Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 764

"Đi chết đi!" Tả Nhược Vũ đẩy mạnh cô ta.

"Tủm!"

Tiếng vật nặng rơi xuống nước.

Có rất nhiều người trên boong tàu, nghe thấy âm thanh như vậy, tất cả đều nhốn nháo chạy đến Tả Nhược Vũ.

"Tiểu Linh! Tiểu Linh!"

"Cô bị sao thế? Tiểu Linh cố cầm cự nhé!" cô ta lớn tiếng hét lên, quay lưng nhìn đám đông, giọng lớn tiếng quát lên, "cứu người với! cô ấy rơi xuống rồi!"

"Tiểu Linh!"

Mẫn Lệ ở trong phòng của Cố Linh rất lâu không thấy cô ta quay trở về, nên đi tìm cô.

Vừa lên boong tàu thì nghe tiếng la hét của Tả Nhược Vũ.

Nghe hai chữ Tiểu Linh như đâm chọc vào tim can anh, lập tức liền chạy đến hướng cô ta.

"Tiểu Linh! Tiểu Linh!"

Mẫn Lệ vừa thấy Tả Nhược Vũ, vậy người té xuống biển phải chăng là Cố Linh?

"Mau cho người dừng tàu lại!" Mẫn Lệ vừa chạy bên rào chắn vừa nói.

Trong đám đông có một người vội vàng quay lưng chạy đi.

Sau khi Tả Nhược Vũ thấy Mẫn Lệ, toàn thân cô sững sốt.

Anh ta sao lại trên tàu thế!

Vậy lời nói của Cố Linh lúc nãy là ý gì?

Cô ta luôn nghĩ rằng Mẫn Lệ không có trên tàu!

Cô trống mắt nhìn Mẫn Lệ nhảy xuống biển, những người đứng xung quanh xem càng ngày càng đông, bây giờ nước dưới biển rất lạnh.

Có thể Cố Linh đã chìm xuống rồi!

Cô ta đang suy nghĩ, vị hôn phu từ trong đám đông chen vào, choàng khăn choàng lên người cô ta, "em bị sao thế?"

"Em không sao." Cô ta ôm chặt lấy khăn choàng, trông ngóng tình hình dưới biển.

Nhưng đây là trên boong tàu, cô muốn trốn thoát cũng không được.

"Em hơi mệt, muốn đi ngủ, chúng ta về phòng đi!" cô ta quay sang nói với người đàn ông bên cạnh mình.

"Được, nhưng mà bạn em đâu? Có người rơi xuống rồi, em biết ai té xuống không?"

"Em cũng không biết nữa, người em không quen biết, bạn em cũng đã đi về rồi." cô ta không muốn vị hôn phu của mình biết được, kéo tay anh ta chen qua đám đông đang đứng, rồi trở về phòng.

Trên boong tàu mọi người đang nôn nóng trông ngóng tình hình như thế nào.

- -

Lạnh, lạnh quá!

Cố Linh cảm thấy mình như đang trong hầm băng, lạnh run thấu xương, giống như toàn thân đã bị đóng băng vậy.

"Ừm......" cô ta nhẹ nhàng líu ríu.

"Vợ!" Mẫn Lệ thấy cô tỉnh dậy, lập tức kích động hô hoán.

"Anh......" cô ta nhớ rõ mình bị đẩy té xuống biển, bây giờ đã được cứu vớt rồi sao?

Cô ta chầm chậm mở mắt ra, bèn nhìn thấy bộ mặt tiếp cận của Mẫn Lệ, mắt đỏ ửng, có vẻ như anh ta không được nghỉ ngơi nhiều.

Vả lại tinh thần cũng không mấy tốt.

"Bây giờ em không sao mà, sao anh lại không vui thế?" Cố Linh dựa vào thành giường một cách khó khăn, vẻ mặt xanh xao nhìn anh ta.

"E không giải thích với anh tại sao lại như thế?" Mẫn Lệ giơ tay lên bưng chén cháo trên tay, "ăn tí đi!"

"Anh vừa muốn nói gì?" trong lòng Cố Linh trỗi dậy một cảm tính không mấy tốt lành.

Cô ta té xuống biển, trên tàu đâu phải không có bác sĩ.

Nên bác sĩ sức khỏe của cô đã kiểm tra cho cô rồi.

"Nên......anh ta đã biết rồi.

"Ăn cháo trước đi, sau này mới nói chuyện." anh ta vẫn chưa định thần lại.

Biết được cô ta té xuống biển là anh ta đã quá kinh ngạc rồi, càng kinh ngạc hơn là những lời của bác sĩ nói.

Cô ta đã từng mang thai, nhưng mà hiện tại đã không còn.

Nước biển rất lạnh, cô lại chưa hồi phục sức khỏe, sau lần tai nạn này e rằng sẽ bị di chứng, làm tử cung nhiễm lạnh, khả năng sau này sẽ không thể mang thai.

Tin tức này giống như sấm sét giữa trời quang nện vào người anh vậy.

Đã mang thai!

Sao lại mất rồi!

Lúc Cố Linh theo anh là lần đầu tiên của cô ấy, nên khi cô ta mang thai thì đứa bé sẽ là của anh.

