Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 893

“Vâng, em tin anh!” Cô nhất định phải để Dương Dương bình bình an an, khỏe mạnh khỏe mạnh!

Cho nên ngày này, Thích Mật Nguyệt cảm thấy qua một ngày rất là dài!

Sau khi tan học, xách cặp, đầu cũng không quay lại rồi chạy đi.

Ngồi trong xe nhà, cô cười nói, “Bác ơi, đi nhà Dương Dương!”

“Tiểu thư, cô không về nhà sao?” Tài xế nhìn cô hỏi.

“Nhà của Dương Dương chính là nhà của tôi!” Cô không về nhà, cô phải đi gặp Dương Dương.

Buổi tối về đến nhà, nghe nói Dương Dương trong phòng sách, cô liền ngoan ngoãn làm bài tập trước, sau đó bưng dĩa trái cây người giúp việc chuẩn bị sẵn, đi đến phòng sách của Dương Dương.

Cô cười ti tít gõ cữa, “Dương Dương, em có thể vào được không?”

“Uhm.” Bên trong truyền đến âm thanh của Dương Dương.

Nghe hay quá!

Cô cười đi vào, nhìn thấy anh cúi đầu hình như rất nghiêm túc xem gì đó, không có ngẩng đầu lên nhìn mình, có chút không vui nhẹ.

“Dương Dương, anh không quan tâm em rồi!” Cô bĩu môi đi qua đó, “Anh cũng không nhìn em!”

Cảnh Bùi Dương nghe thấy âm thah của cô, lập tức ngẩng đầu nhìn cô, “Hôm nay lên lớp bị cô giáo phạt đứng ở ngoài hành lang phòng học?”

“Anh làm sao biết, quả thật lợi hại!” Cô bước nhanh qua đó, “Lúc em và Cảnh Hành nói chuyện, bị cô bắt quả tang.”

Phạm sai lầm rồi mà còn lý lẽ đương nhiên như thế, ngoài cô ra thì cũng chẳng có người khác.

“Sau đó thì sao? Đã thực sự ý thức được bản thân sai chưa?” Anh đặt đồ trên tay xuống, nhìn thấy vẻ mặt cười của cô, liền biết cô hoàn toàn không có để tâm.

“Em không có lỗi, em chỉ là quan tâm Dương Dương, cho nên hỏi Cảnh Hành, xem anh có sao không, cậu ta cũng kiên trì nói anh không có bệnh!” Cô là một đứa trẻ rất là thành thật, anh hỏi gì cô đều thành thật trả lời.

Nha đầu này còn đang lo lắng vấn đề này.

“Cơ thể anh rất tốt, các chỉ số cũng rất bình thường, nếu em thật sự không yên tâm, chúng ta ngày mai đi bệnh viện kiểm tra. Dẫn cô cùng nhau đi kiểm tra.

“Vâng!” Cô chính là muốn kết quả như thế.

Đêm nay cô sẽ không rời khỏi chỗ này nữa, nói sao thì cô cũng sống ở đây thời gian cũng khá lâu rồi, ba mẹ cũng rất là yên tâm.

Sao đi chăng nữa cô từ lúc sinh ra đã là người của Dương Dương, ba mẹ đoán chắc cũng sẽ không quản cô, cho nên mới đính hôn cho cô sớm như vậy.

Ngày thứ hai, Cảnh Bùi Dương mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, cảm giác bên cạnh có một cảm giác mềm mại, cảm giác quen thuộc này khiến anh tức thời hiểu được người đang nằm kế bên là ai.

Đêm hôm qua họ rõ ràng là chia nhau ra ngủ mà, tại sao cô lại nằm kế bên anh, hơn nữa đầu còn dựa vào lòng anh.

Tư thế ái muội như thế, cô rốt cuộc muốn làm gì?

“Uhm……Dương Dương!” Cô đột nhiên trở người, sau đó tức thời tỉnh táo lên!

Cảnh Bùi Dương vẫn chưa phản ứng, chiếc mền trên người đang đắp bị cô vén lên, cảm giác được ánh mắt của cô muốn nhìn vào đâu đó, anh lập tức từ giường trở người xuống.

“Dương Dương, em vẫn chưa nhìn thấy, anh bệnh rồi sao? Sưng rồi sao?” Đôi mắt cô còn đang mơ màng, đi theo anh xuống giường.

“Dương Dương, em xem thử anh sao rồi, có sao không, người ta lo lắng lắm á!” Cô ngay cả giày cũng không mặc, đi theo sau lưng Dương Dương.

“Anh muốn đi đâu? Anh tại sao không nói chuyện!”

Anh muốn nói gì?

Hôm qua nên nói cũng nói hết rồi!

“Sau này đừng có nửa khuya chạy vô phòng anh nữa.” Xem ra sau này lúc anh đi ngủ, phải khóa trái cửa rồi.

“Oh!” Vậy cô sau này sớm chạy qua, cũng có thể sớm chạy qua!

“Anh đi vệ sinh cá nhân, đừng có đi theo.”

“Em không thể nhìn sao, Cảnh Hành nói cậu ta cũng thấy qua rồi!”

“……” Đó là con trai, có thể giống nhau sao?

“Sau này hẳn tính.” Anh nói xong câu này liền đi vào phòng tắm.

