Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 797

Đôi tay cô đè lên vai anh, “Anh làm gì nhóc con rồi?”

“Nó là con anh, anh làm gì được chứ? Đương nhiên là hầu hạ ăn uống.” Khăn tắm trên người anh kéo xuống, cúi đầu nhìn mát xa bờ cổ xinh đẹp của cô, “Bà xã, anh muốn em.”

Giọng nói đầu mê hoặc như thế, cô bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại “ù.” Nhẹ 1 tiếng.

“Nhưng... ngực em căng quá, có thể đợi em cho con bú?” cô biết anh nhịn rất lâu rồi.

Nhưng cô không còn cách nào khác!

“Bà xã...bảo bối không cần em đút.” Anh nhìn hết nỗi, “Anh giúp em.”

“Vắt ra là bảo bối không uống được đâu.”

“Không sao, em nhiều.”

“...”

Lợi ích của ngực bự sao?

Ngại quá!

“Ừ, nhẹ xíu...” Cô cảm thấy còn đau hơn bị con bú!

“Bà xã, anh nhất định sẽ nhẹ xíu, bà xã yêu dấu phải yêu nhẹ...”

Cô biết lời nói trong miệng anh không phải ý đó.

Đã qua lâu thế, chắc sức khỏe cô đã bình phục rồi nhỉ?

Âm thanh trầm nhẹ của anh lại tiến đến tai cô, nhẹ hỏi, “Được không?”

“Ừ...”

Quấn nhau 1 đêm dài, hôm sau cả 2 đều không muốn xuống giường.

Cũng không tỉnh.

Bùi Nhiễm Nhiễm lười biếng dựa vào người anh, cảm thấy lòng ngực tức ghê gớm, “Ông xã, đưa con qua đây.”

“Bà xã, con đang ngủ.” Anh vội ôm cô, dính sát người cô, “Còn chưa tỉnh.”

“...”

Anh không đi coi, sao biết còn ngủ.

Cô làm nũng, “Ông xã, ngực em tức...”

“Anh giúp em.”

“Đừng!’ Cô vội che ngực, không biết hôm nay bảo bối thấy vết hôn trên ngực, sẽ nghĩ sao.

Sự giúp đỡ của anh đầy vị tình ái rồi.

“Bà xã, em cự tuyệt thế, anh sẽ đau lòng.” Bàn tay của anh từ từ đưa về hướng ngực cô, ôm cả người cô, “Bà xã, cần giúp không?”

“Anh quá phũ, quá tình, em cần con.” Cô không muốn dậy, tối qua bị hành quá.

Anh hôn cô cái, mặc đồ tắm dạy ôm con qua.

Nếu mà để Nhiễm Nhiễm tự đi, thấy con không nằm ở phòng bên, anh sẽ thảm lắm.

“Ông xã, sao tối qua không nghe tiếng con khóc nhỉ? Tối qua con có tỉnh không? Anh có nghe thấy không?” giờ cô đột nhiên nhớ ra, tối qua 2 người quên con mất.

Cảnh Thần Hạo đã chạy đến bên cửa nhìn vào nói, “tối qua nó khá ngoan.”

Bùi Nhiễm Nhiễm nhận lấy con, cúi đầu nhìn con, “Còn chưa tỉnh?”

“Cho nên, bà xã, có cần anh giúp không?” Anh vui vẻ giúp đỡ.

Con chưa tỉnh, cho nên anh nằm lại giường, nhìn con, may mà vẫn ngủ.

“Không cần.” Cô ôm con lắc nhẹ, con đột nhiên mở mắt, mở miệng, sắp khóc rồi.

Mắt to nhìn cô, đưa đôi tay ra, “Oa oa oa...”

Cảnh Thần Hạo lặng lẽ nhìn cô cho con bú, âm thanh bỗng ngừng lại.

“Có chút đau, tối qua con chưa ăn, có phải có chút...không ổn.” Cô nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Ổn, đương nhiên ổn, con trai phải tự lập từ bé.”

“Tự lập từ bé cũng không cần bé đến thế, lúc anh nhỏ thế, còn chưa tự lập cơ.”Yêu cầu của anh có phải quá cao rồi không.