Cho nên bây giờ có thể giải thích tốt đẹp vì sao cô ta lại đi nước ngoài, vì sao lại không muốn anh ta đụng vào người, bởi vì cô đang trong thời kỳ hồi phục sức khỏe.

Thế mà cô ta lại không muốn đứa con của hai người, thế mà dám làm như thế!

"Không cần sau này, bây giờ em sẽ nói! Con đã không còn, xin lỗi, em không thể sinh đứa con đó ra, em không muốn con ảnh hưởng đến đời sống sau này của em và của anh, em thấy rằng đẻ sin một đứa trẻ ra cần phải dựa trên sự xây dựng tình yêu của hai người, chúng ta đều không yêu nhau, sinh con ra sẽ ghánh nặng, nên......em đã ích kỷ bỏ con rồi."

"Đúng, em thật sự quá ích kỷ, ngay cả hỏi cũng không hỏi anh một câu! Cố Linh, cho dù anh có không yêu em đi nữa, thì cũng đã thích em! Còn em? Em không thích anh chút nào sao? Tại sao em lại cứ muốn đánh mất đứa con của hai chúng ta!" Mẫn Lệ nhìn thấy vẻ mặt trắng bệt của cô, không nên tức giận.

Nhưng mà trong lòng anh ta có một ngọn lửa nóng hừng hực, không thể nào kiềm chế được, nên phải giải tỏa ra.

"Là con của chúng ta, thì cũng là con của em, nên em làm chủ, con nằm trong bụng em, là em sinh chứ đâu phải anh, nếu như là anh sinh ra, anh muốn chịu sự khổ cực đó, sự tội lỗi đó, thì em không có ý kiến gì, nhưng em đã sớm nói với anh nhiều lần rồi, em không muốn sinh con!" cô ta nhắm mắt lại, từ từ nằm lại vào giường, "anh đi đi! Sau khi chúng ta đến nơi thì đón máy bay về nhà, ly hôn."

"Ngày nào cũng nói ly hôn ly hôn, trong đầu em lúc nào cũng có chữ ly hôn sao? Tại sao em không thể suy nghĩ chúng ta có thể tốt với nhau sao? Cố Linh, em có thật không thích anh tí nào sao?" anh ta chưa từng đối với người phụ nào như vậy cả, đến cả trái tim cô mà anh ta cũng không giữ được tí gì.

"Anh xem anh kìa, nói chuyện thì lớn tiếng, em thật sự không muốn có cái loa suốt ngày cứ quát mắng em suốt, thật không thể chịu đựng nổi!" cô ta nói có vẻ nhục chí.

Nhưng mà tại sao trong lòng cô lại buồn như thế?

Thật sự cô cảm thấy rất buồn.

Mẫn Lệ thấy cô phản ứng lại, hít một hơi thật sâu, "vậy anh đi đây, em nhớ ăn đồ đi nhé, từ hôm qua em đã không ăn gì rồi."

Cố Linh không trả lời anh ta, vẫn nhắm mắt nằm trên giường.

Mẫn Lệ nhìn thấy cô khá lâu không động tịnh, thế là đứng dậy rời khỏi.

Ngoài hành lang, bác sĩ trên boong tàu vẫn đang chờ.

Cô ta đã hôn mê cả đêm, bây giờ sức khỏe vẫn còn suy yếu.

"Có thật là sau này không thể mang thai không?" anh ta mặt vô cảm xúc hỏi.

"Trừ phi là kỳ tích, nhưng mà rất hiếm thấy." bác sĩ trả lời.

Trừ phi là kỳ tích?

Thế gian này đâu có nhiều kỳ tích đến vậy?

Anh ta tiếp tục đi về phía trước, những người khác đi theo sau lưng anh.

"Người đâu!!" anh ta hỏi.

"Vẫn còn đang ở dưới nước, nhưng mà vị hôn thê của người phụ nữ đó đang gây náo loạn, thiếu đông gia của tập đoàn Lâm Thị!" thuộc hạ trả lời.

Mẫn Lệ vẫn không có cảm xúc gì đi trên boong tàu, đi ra đằng sau.

Nhìn vào mặt biển, Tả Nhược Vũ đang mặc áo phao bị sợi dây xích kéo ngâm dưới biển, ánh mắt đầy vẻ hận thù.

"Mẫn tổng! Mẫn tổng, đủ chưa! Nếu cứ như thế, cô ta sẽ chết mất!"

Mẫn Lệ lườm mắt nhìn người đàn ông đó, "Nên? Lúc cô ta đẩy vợ tôi xuống có nghĩ đến sống chết của vợ tôi không?"

"Không, Tiểu Vũ đâu phải cố ý đâu." Anh ta lập tức nói, "chắc chắn có hiểu lầm gì!"

"Camera đã quay rõ ràng như thế, ý anh là tôi bị hoa mắt đúng không?" Mẫn Lệ nhìn thấy anh ta có vẻ khẩn thiết, trong lòng càng bực thêm.

Tả Nhược Vũ đã đẩy Cố Linh xuống biển, không chỉ bị chu du một vòng dưới biển xong được cứu, mà......còn khiến Tiểu Linh sau này không thể có cơ hội mang thai nữa rồi.