Thích Mật Nguyệt nghiêng đầu, Cảnh Hành cũng nói như thế đó, sau này cô mới có thế xem được!

Trong nhà có một tiểu kiêu thê đừng là một sự đày đọa mật ngọt, đặc biệt là đôi lúc cô hay chạy lên giường của mình.

Vì để tiểu kiêu thê của mình an tâm, anh vẫn là dẫn cô đi bệnh viện, buổi sán cũng chưa ăn mà đi rút máu, cùng cô đi, kiểm tra.

Nhìn lúc cô rút máu, vẻ mặt oan ức kia, một tay ôm lấy cô, dựa vào người anh, “Dương Dương, em có khi nào say máu không?”

“Không đâu.”

“Á……” Đau quá à!

Chỉ là đau một chút thôi, sau đó liền không đau nữa!

Vẫn là khá không tồi!

Cả ngày thời gian, Thích Mật Nguyệt nhất định phải nghe các bác sĩ nói anh không có sao, cơ thể khỏe mạnh, mới chịu thôi.

Ngồi một ngày trời làm kiểm tra, Dương Dương dẫn cô cúp cua quanh minh chính đại, quá tuyệt!

Buổi tối họ ăn cơm ở nhà hàng món Tây, trong hoàn cảnh nho nhã, còn có âm nhạc du dương, còn có Dương Dương đối diện, tất cả đều đẹp biết bao.

Nhưng, Dương Dương đối diện đột nhiên mở miệng nói, “Ngày mai anh đi nước ngoài, có chuyện gọi điện, mỗi đêm báo cáo hành tung.”

“Nhưng, có chênh lệch múi giờ!” Cô bĩu môi, tội nghiệp nói.

“Em buổi tối, anh buổi sáng, vừa đúng.”

“Được thôi, vậy anh nhất định phải giữ gìn sức khỏe, đừng để em lo lắng!” Cô đột nhiên cảm thấy những đồ ăn trước mặt không còn ngon nữa.

Không ngon!

“Ăn nhiều chút, em đang trong tuổi dậy thì, lúc lần sau gặp mặt, đừng có còn là một đứa lùn nữa.” Hai người đi với nhau, đúng là không xứng.

“Không! Em không phải lùn! Anh lớn hơn em 7 tuổi! Là do anh cao, không phải em lùn!” Cô kiên quyết không thừa nhận mình lùn!

“Bây giờ biết cãi lời rồi nhe, tại sao lại không dùng trên tập làm văn?” Tập làm văn của cô không ngờ mới có 10 điểm.

“……” Cô câm như hến, học tập không vui chút nào.

Nhưng vì Dương Dương, cô làm sao cũng phải học cho tốt!

Trong xe từ nhà hàng đi về, tâm trạng của cô trở nên buồn bã, vì Dương Dương ngày mai phải đi rồi.

Cô nghiêng đầu nhìn vào sắc trời bên ngoài, vì Dương Dương, cô nhất định phải trở nên tốt hơn, không để Dương Dương mất mặt, cũng không để Dương Dương lo lắng, nhất định phải học tập tốt.

Nhưng đối với Cảnh Hành, cô thì quản không nổi rồi!

“Cảnh Hành cậu ta đi học không đến lớp, có sao không?” Khăng khăng tên mỹ thiếu nam kia, mỗi lần đến trường đều khiến cho nữ sinh toàn trường nhốn nháo lên.

“Không sao, nó là con trai.”

“Con trai thì có thể phóng túng như thế?” Vậy cũng quá không công bằng rồi!

“Nó sau này mỗi ngày đều sẽ đến trường.” Vì anh phải đi rồi, cho nên Cảnh Hành phải chịu trách nhiệm chăm sóc cô.

“Oh, vậy cậu ta có thể phụ đạo bải vở cho em chứ?” Nếu cô không hiểu, không muốn hỏi cô.

Có thể cách của Cảnh Hành có dụng hơn.

“Uhm.”

Đến Vân Trang, cô ngoan ngoan xuống xe, đứng ở một xe đợi anh.

Nghĩ đến sắp phải cách xa hai nơi với Dương Dương, trong lòng cô liền khó chịu, mở to mắt nhìn anh, như là dùng hết tất cả thời gian nhìn anh vậy, sau này rất lâu sẽ không nhìn thấy nữa.

“Sau này có thể video call, không cần không nỡ đâu.” Hơn nữa, cô mới 11 tuổi, biết cái gì là tình cảm sao?

Chỉ là trong lòng nghĩ đến họ sau này là mối quan hệ vợ chồng, cho nên mới đối xử tốt với anh như thế.

“Nhưng mà chúng ta có chênh lệch múi giờ.” Cô bây giờ đang lo lắng nhất chính là vấn đề này, chênh lệch múi giờ, rất phiền phức.

“Anh sẽ chiều theo em.”

“Cực khổ Dương Dương rồi!” Cô cười quàng lấy cánh tay anh, “Đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ nhé! Ngày mai anh phải đi rồi, em rất lâu mới có thể ở bên anh, được không!”

“Không được, tự mình ngủ.” Ngủ với cô, ngày thứ hai sáng tỉnh dậy lại nói anh bệnh.

“Không!” Cô bĩu môi, “Dương Dương, anh không yêu em rồi, chúng ta sau này phải kết hôn đấy, sớm muộn cũng ngủ chung thôi!”