“Vậy em nói xem, tối qua là chuyện gì hả? Sao em không nghe thấy tiếng con khóc, bảo bối tối qua cũng không tỉnh giấc qua ư?” Cô vừa nghĩ, cảm thấy mình không nghe thấy là không có khả năng.

Nửa đêm thì sao?

Cảnh Thần Hạo trước sự đối chất của cô, bình tình trả lời, “Bà xã, nhà chúng ta, cách âm tốt!”

“Nói thật!” Cô không tin, đâu phải cô mới ở đây lần đầu.

“Tối qua, con ngủ trên lầu.”

“Cảnh Thần Hạo, anh lợi hại thật!” Cô cúi đầu nhìn con trong lòng mình, “Tối qua chắc nó khóc ghê gớm lắm, con à,... mami không chăm sóc tốt cho con.”

“Bà xã, nói thật, tối qua nó khá ổn, vừa tỉnh thì khóc xíu, bà vú đút cho nó ăn thì ngủ tiếp.” Anh vừa lên lầu ẵm con, bà vú nói vậy.

“Cho nên em trong mắt con, cũng chỉ là thứ để đút ăn.” Trong lòng cô cảm thấy có chút đau xót.

“Đương nhiên không phải, nó còn nhỏ, không dựa vào chúng ta là tốt mà.” Anh an ủi.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh cái, “Tối nay vẫn nên để nó trong phòng bên cạnh, nếu không, em sẽ để con ngủ ở đây.”

“Bà xã, phòng bên cạnh là được.” Những chỗ khác thôi vậy.

Nếu con ở trong phòng họ, thi...

Tỏng lòng bà xã chắc chỉ đặt ở chỗ con.

“Hôm nay anh không cần vội đến công ty sao, lại còn không xuống giường.” Cô nhìn đồng hồ, đã tám giờ 30.

“Không gấp, lâu lâu trễ xíu cũng được.”

Đặc biệt là lúc này, vợ con đang bên cạnh anh.

Dưới lầu Dương Dương Noãn Noãn đang nhìn những vị trí trống đối diện, “Daddy mami cũng không dậy xem chúng ta sao.”

“Bình thường.”

“Bình thường gì! Đã lâu không xảy ra chuyện này.” Noãn Noãn nhìn cầu thang, không thấy hình bóng daddy mami đâu, chỉ thấy người giúp việc bưng đồ ăn sáng lên.

“Tối qua chắc họ ngủ rất trễ.” Noãn Noãn đột nhiên nói.

Chuyện như thế, trước đây cũng thường xảy ra, nó đã sớm quen rồi.

Cảnh Thần Hạo đã trễ giờ, đến trưa mới đến công ty.

....

Chớp mắt đã đến cuối tuần, ký niệm ngày cưới của Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm.

Trên đường đi đến 1 viên trạng bên ngoại ô tên là Lam Y, Mẫn Lệ nghiêng đầu nhìn Cố Linh bên cạnh mình, “Bà xã, em có tâm sự.”

Cố Linh đưa tay nhìn ngón áp út, “Em đúng là có tâm sự, em đang nghĩ nếu đến ký niệm ngày cưới của chúng ta, sẽ như thế nào đây?”

Bọn họ chắc đã...không còn bên cạnh nhau.

“Chúng ta lúc đó, chắc sẽ yêu thương nhau như người trong nhà!” Anh ôm cô dựa vào người anh, “Tuyệt đối là như thế! Anh có lòng tin!”

“Anh có lòng tin, nhưng em thì không?” cô dựa đầu vào người anh, “Trên đời này mỗi ngày đều có sự thay đổi không ai biêt trước được.”

“Cái quỷ gì thế? Sao em lại có khái niệm đó?” Anh la lớn, “Nếu là do mẹ anh nói, em không cần để trong lòng. Không để cho bà ấy quấy rầy chúng ta.”

“Không phải anh nói là được, bà ấy dù gì cũng là trưởng bối, chúng ta là hậu bối phải suy nghĩ cho tâm trạng của họ, không thì anh bất hiếu đến nhường nào! Đúng không? Em không muốn anh thành người như thế.” Giờ cô chỉ có thể đổ trách nhiệm này lên người của Mẫn Mẫu.

Nhưng đó chính là tấm chắc lớn nhất, đến lúc đó có thể rời đi bất cứ khi nào.

“Bà xã, họ sẽ hiểu cho chúng ta, tin anh!”