Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 879

"Hôn lễ......" cô ta nỉ non hai câu, "không cần đâu"

"Không cần? em vẫn còn muốn rời xa anh à?" anh ta nghe rõ ràng từ trong miệng cô ta thốt lên, lập tức phẫn nộ, trong lòng anh ta bỗng trổi dậy nỗi sợ sắp mất cô lần nữa.

"Không phải, chỉ là em không muốn phiền phức như vậy, chúng ta cũng đã kết hôn rồi mà!" cô ta cười nói, "em vẫn chưa ngủ tỉnh mà, trên người anh có mùi khói thuốc lá, không thích, sau này anh có thể đừng hút thuốc được không?"

"Không cho anh uống rượu, lại không cho anh hút thuốc, vậy mà em vẫn chưa chịu lấy anh! Cái gì anh cũng nghe em mà, vậy chừng nào đến lượt em nghe lời anh chứ?" anh ta chỉ muốn cô có một cái hôn lễ, để cho mọi người đều biết là hai người đã thuộc về nhau rồi!

"Anh nghe lời em, thì đương nhiên em nghe lời anh rồi, bây giờ lạnh như thế, mặc áo cưới sẽ lạnh lắm á! Không phải là thời khắc tốt để cử hành hôn lễ!" thật sự lời nói dối nào cô cũng có thể nói ra.

Họ thật sự cử hành hôn lễ và đám cưới, thì sau này làm sao mà cô rời khỏi đây?

"Anh không hận em à?" cô ta không nên hỏi sớm như thế.

"Hận! nên mới giữ em cả đời đấy!" anh ta càng ôm chặt hơn.

"......" đây cũng là một cách nói!

"Vậy anh hứa với em trước là không được hút thuốc và không được uống rượu đi, không được thức đêm nữa!" đảm bảo chất lượng của t*ng trùng!

"Tại sao?" sức khỏe của anh rất tốt mà!

"Kết hôn á! Không bây giờ không uống rượu nữa, cũng không được hút thuốc, em cần phải ngủ sớm, không còn trẻ nữa, em phải lấy em, thói quen làm việc và nghỉ ngơi của anh phải giống em!" cô ta kiếm lý do ngụy biện cho bản thân, vẫn không tệ nhỉ!

"Thức đêm làm những thứ khác được không?" mỗi đêm anh đều muốn thức đêm cùng với cô.

Trong đầu vừa nghĩ đến anh ta mới nói cái gì, mặt đỏ ửng lên, "tạm thời không được quá, em sẽ thỏa mãn anh!"

Lần rụng trứng kỳ này, sẽ không buông tha anh!

"......"

Mẫn Lệ ngây người tí, "vậy tiếp tục đi!"

Thực sự cả đêm anh không có ngủ.

Hai người lại nằm lên giường lại, ôm lấy cô, ngủ ngọt ngào với nhau.

Anh ta ngủ rồi, nhưng cô thì chưa ngủ.

Hôn lễ?

Lộ Lộ vẫn chưa khỏe, còn lâu cô mới có tâm trí cử hành hôn lễ!

Nhưng thật sự không ngờ Mẫn Lệ lại hành động nhanh đến như vậy, sau khi ăn sáng thức dậy, bèn dẫn cô ngồi máy bay về A thành.

Về đến biệt thự quen thuộc, vẫn còn vài người làm quen thuộc, quản gia thì vẫn là vị quản gia cũ đó!

Anh ta không đến công ty, mà ở nhà cùng với cô, lại cố đưa giấy kết hôn ra!

"Có nhớ không?" anh ta hỏi.

"Đương nhiên là nhớ rồi! nếu không nhớ thì em đã không ở đây rồi." cô ta nhìn hai cuốn sổ màu đỏ, lúc thật sự kết hôn, không ngờ trong lòng cô lại nghĩ đến anh!

"Em thích giọng nói lúc nói chuyện của anh, giàu sự từ tính, khiến người khác say đắm." cô ta từ trên ghế sofa ngồi dậy, chủ động ôm lấy cần cổ anh ta, "là Mẫn Tiểu Thụ, trước kia em đã làm bao nhiêu việc sai lầm, không có mặt mũi nhìn anh, cũng không muốn gặp nghĩa phụ, nên mới rời khỏi theo cách đó!"

"Ừm!" anh ta hiểu mà!

Cô ta không chỉ là muốn hãm hại anh ta, mà còn Cảnh Thị, giữa anh em và cô ta, anh ta tự sẽ biết chọn cô thôi mà!

"Em không có hại Hành Hành, có phải nói rõ trong lòng em đã có anh rồi đúng không?" thực ra việc sau này xảy ra. Anh ta đã rất rõ.

Cô ta cũng vì yêu anh thôi, nếu không thì làm sao mà Hành Hành vô sự được!

Sớm đã xảy ra chuyện rồi.

Bởi vì để ý anh ta, nên mới để ý những người xung quanh liên quan đến anh ta, rời xa 4 năm nay, anh ta đã suy nghĩ kỹ rồi.

Người phụ nữ này thật sự yêu anh ta!

Trong tim Cố Linh rung nhẹ, "chả phải anh muốn làm hôn lễ sao? Chúng ta đi xem không? Tổ chức trong nhà thờ vậy? trong nhà sẽ không bị lạnh, được không?"

