Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 739

“Anh không bận, ở bên em” Anh muốn xem biểu hiện uống sữa của Mật Nguyệt, sau này k uống đc nữa.

Đột nhiên anh cảm thấy mình có thể trở thành ng cha nghiêm khắc.

Đc thôi! Anh muốn ở bên thì ở bên!

- --

Phòng bệnh bệnh viện Thụy Nhã, Cố linh và Mẫn Lệ nhìn phòng khóa trc mắt, đột nhiên chìm vào im lặng.

Cố Linh đột nhiên lật ng xuống giường, Mẫn Lệ nhìn theo chuyển động của cô, “Em đi đâu?”

“Nhà vệ sinh!” Cô k tốt tính đáp.

“ANh cũng muốn đi.” Mẫn Lệ dứng dậy khỏi giường, theo sau.

Trong phòng bệnh vip, nhà vệ sinh tự nhiên cũng là độc lập.

Cố Linh đi trc, nghe tiếng anh, k thể để anh như ý, liền khóa cửa.

Mẫn Lệ đứng ngồi cũng chỉ có thể nhìn cửa, cô cứ v cự tuyệt anh?

Rõ ràng họ tối qua, vừa mới giao lưu k tệ!

Cố Linh rất nhanh đi ra, mở cửa, nhìn anh, làm động tác mời, “Mời!”

“Nhưng anh… hình như k thể tự động tay, tay anh…” Mặt anh lộ vẻ đau khổ: “Sau lưng, rất đau…”

Cô cúi đầu nhìn giữa eo anh, ý kêu cô giúp cầm lấy?

“Bà xã…” Anh cúi đầu nhìn mặt nhỏ của cô: “Vợ xinh đẹp như v, em giúp anh đc k? Nếu k anh chỉ có thể nịn đến chết!”

“Vậy anh nhịn chết đi!” Cô nói xong quay ng đi.

Cũng quá k có lương tâm rồi!

Mẫn Lệ chỉ có thể nhìn cô rời đi, vừa nãy là nói đùa, nhưng bây h cảm giác thật sự muốn đi vệ sinh rồi.

Cô đi vào.

Cố Linh đứng ở cửa k xa, k dời bước chân, nghe bên trong đột nhiên có tiếng kêu thảm như giết heo, quay ng chạy vào.

Mẫn Lệ 2 tay vẫn để ở eo, nghe tiếng bước chân của cô, nghiêng đầu nhìn cô: “Bà xã, đau quá!”

“Đc r, có thể, tôi giúp anh!” Cô bất lực đi qua, cũng k fai chưa thấy, giúp tính là gì chứ?

Anh tưởng lúc nãy cô rời đi còn có chút xấu hổ gì đó, nhưng cô vậy mà nhìn chằm chằm.

“Quả nhiên bệnh rồi, vàng!”

“Anh là vì uống thuốc.” Anh có cảm giác khóc k ra nước mắt.

Anh bị vợ chê rồi?

“Uhm, anh bệnh rồi, là anh quá mạnh mẽ!” Cô dùng sức rung vài cái, lại giúp anh mặc lên: “Đi thôi, ra ngoài ăn tí đồ.”

“Rửa tay!”

“Tôi biết, sờ cái đó của anh, tôi sẽ k rửa tay sao?” Cố Linh liếc nhìn anh, liền đứng ở bồn rửa phía trc rửa tay.

Anh đứng bên cạnh Cố Linh, nghiêng đầu nhìn cô.

Sau khi ra ngoài, Mẫn Lệ chỉ có bò or nằm, anh đã ngủ đủ, liền ngồi trên giường, thấy hình bóng cô rời đii.

“Về sớm tí, anh đợi em!” Anh vậy mà có tí k nỡ xa cô.

“Lập tức về, anh phiền hay k!” Cô k tốt tính nói.

1 mình trong phòng rất vô vị, ánh mắt anh nhìn chằm chằm cửa, chưa từng chờ 1 ng quay về, anh bị quỷ nhập rồi?

Nhất định v, nếu k Cố Linh chơi ngải anh.

Phòng quá im lặng, lúc im lặng thường hay nghĩ loạn, đột nhiên nghĩ đến lời tối qua Cố Linh nói.

Hỏi anh có thích cô k?

Tay Cố Linh cầm hộp cơm vào, anh nhanh chóng rút khỏi suy nghĩ: “Anh đợi em lâu rồi.”

Cô nhìn thời gian: “10ph mà thôi.”

