng dẫn viên tuyệt vời.” Bà đứng dậy cầm túi, “Tuy đã nhiều năm không quay lại, nhưng sau khi em quay lại, ngày nào cũng rảnh nên chạy xe đi khá nhiều, khá rõ nơi này.”

“Được, không hiểu nhất định hỏi em.” Cố Phi Trì đứng lên, cùng cô rời khỏi phòng bao.

Sau khi ra ngoài, Bối Tịnh Nguyệt nhìn ông, “ Em nhớ anh nói con anh trước đây mất tích ở đây, anh có muốn đi tìm nó?”

“Muốn, nhưng lúc đó nó nhỏ thế, anh không chắc nó còn sống, anh sẽ cố gắng, chuyện của anh, em không cần lo lắng, yên tâm tĩnh dưỡng, sức khỏe em luôn không tốt.” Cố Phi Trì nhìn bà, dịu dàng kéo cửa xe cho bà.

“Em biết rồi.” Bối Tịnh Nguyệt vào trong xe.

Xe nhanh chóng đi lướt qua Cố Phi Trì, mất hút trong góc đường, không thấy gì nữa.

Cố Phi Trì ngồi lên xe mình, lấy điện thoại ra nhìn 1 tin nhắn, xe đã nỗ mấy đi.

“Ông ơi, theo định vị thì cô hai đang ở khách sạn Cảnh Thiên.” Tài xế đằng trước nói.

“Đến Cảnh Thiên.”

“Dạ.”

Khách sạn Cảnh Thiên.

Cố Linh nằm trong bồn tắm mát xa, tay cầm ly rượu, âm nhạc du dương trong phòng vang lên, vô cùng thoải máu, thoải mái.

Nếu như trong phòng không có người mặc đồ lót kia, đi vào bồn tắm, cô càng vui hơn.

“Bà xã, sao em không về nhà, lại ở khách sạn.” Tay Mẫn Lệ cũng cầm ly rượu, nhưng giờ anh nhìn vào bà xã anh.

“Em thường đi khắp thế giới, em thích ở khách sạn, ở khách sạn em mới có ảo giác được.” Cô bưng ly rượu, nhắm mắt thưởng thức.

“Ảo giác gì?” Mẫn Lệ hiếu kỳ.

“Em mới cảm thấy em chưa kết hôn!” Cô mở mắc, không vui nhìn anh.