Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 862

Đạo diễn vẫn chưa kêu cắt, thế là, Lê Tịnh vẫn cứ tiếp tục đánh "chát chát chát" vào cô ta.

"Có nói không? Tuyến trên của cô là ai?" lúc này ánh mắt của Lê Tịnh lộ ra sự ác độc, như là muốn ăn tươi nuốt sống cô ta vậy.

"Cô nói ai là tuyến trên? Có thể là anh Viễn! chúng tôi vẫn chưa chia tay mà! Tạm thời là như thế!" cô ta cũng phối hợp nói tiếng Đài ngữ.

Nhưng trên người bị đánh mấy cái, cô ta vẫn cứ nhẫn nhin sự đau đớn, âm thầm than thở.

"Cắt! hóa trang hóa trang!" đạo diễn vẫy tay.

Tổ hóa trang nhanh chóng đến bên cạnh của Ôn Thủy.

Tiểu Mạc ở bên cạnh quan sát, cũng đi đến gần cô, lo lắng nhìn cô ta, "chị, sao vậy? nếu cô ta cứ tiếp tục đánh như vậy, chị......"

Vẻ mặt của Ôn Thủy, ngay cả bộ đồ tù ngục màu trắng của cô cũng lấm lem máu, quần áo bị cắt ra hết, với khuôn mặt đầy máu giống như vừa ai cầm roi đánh trọng thương vậy.

"Xuất thân là một diễn viên, đã cho tôi thấy được trình độ chuyên nghiệp của cô rồi." ánh mắt của Ôn Thủy lãnh đạm nhìn Lê Tịnh, "ra ngoài lăn lộn là phải trả giá rồi, cô hãy suy nghĩ đến kịch bản sau đi."

Nghĩ cô ta là thỏ trắng con sao?

Bỗng nhiên mặt của Lê Tịnh biến sắc, nhưng khi nghĩ đến những lời đạo diễn vừa nói tối qua, cô ta lại cười.

"Tôi làm vậy cũng muốn khiến bộ phim mình đóng trở nên thật hơn, cô thân là một diễn viên chuyên nghiệp có thể hiểu được mà, có đúng không?" Lê Tịnh cười nhẹ, cầm lấy roi mây quơ quơ."phía sau còn phải đánh thêm mấy cái nữa, cô có chịu đựng được không?"

"Bên trong kịch bản dùng âm thanh thay thế, chứ không phải thật sự đánh vào người tôi, nếu như có thay đổi đi chăng nữa, thì tôi phải tìm đạo diễn!" Ôn Thủy lườm mắt nhìn cô ta, "đạo diễn, tôi muốn nói chuyện về bộ phim, kịch bản có chút không hiểu mấy!"

"Ôn Thủy cô!!" Lê Tịnh trừng mắt nhìn cô ta, "cô nghĩ bàn về bộ phim thì sẽ có khác biệt sao?"

Cô ta cũng không được ích lợi gì, chỉ là muốn biết người đạo diễn này có quy tắc ngầm không!

"Thủy Thủy, ở đâu không hiểu!" đạo diễn mắt cười mỉm chi nhìn cô ta, "chúng ta có thể bàn bạc mà!"

"Phía sau bộ phim đóng như thế nào? Có thật là phải dùng roi đánh thật vào người tôi không, hay là chỉ chèn âm thanh vào thôi?" cô đâu phải lần đầu tiên đóng phim, tình cảnh như thế bộ nghĩ có thể qua mắt được cô ta sao?

"Mượn chỗ đánh vài cái, làm ra vẻ, sau đó chèn âm thanh phía sau!" đạo diễn lấy loa ra, vẻ mạt vẫn mỉm cười, "Tiểu Lê! Lần này không được sai phạm nữa đấy! không được làm tổn thương Thủy Thủy! được rồi, chuẩn bị đèn chiếu nào!"

Đạo diễn vừa nói vừa trở về chỗ ngồi, ở đây là tổ kịch, là địa bàn của ông ta, ông ta lớn nhất!

Ánh mắt của Ôn Thủy nhìn Lê Tịnh trước mặt, "lời nói của đạo diễn lúc nãy cô đã nghe rõ chứ?"

"sowhat? Tôi không quan tâm!" Lê Tịnh cầm lấy cây roi mây vẫy vẫy tay, "mượn chỗ ra vẻ thôi mà......tôi không bao giờ làm thế!"

"Cô đừng quá đáng nhé!" Tiểu Mạc kích động la lớn, "đạo diễn! Ôn Thủy không được khỏe lắm, hôm nay không thể đóng phim!"

"Cái gì?" đạo diễn vẫn chưa kịp phản ứng gì quay đầu nhìn họ, "các người đã làm gì rồi? đã nói là mượn chỗ rồi mà, chỉ là giả bộ bị đánh thôi! Không thật mà! Nhanh lên, chúng ta cùng đóng nào!"

Tiểu Mạc vẫn muốn nói gì, Ôn Thủy trừng mắt nhìn cô ta, Tiểu Mạc lập tức gật đầu, nhưng trong lòng luôn bất mãn và lo lắng.

Vạn nhất Lê Tịnh thật sự có đánh lên người của Ôn Thủy, thì phải làm sao?

Hôm nay đạo diễn rõ ràng thiên vị Lê Tịnh mà, bây giờ chị lại bị cột trên giá gỗ không thể nào động đậy, nói không chừng mặc cho Lê Tịnh bắt nạt rồi

Đáng ghét!

