Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 722

Cố Linh chụp một tấm hình, bèn rời đi.

"Mẫn Tiểu Thụ, nhanh lên nào, lát không thấy vợ anh đâu thì đừng khóc nhé!" cô ấy sẽ không đợi đâu.

Cô ấy không ở lại thì sẽ không vì ai mà ở lại.

Đi du ngoạn vòng quanh thế giới cùng với nghĩa phụ, đã đi nhiều nơi lắm rồi, nhưng trái đất rất lớn vẫn không thể đi hết được.

"Còn lâu anh mới khóc đấy, bởi vì anh không thể không tìm thấy em được." Mẫn Lệ mỉm cười chạy theo cô, "em còn muốn chụp gì nữa? em xác định không muốn lưu một người đẹp trai như anh trong máy ảnh của em sao?"

"Anh đẹp thì anh tự mà tận hưởng sắc đẹp của anh đi nhé, nếu như lưu vào trong máy ảnh của em thì sẽ bị người của cả thế giới này tận hưởng hết." Cố Linh ngồi xổm xuống chụp chú mèo lang thang trong cỏ xanh rậm rạp.

"Anh......"

"Xuỵt, nhỏ tiếng thôi, sẽ khiến chúng sợ đấy." Cố Linh vặn ống kính dài ra, chầm chậm tiếp cận chúng.

Mẫn Lệ lập tức câm nín, trong lúc phụ nữ đang làm việc tuyệt đối không được quấy rầy.

Chụp được hai tấm hình, sau đó Cố Linh rời đi, đi vào một cửa hàng tạp hóa, nhanh chóng lấy mấy xâu vòi trường nướng, đặt trước mặt chú mèo hoang, sau đó bỏ đi.

Mẫn Lệ theo cô suốt hành trình, phát hiện thấy cô ta là một người ngoài miệng cứng rắn nhưng trong tim mềm yếu, ngoài miệng luôn đòi chém anh ta, nhưng sau đó?

Thực tế cho thấy cô là một người phụ nữ hiền lương, đến cả mèo hoang cũng muốn chăm sóc.

Cố linh đi ở phía trước, dường như cảm thấy Mẫn Lệ đang suy nghĩ điều gì, bỗng nhiên nói, "Thực ra, em không phải người như anh đã thấy, anh nghĩ rằng em hiền từ à? Không phải vậy, đó là thù lao của chú mèo đã làm mẫu cho em đấy, như vậy có cảm thấy em là người bất kham? Chỉ tốn vài xâu vòi trường thôi mà."

"Không, anh nghĩ em như vậy rất tốt." anh rất ư là thích tính cách này của cô ta.

"Em tốt à? Lần đầu tiên gặp anh thì em đã ném hoa của anh, chửi mắng anh, anh cần một lời xin lỗi từ phía em, vậy mà còn nói em tốt à?" cô ta bỗng quay đi, như muốn bỏ đi tiếp, "Mẫn Tiểu Thụ, anh gặp hơi ít loại phụ nữ rồi đấy."

"Không ít." Anh ta đã từng tuổi này rồi, đã gặp rất nhiều phụ nữ.

Dưới ánh trăng nhợt nhạt, Cố Linh bỗng nhiên hỏi, "anh cảm thấy em có đẹp không?"

"Đẹp lắm!"

"Anh đã xem qua bộ phim chưa? Mẹ của Trương Vô Kỵ đã đối xử với anh ta như thế nào? Phụ nữ càng đẹp càng không nên tin tưởng, Trương Vô Kỵ từ dưới đáy cốc lên, gặp được một người con gái xinh đẹp thì đã tin tưởng ngay tức khắc, anh ta tội nghiệp......"

"Anh ta không tội nghiệp, cuối cùng cũng được ở bên người con gái anh ta yêu, trên đường lại thu thập thêm tiểu thiếp nữa, làm sao mà tội nghiệp? vả lại cái đó chỉ là phim thôi mà, thực tế không phải vậy." anh ta thật không muốn tin cô sao?

Cuộc nói chuyện như thế có ý nghĩa gì chứ?

Gạt anh ta thì được lợi ích gì?

"Mục tiêu cuối cùng của anh là trên đường đi cũng được thu thập tiểu thiếp sao?" Cố Linh bỗng nhiên dừng bước chân lại, "Mẫn Tiểu Thụ, tùy anh vậy!"

"Anh nói giỡn thôi mà, sao có thể vậy được!" Mẫn Lệ ôm lấy eo cô ta, "bây giờ là một vợ một chồng, làm gì có tiểu thiếp nữa chứ!"

"Ý anh là nếu bây giờ mà còn tiểu thiếp đồ, thì anh sẽ lập nhiều tiểu thiếp đúng không?" Cố Linh rất muốn lấy máy ảnh trên tay mình ném anh ta, nhưng mà không đáng, như vậy sẽ tổn thương máy ảnh của cô.

"Không phải, ý anh nói điều đó là giả thôi, chúng ta mới là thật, em thật sự đang ở trước mặt anh mà, là vợ của anh mà!" anh ta cười tiến gần cô ta, "vợ ơi......"