“10ph? S a thấy như 1h? K lẽ lúc 1 mình, thời gian trôi rất nhanh sao?” Mắt anh luôn di chuyển theo hình bóng Cố Linh, “Em sao r?”

“Tôi rất tốt!” Cố Linh ở bên lấy đồ ra, vừa đáp anh.

“Sắc mặt em nhìn k tốt, lát ngủ cùng anh! Em ở dưới, anh ở trên, vừa hay anh phải nằm sấp ngủ.” ANh thật là thiên tài!

Vậy mà có thể nghĩ ra cách này!

“Anh nghĩ thật đẹp!” Cô trừng Mẫn Lệ, “Tôi chỉ là ở ngoài thấy có ng mất, nghĩ đến vết thương trên cơ thể anh nếu sâu thêm tí, máu đổ nhiều thêm tí, có thể cũng sẽ mất, tôi liền…”

Lòng có chút khó chịu.

Nghĩ đến hình ảnh đêm qua, lòng cô liền hoảng!

Cô quả nhiên k thích hợp đi lừa ng khác!

“Anh sẽ k đâu, anh nhất định sẽ ssoong tốt, k sống làm s ở bên em, còn có thời hạn 3 tháng của em còn chưa đến, anh mới tìm đc vợ, nếu chét rồi, k phải khiến em ở góa sao!” Mẫn Lệ đề cao thanh âm, giọng đầy hơi.

“Anh yên tâm, anh chết tôi cũng k ở góa, trên đời này nam nhân 2 chân nhiều vô số! Nhưng tôi lại k nghĩ đến, Mẫn tiểu thụ, anh nhỏ mọn như v!” Cố Linh bưng tô nhỏ ngồi bên giường anh.

“Anh nhỏ mọn? Mẫn Lệ anh rộng lượng như v, lúc nào nhỏ mọn rồi?” Oan quá, k thể nhịn!

“Nếu tôi chết rồi, liền hi vọng anh có thể tìm đc cô gái yêu mình sống tiếp 1 đời, vậy gọi là rộng lowjng! Hiểu k? Anh như v gọi là rộng lượng s?” Cô tự thử 1 miếng canh gà, vị k tệ, k mặn k nhạt, thích hợp cho Mẫn Lệ uống.

“Đừng nói chết hay không, chúng ta còn trẻ, sao có thể chết, mấy tên hỗn đản đó, s có thể làm chết chúng ta?” Mẫn Lệ thấy cô tự thử, quyết định k tiếp tục nói vấn đề lúc nãy: “Ngon k?”

“Cũng ngon, anh thử.” Cố Linh cũng k muốn nói chết chết, cô muốn rời đi, nhưng k phải là chết!

Như là tranh cãi lúc nãy k tồn tại, 2 ng cùng nhau ăn cơm.

Dù là ăn cơm, Cố Linh cũng ở trong phòng cùng anh.

Tối ngủ thì bi kịch rồi.

Vì Mẫn Lệ thấy cách nói trưa nay của mình rất tốt, cho nên, Cố Linh k tình k nguyện ngủ dưới thân anh.

“Nếu k nể anh là ng bệnh, sớm đã đẩy anh ra rồi!” Trong phòng bệnh tối đen, Cố Linh trừng mắt với anh.

“Sẽ k, nếu anh k bệnh, chúng ta bây h cũng sẽ k hòa bình nằm chung.” Nhất định kích tình mà nằm chung.

Cố linh đột nhiên k nói chuyện, vì dù lưng anh bị thương, chỗ khác lại k bị thương, so với chỗ đang dần biến lớn của anh.

“Anh k cố ý, vì vợ anh quá xinh đẹp rồi, với lại em ở gần anh, dán sát anh như v, khiến anh khó k nghĩ…” Nhưng a thề, tuyệt đối k động tay động chân với cô.

Anh vậy mà còn có mặt mũi nói.

“Anh đi xuống khỏi ng tôi! Bây h, lập tức, liền!” Giọng sắc bén, hai tay đẩy tay anh.

“Anh… k thể động, động tí lưng rất đau, vết thương như bị xé rách!” Mẫn Lệ khoa trương nói lớn tiếng ở bên tai cô.

Anh dù bị bệnh, giọng vẫn k nhỏ đc.

“Vậy thì đừng vọng tưởng làm gì, sức lực bây của anh., cộng thêm cơ thể luyện tập từ nhỏ của tôi, anh đánh k lại tôi.” Cô cười nói.

“Uhm, ngủ.” Đầu anh gục lên vai cô, nhắm mắt.

K thể ngủ yên ổn, anh cảm thấy như v 2 ng càng thêm thân mật, nhưng mà!