"Action!" đạo diễn hô lên.

Vẻ mặt của Lê Tịnh lại trở nên lạnh lùng của vị Trưởng Quan, nhìn thấy vết máu trên bộ đồ giam màu trắng của cô ta, cười vui vẻ, "miệng lưỡi của các người như thế thì có gì hay chứ? Cuối cùng thì cũng chuốt lấy khổ sở thôi, hay là bây giờ cô nói cho tôi nghe tuyến trên của cô là ai?"

"Không biết cô muốn nói gì" Ôn Thủy ngẩn đầu giọng nói yếu ớt nhìn cô ta, miệng vẫn không ngừng chảy máu, đỏ như lửa.

"Xem ra cô có vẻ như rượu kính không uống lại muốn uống rượu phạt à!" theo như lời cô ta, cây roi trên tay của cô lại đánh vào người của Ôn Thủy.

Vẻ mặt của Ôn Thủy khổ sở đau đớn, nếu đánh cô thì cô sẽ trở tay đấy!

"Á......"

Cô ta lớn tiếng hét lên một tiếng.

Lê Tịnh nghe tiếng cô la lên, lại càng đánh điên đoạn, giơ cây roi lên đánh liên hồi.

"Cut!"

Phía sau cô vọng lại một giọng nói, nhưng lại không phải xuất phát từ miệng của đạo diễn!

Mà là một giọng nói quen thuộc ấm áp khiến cô ta vô cùng sợ hãi--Đường Sóc!

Anh ta không phải đang ở trong bệnh viện sao? Sao lại xuất hiện tại nơi đây?

Lê Tịnh ngây ngô đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy giống như có một cơn gió lạnh thổi qua, sau đó Đường Sóc bèn chạy đến cạnh Ôn Thủy, cúi đầu tháo dây trói trên người cô ta ra.

Tiểu Mạc đúng bên cạnh quay phim cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng vội vàng chạy đến trước, "chị, chị, không sao chứ?"

Ôn Thủy được Đường Sóc ôm vào lòng, cả người cô ta rất đau đớn, tay cô cũng rất đau, nhưng lúc này thì rất hạnh phúc, và vui vẻ.

Đạo diễn vừa bị Đường Sóc giật lấy cái loa, bây giờ vẫn chưa phản ứng lại, nhìn thấy anh ta ôm lấy Ôn Thủy đi ra, cả người ngây người ra.

Đường Sóc lúc này ánh mắt giận dữ, lãnh đạm lườm mắt nhìn anh ta, "tổ kịch làm như vậy, dừng lại đi!"

Đường Sóc là người xuất bản và biên chế của bộ phim này, anh ta nói dừng, thì phải dừng!

"Tiểu Lê, cô bị gì thế? Đã nói với cô là mượn chỗ đóng giả thôi mà! Sao cô lại gây ra sự việc vậy?" đạo diễn nhanh chóng bắt đầu chỉ trách.

"Tôi đóng giả mà! Tôi không đánh cô ta! Đường Tổng trên người cô ta đều là hóa trang cả đấy!" Lê Tịnh cũng nhanh chóng đi ra, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi.

Xong rồi xong rồi!

"Hừm, cô nghĩ rằng lời nói mình có giá trị nữa sao? Chúng tôi đều thấy cô đánh chị ấy là hành động thật!" Tiểu Mạc không phục phản bác, mốt lát sau cô ta quăng video lên mạng, một người diễn viên không chuyên nghiệp, xem sao này ai dám sử dụng nữa, và cả đạo diễn!

Hai người đều giống nhau cả!

Bây giờ Đường Sóc không còn tâm trạng để ý đến họ, ôm lấy Ôn Thủy rời khỏi đây, lên xe.

Lên xe.

Đường Sóc cúi đầu nhìn vết thương khắp người của cô, trong lòng cảm thấy rất khó chịu bứt rứt, tại sao anh ta không trở về sớm tí nữa?

"Đau......" cô ta nỉ non nhỏ tiếng.

Ngữ khí nũng nịu, ánh mắt lớn chớp nháy chớp nháy nhìn anh ta, tay nhỏ nắm lấy vạt áo anh, "A Sóc, rất đau......"

"Nhanh chóng về khách sạn thôi, để bôi thuốc cho em." Bây giờ anh không dám thay áo trên người cô ta ra.

Bên trong bị gì, anh ta không dám tưởng tượng.

"Không được bôi thuốc!" đầu cô vùi vào lòng anh, "nhớ anh rồi."

"Ừm, anh cũng nhớ em." Nên sáng nay nhìn thấy tin tức hồi tối của cô, bèn đến đây.

Không ngờ mình cũng bị trễ đi xíu!

Trên mặt của cô bỗng chốc hiện lên một nụ cười, nhớ cô là tốt rồi, chỉ là sợ trong lòng anh không nhớ cô thôi.

Tổ kịch gần khách sạn, nên rất nhanh đến nơi.

Trên đường trở về nhà, vẫn luôn là Đường Sóc ôm lấy anh ta, cô ta uể oải dựa người vào anh, nhưng mặt nhỏ vẫn nhuộm lên một sự lo âu, "anh khỏe chưa? Đầu hết đau chưa?"

"Đau!"

"A? vậy anh đặt em xuống đi, để em tự đi được rồi! đừng làm tổn thương anh nữa!" sao lúc nãy cô không hỏi trước chứ!

Lúc nãy có lẽ vì thấy anh ta đến nên vui mừng quá quên đi mất.