"Anh đừng xoay qua vấn đề khác! Nhanh trả lời em đi!" cho đến lúc này mà còn nói chuyện xoay vòng nữa.

"Anh nói nãy giờ vẫn chưa đủ à? Nhưng nếu em không muốn hôn lễ, vậy được thôi! Chúng ta đừng cử hành!" cô ta nhẹ lắc đầu, không nhìn anh ta!

Người phụ nữ này có chuyện gì không thể nói rõ sao?

Sao chỉ biết chỉ trích anh nói xoay vòng thế?

"Muốn hôn lễ!" và muốn cả cô nữa!

Nhưng mà tối hôm đó, người nào đó chuẩn bị leo len giường thì thật là bi kịch.

"Không được! không được!" hai tay của Cố Linh che hai ngực lại, đèn lại bị tắt tối mịt, cô nhìn Mẫn Lệ chăm chăm, "Mẫn Tiểu Thụ, gần đây sức khỏe em không được tốt, săp đến kỳ rồi!"

"Vẫn chưa đến mà." Anh ta đã bị giam 4 năm rồi, cô ta khó lắm mới quay trở về, thế mà lại để anh ta chờ đợi đến ngày cô bị kỳ kinh là sao!

"Sắp đến rồi! đau nhức lưng, trượt rút, toàn thân mệt mỏi!" cô ta nhẹ lắc đầu, "cho nên, có thể......"

"Đau?" cô ta nói nhiều như vậy, anh ta chỉ bắt được một trọng điểm, cô ta đau!

"Đau chỗ nào?" anh ta trở người, rất nhanh rời khỏi người cô ta.

Sau đó nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, xoa bóp nhẹ, "nhức lưng à?"

Cô ta chỉ nói suôn thôi, anh ta lại tưởng thật chứ!

"Ừm, đau!" cô ta nhất định khiến anh ta tiết chế cái đã, sau đó mới có thai cũng được!

Đèn trong phòng bỗng nhiên sáng lên, cô ta ngẩn đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của anh ta, "anh muốn làm gì?"

"Ngoan, đừng động, anh đang kiểm tra xem có phải em thật sự đau nhức không! Ngày mai đến công ty xem sao!" anh ta cẩn thận xé rách đầm ngủ trên người cô ra.

Nhìn thấy dấu vết của anh để lại đêm hôm qua, dấu vết môi hôn nhẹ ẩn hiện không đều.

"Không đến nổi nghiêm trọng, chẳng qua là kỳ sinh lý sắp đến rồi, nên có chút không thoải mái, nghỉ ngơi tí là được." cô ta đưa tay kéo cái đầm ngủ lên, "ngủ thôi! Ngày mai anh còn phải đi làm nữa!"

"Thật không sao à?" anh ta lo lắng cho sức khỏe cô.

Càng lo lắng cô bỗng nhiên biến mất!

"Không sao." Cô ta nhẹ nhàng lắc đầu, "tắt đèn, ngủ đi!"

Đèn trong phòng đều tắt cả rồi, anh ta lại nằm bên cạnh cô, ôm lấy cô ngủ.

"Ngày mai có muốn vô công ty với anh không?"

Thực sự điều này là mong muốn của cô, ngộ nhỡ Mẫn Lệ hút thuốc uống rượu nhân lúc cô không có bên cạnh thì sao, cô sẽ phí công vô ích.

Vì muốn sinh một đứa con khở mạnh, cần phải luôn canh giữ anh ta!

Nhưng mà......

"Anh không sợ em giở trò cũ sao? Vả lại người trong công ty đều rất ghét em đấy?" cô ta còn mặt mũi đến công ty anh sao?

"Họ không dám." Có anh ta, họ nào dám ghét cô!

"Được thôi! Nếu không chê em phiền!" bây giờ cô có thể thuận theo anh thì cứ cố gắn thuận theo anh ta vậy!

Sau này có rời khỏi đi chăng nữa, thì vẫn tốt cho cô!

Mẫn Lệ nghe thấy cô ta trả lời vui vẻ như vậy, nở nụ cười nhẹ lạnh lùng, sau đó từ từ ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, hai người cùng nhau đến công ty, nhân viên nhìn thấy Chủ Tịch mình dắt theo một cô gái, tất cả đều to mắt mà nhìn!

Chủ Tịch của họ đã đơn thân 4 năm nay rồi!

Chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào đến công ty cả!

Cố Linh đã cố duy trì sự nhẹ nhàng khiêm tốn, nhưng bên cạnh của Mẫn Lệ, thì nhẹ nhàng khiêm tốn rất khó!

Đến văn phòng của anh ta, ngồi trên ghế không lâu, thì có thư ký bước vào, ánh mắt nhìn để ý cô ta!

Vẫn là cô thư ký trước kia của anh, chắc có thế quen biết cô mà!

Cô ta sẵn tay lấy tờ báo tài chính trên bàn, cúi đầu nhìn chăm chú.

Thư ký rất nhanh đi ra ngoài, Mẫn Lệ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô ta, "bây giờ không thích chụp hình, chỉ thích đọc báo?"

"Chỉ là giờ không có máy chụp hình!" cô ta ngẩn đầu nhìn anh ta, tiếp tục cúi đầu đọc báo.

Tuy cô chưa trở về đây, nhưng 4 năm qua xảy ra chuyện gì cô đều biết rõ