Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 946

"Bài post trên diễn đàn, em......"

"Cô ơi, em không có bậy bạ, em là một người nữ sinh có lòng tự ái, thật đó! Cái này......" cô ta chỉ vào trái dâu nhỏ trên cổ mình, "đây là vết tích của hôn thê em để lại, không giống như họ nói kiểu dơ bẩn vậy đâu!"

"Vị hôn thê của em à?" cô bé này tuổi tác bao nhiêu đâu, mà sao có vị hôn thê rồi nhỉ!

"Dạ vâng! Là người đã thân thiết với em từ nhỏ, đã có từ lúc nhỏ rồi ạ!" vẻ mặt của cô bé vô tư, "nói chung, cô ơi, em sẽ không vì thế mà gián đoạn việc học ạ, em có thể thi được là do công lao của vị hôn thê e đấy, anh ấy đã giúp em ôn tập! cô ơi, đây không gọi là yêu sớm ạ, ngay cả cô giáo thời tiểu học của em cũng biết ạ, cô đừng khuyên em, khuyên em cũng sẽ không có cách giải quyết, phụ mẫu chi mạng!"

Cô ta đối với sự việc của mình coi như bình thường, lại không phải lần đầu!

"Nếu như là vậy......" cô giáo dạy môn toán bỗng nhiên cười, "Mật Nguyệt, em có muốn làm người đại diện cho khoa toán không?"

"Trong lớp mình không có người sao? Cô muốn chọn em làm người đại diện môn Toán à?" cô ta khiếp sợ mở to mắt.

Cái này đúng là một tin lạ!

"Em đồng ý không?"

"Cô ơi, đây không phải là vấn đề em có đồng ý không, vả lại em vốn dĩ không có khả năng làm đại diện cho khoa toán học, em học rất tệ, nếu như cô thật sự muốn tìm người đại diện toán học, tìm Cảnh Hành đi! Cậu ấy giỏi toàn năng, đại diện môn học nào cũng được ạ!" cô ta là một học sinh yếu, tốt nhất là đừng nên gây hại đến đại bộ phận học sinh lớp trên ạ!

"Nếu em là đại diện môn toán, thì tự sẽ có trách nhiệm thôi! Em sẽ càng cố gắng học số học thôi!" cô giáo nói.

Thì ra là nguyên nhân vậy, nhưng cô ấy......thật sự năng lực có hạn.

"Cô ơi, em cảm thấy cô đừng nên miễn cưỡng, trên lớp vẫn còn rất nhiều người tài giỏi, thành tích số học rất tốt! em không thích hợp đâu!" lúc nhỏ trong lớp thì là hội viên văn nghệ.

Còn làm đại diện số học thì có khoảng cách quá xa rồi!

"Em và Cảnh Hành cùng làm nhé! Thành tích đối với em từ từ sẽ có tiến bộ, quyết định vậy nhé, tiếp tục lên lớp."

Cô toán giở giọng không cho nói thêm vào, cô ta vẫn muốn cự tuyệt à, nhưng mà vẫn còn Cảnh Hành mà, làm việc gì cứ giao cho cậu ta đều tốt thôi, lập tức tung tăng trở vào lớp học!

Sẵn tiện truyền đạt cho Cảnh Hành biết thông tin vui buồn lẫn lộn này.

Ánh mắt xanh biếc của Cảnh Hành lườm nhìn cô một cái, thật là gây tai hại.

"Sau này thu phát tác nghiệp, các thể loại chấm chình bài thi, tôi đều không làm, không quan tâm nữa!" cậu lập tức thốt lên một câu.

"Tiểu Hành Hành, nếu như cậu mà như thế, tôi chỉ có thể mượn danh cha mẹ của chúng ta mà tạo áp lực vậy." mặt nhỏ của cô vô tư.

"Ba tôi nếu như mà biết được danh tính của mình bị lợi dụng để làm những chuyện như thế, có biết là sẽ tức chết ông ấy không." Cảnh Hành nhỏ tiếng nói.

"Đó là lỗi tại cô Toán thôi, đừng trách tôi!" thực ra cô thừa biết Cảnh Hành chỉ nói suôn, không thể nào không quan tâm, cô ta cũng chỉ nói vậy thôi.

Đêm hôm đó, cô không về nhà mình, mạnh mẽ yêu cầu Cảnh Hành và cô ta cùng đi Vân Trang.

Cô ta ngủ cùng phòng với Cảnh Bùi Dương, Dương Dương không có ở đây, nhưng trong phòng vẫn còn nghe mùi hơi của Dương Dương.

Cô ta tính được thời gian, hẹn giờ báo thức, nhưng nằm trên giường trở người qua lại không ngủ được, nằm chơi điện thoại.

Diễn đàn trên tiểu viện đã không còn đề tài gì để bàn luận nữa, có vị khách đen như Cảnh Hành thật không tệ.

Buổi tối 11 giờ, cô ta đã chịu không nổi, da mắt bắt đầu sụp xuống, chầm chậm ngủ mất tiêu.

Vào buổi giờ chiều, chuông bỗng nhiên kêu lên, cô ta bỗng bừng tỉnh.

Hai mắt nhắm mơ hồ, mi mắt sụp xuống, "Dương Dương......"

Anh ta đã đến chưa?

Sao lại không có điện thoại?

Hừ!

Không gọi cho cô ta, cô ta cũng không muốn gọi qua đó!