"Vợ chồng sống với nhau trọn đời đều là dối lừa cả! thời cổ xe ngựa chạy rất chậm, khoảng cách rất xa, một người cả đời chỉ lấy một vợ, anh có biết sau câu chuyện đẹp đẽ đó, sau đó sẽ thế nào không?" cô ta không vùng vẫy để thoát khỏi cái ôm của anh, bây giờ ngoài đường rất đông người.

"Cái gì?"

"Nhưng mà có thể nạp nhiều thiếp!" Cố Linh cười hiếp mắt nhìn anh ta, "có phải cảm thấy vỡ mộng không?"

"Nào là mười năm sống chết có nhau, không tương tư, tự khó quên, trong lúc nói và viết những câu nói đó, bên cạnh luôn có một tiểu thiếp! quả thật tình yêu cảm động lòng người!" cô ta nói xong mới từ từ đẩy anh ta ra.

"Em nói những điều đó có ý nghĩa gì?" Mẫn Lệ không tiếp tục ôm cô ta, mà đang theo sau lưng cô.

"Ý em nói là, em không tin tình yêu." Cô ta cầm lấy máy ảnh, bắt đầu chụp loạn xạ.

"Anh cũng không tin tình yêu." Giọng nói của Mẫn Lệ từ phía sau vọng lại.

Trong lòng cô ta không được vui vẻ, nhất định hành động điên rồ.

"Xem ra chúng ta thật xứng đôi, trời sinh ra là thuộc về nhau!" Mẫn Lệ bỗng nhiên lại cười, bước lớn đi bên cạnh cô ta, "tuy rằng không tin tưởng tình yêu, nhưng mà gặp được em rôi, anh cảm thấy nên thử."

Trước kia, người nhà anh ta luôn thúc giuc, mắt trơ tráo nhìn Cảnh Thần Hạo và Thích Thịnh Thiên lần lượt cưới vợ, anh ta vẫn còn độc thân!

Không phải không có người thích, ngược lại người thích anh ta rất nhiều nữa đằng khác.

Nhưng anh ta không thích một ai cả!

Ít ra người phụ nữ bên cạnh này của anh, ở cùng cô ấy anh ta luôn cảm thấy rất vui, thoải mái, cảm thấy có thể sống với nhau, hòa hợp cả đời.

Hai người đều thích nhau cả.

"Thử xem được bao lâu?" cô ta quay đầu nhìn anh ta, nghiêm túc hỏi, "ba tháng được không? Ba tháng, chỉ cần có một người không còn yêu nữa, không còn thích nữa, thì chúng ta ly hôn."

"Được!" Mẫn Lệ thoải mái đáp trả.

"Nhất ngôn cửu đỉnh!" cô ta cười

"Quyết không hối hận."

Cô ta giơ máy ảnh lên cao, "em vừa mới quay phim, đây là bằng chứng anh vừa mới hứa với em, không yên tâm, em quay dưới đất, không quay mặt điển trai của anh, nhưng tất cả những lời nói đều được lưu trong đấy."

"Được." anh ta phải làm sao, vợ của mình, mình chiều! mình cưng vậy!

Họ lại đi dạo bên ngoài thêm một hồi lâu, sắp đến tối mười một giờ mới về nhà.

Về đến phòng, cả người của Cố Linh đều bị anh ta nhấc bổng lên, đặt nằm xuống ghế sofa.

"Mẫn Lệ! anh muốn làm gì thế?" cô ta trợn to mắt.

"Chúng ta có thể thử lâu ngày tình yêu sẽ nảy nở." anh ta nói xong bèn hôn lên môi của cô, bàn tay lớn thâm nhập vào trong áo của cô.

"Ummm moah......"

Đồ khốn kiếp!

Rốt cuộc là như thế nào nhỉ, đừng nói là trên đường trở về đây anh ta luôn nghĩ cách để phát triển tình cảm chăng?

Mấy ngày nay là ngày an toàn của cô ta, tối nay cứ mặc anh ta vậy.

Từ trên ghế sofa cho đến giường, cuối cùng cùng nhau vào phòng tắm.

Cô ta thật sự rất mệt, nằm trên chiếc giường mềm mại ngủ.

Sáng sớm tỉnh dậy, cô ta lại cảm thấy bên cạnh mình như có người đang bám sát cô, phản ứng lại và phát hiện thì ra là người chồng kết hôn chớp nháy của mình, cái clip tối qua vẫn còn hiện trong đầu, cô ta từ từ mở to mắt ra, đồng thời khủy tay đụng vào anh.

"Tiểu Linh!" Mẫn Lệ bị cô ta đụng, lập tức mở mắt ra nhìn.

"Sau này, anh đã chuẩn bị sẵn kế sách gì để tình cảm lâu ngày nảy sinh chưa nhỉ? Em không muốn sau ba tháng ly hôn rồi, em sẽ mang theo cái bụng nhỏ." Cô ta thật sự không muốn như thế!

Mang theo trái banh làm gì, không phải là phong cách của cô.

Vả lại vướn con, cô không thể chu du khắp nơi được?

Không tiện chút nào!

"Nghe chưa này, em từ chối con nòng nọc của anh đấy!" thấy anh ta không nói gì, cô ta lại đụng vào anh một cái.