Cô suy nghĩ mơ hồ, suy nghĩ một hồi ngủ mất tiêu.

Cho đến ngày thứ 2, cũng không thấy Dương Dương gọi điện thoại đến.

Cảnh Hành ung dung đang ngồi ăn sáng, nhìn bộ dạng cậu thảnh thơi, "sao thế, không có tin tức của chồng cậu à!"

"Không có......" rõ ràng cô đã nói rõ với Dương Dương rồi, sau khi đến nơi nhất định phải gọi điện thoại báo bình an cho cô mà!

"Chẳng lẽ......máy bay của Dương Dương bị gặp chuyện rồi chăng?" con tim cô bỗng sốt sắn, nếu như là như thế, Dương Dương có thể......

"Cảnh Hành......"

"Sao cậu lại không suy nghĩ cách tích cực nhỉ? Anh trai có thể quá mệt rồi, cũng có khả năng bận làm việc, cũng có khả năng không muốn làm phiền cậu, lúc anh ta đến nơi là ban ngày, nhưng bên mình thì là ban đêm, yên tâm đi! Không sao đâu!" nếu như có chuyện gì, Cảnh gia sớm sẽ có tin tức rồi!

"Nói có lý......" trong lòng cô vẫn có chút lo lắng.

Vẫn luôn thấp thỏm đến trường học, bọn họ cùng nhau đi đến lớp học, trong lớp có rất nhiều lời đồn, nhưng cô không quan tâm.

Nhưng chán nhất vẫn là cái đại diện toán học, cần phải thu nhận bài tập và bài thi.

Vả lại Cảnh Hành giống như một ông già chỉ thị cô vậy.

Cô ta đã nhận được bài thi, đăt trên bàn làm việc, "Cảnh Hành, đến lượt cậu, đem đến phòng của cô giáo môn Toán."

Cậu ấy cầm lấy bài thi đứng dậy.

Nên trong mắt cô giáo, Cảnh Hành không chỉ có thành tích số học tốt, mà còn là một người đại diện số học có trách nhiệm, còn Mật Nguyệt, chỉ hy vọng cô bé có tí trách nhiệm, đừng khiến thành tích khả năng của mình càng ngày càng tuột dốc.

Buổi tối có buổi học thêm Toán, Mật Nguyệt không có tí tập trung nào cả.

Tối nay Dương Dương có thể sẽ gọi điện thoại cho cô.

Cô đang suy nghĩ một lát nữa sẽ chất vấn Dương Dương tại sao đến nơi rồi mà không gọi cho cô báo bình an.

Nhìn thấy cô vẻ mặt đăm chiêu, Cảnh Hành liền miễn cưỡng phát bài thi.

"Tối nay, sẽ giảng bài cho các bạn." cô giáo dạy Toán đang đứng trên bụt giảng bài.

"Cô ơi, em không có bài thi!" lúc này, bỗng nhiên Lam Viên Nhi đưa tay ra hiệu.

"Bài thi của em đâu?" cô hỏi.

"Em không biết!"

"Cảnh Hành!" cô nhìn cậu ta, "bài thi của Lam Viên Nhi đâu?"

"Không biết, lúc nãy em phát bài thi không thấy bài của bạn ấy." Cảnh Hành chỉ biết phát thôi, làm sao biết được bài thi của người nào đó biến đi đâu rồi.

"Mọi người tìm giúp đi, xem có lạc đi đâu không!" cô giáo nhìn các bạn phía dưới.

Trong chốc lát, ngoại trừ Cảnh Hành và Mật Nguyệt ở đây không có động tịnh gì cả, thì trong phòng mọi người đang lục đục ồn ào.

"Cảnh Hành, Thích Mật Nguyệt, sao hai người lại bất động vậy?" cô giáo nhìn hai người họ không có động tịnh gì, không ngừng hỏi thăm.

"Á? Làm cái gì?" Mật Nguyệt vẻ mặt ảm đạm, ánh mắt nhìn cô giáo đang bước đến, "em chỉ cần đến văn phòng ôm lấy bài thi, bài thi của em đây! Em được 80 điểm! cô ơi!"

Cô ta lúc nãy vừa thất thần.

"Lam Viên Nhi đã mất bài thi, em thân là đại diện bộ môn Toán thì có trách nhiệm về việc mất bài thi của bạn ấy."

"Bài thi là của bạn ấy, sao em lại phải ghánh trách nhiệm? em không biết bài thi của cô ấy ở đâu, cô ơi, thời gian học rất quý báu, bây giờ trễ thời gian học của mọi người, em thấy chi bằng lấy cho bạn ấy một bài thi trống đi, cô giảng bài trước đi! Hết giờ chúng ta lại tiếp tục tìm, như vậy sẽ không làm trì nệ giờ của các bạn khác!" cô ta nói có lý nhỉ?

Cảnh Hành bên cạnh tự giác bái phục cô ta, có lúc không có tâm trí, nghĩ không được nhiều, đơn đơn giản giản lại tốt hơn.

"Nói đúng, để cô giảng bài đã, hết giờ sẽ tìm bài thi!" cô Toán quay người lên bụp tiếp tục giảng bài.

Mật Nguyệt nhẹ nhàng vỗ ngực, cô ta không bị mắng là mừng rồi, còn với bài thi của Lam Viên Nhi, cô ta nhớ rõ là sáng nay đã thu dẹp rồi mà.

Phải chăng là do cô giáo làm mất không nhỉ?