Sủng Ái Của Sát Thủ

Chương 32: Ngoại Di x Cát (Giả bảo vệ P2)

Một ngày làm bảo vệ hôm nay xem ra có chút khó khăn với nàng. Nhưng thu về được không ít thông tin khiến nàng phải kinh sợ. Công ty đứng đầu thành phố vậy mà vẫn còn vài tên xem thường quy định, tự ý sắp xếp kế hoạch hợp đồng, tư lợi mua bán chức vụ,... Những tên này làm nàng phải bận rộn thêm ít việc.

Tuyết Di vừa về nhà cũ nơi ngoại thành, cách công ty nàng hơi xa một chút. Nơi này chứa đựng rất nhiều kỷ niệm của nàng và chị ấy. Mấy hôm trước đã dọn dẹp qua, hiện tại không quá bừa bộn như trước. Căn nhà có một phòng khách, hai phòng ngủ, một thư phòng và một phòng làm việc.

Tuyết Di mệt mỏi tắm rửa trước, nàng hôm nay chỉ ăn chút đồ ăn nhanh buổi sáng, hoàn toàn chưa bỏ bụng hạt cơm nào.

Mở tủ lạnh kiểm tra thì còn chút ít rau cải củ quả. Không có thịt, gạo nàng vẫn chưa mua nên không thể nấu cơm. Đột nhiên nàng như bước vào chế độ giảm cân. Mà bình thường nàng vốn không biết nấu ăn, chiên trứng, luộc trứng, làm snack, nấu mì,... Thì mấy món khác hoàn toàn không biết. Vì khi ở nước ngoài cùng ba mẹ, nàng một là ăn cùng gia đình, hai là ra hàng rong, cửa hàng nhỏ. Rất hiếm khi tự đụng tay đụng chân.

Tuyết Di thở dài moi mớ thực vật từ trong tủ lạnh ra đau khổ làm snack ăn tạm.

Làm xong tô snack lớn, Tuyết Di nhìn thấy chỉ một màu xanh mà muốn rơi nước mắt. Nàng chỉ ước là bây giờ đột nhiên trên bàn xuất hiện thêm vài món thịt kho trứng, canh chua, thịt sườn... Chỉ vài món thôi, nàng có thể nhịn xem ti vi 1 tuần!

- "Tinh–-"

Đang muốn gắp miếng cải bỏ vào miệng thì chuông cửa vang lên. Tuyết Di bỏ xuống liền đi ra ngoài xem là ai. Nơi này nàng chỉ mới dọn đến chưa ai biết, rốt cuộc là kẻ nào đến quấy rối bửa ăn của nàng?

- Tuyết Di vừa mở cửa liền bất ngờ: "Là cậu?"

Đứng bên ngoài cửa chính là Chu Cát. Trên tay nàng còn cầm theo vài bộc đồ ăn mang đến.

Tuyết Di có thấp hơn Chu Cát một cái đầu, nàng cười nhẹ cuối xuống nói lời "Xin chào."

- Tuyết Di khó hiểu nhìn Chu Cát: "Sao cậu biết nhà tôi mà đến đây?"

- Chu Cát: "Khi trước cô say có đưa tôi địa chỉ."

Lúc say thì làm sao nàng nhớ được gì? Mà rốt cuộc tên này đã thấy được bao nhiêu mặt xấu của nàng rồi vậy? Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên Chu Cát lại lên tiếng:

- "Định để tôi đứng ngoài đây nói chuyện sao? Mời tôi vào nhà nói chuyện được không?"

- Lúc này Tuyết Di mới để ý cả hai vẫn còn đứng ngoài cửa liền mở lời mời người vào: "Cậu vào đi."

Nhà cũ này của Tuyết Di hết sức bình dị, sàn được làm bằng gỗ, nội thất đơn giản nhưng đầy đủ. Chu Cát nhìn một chút, liền bỏ đồ trên tay xuống bàn, lại thấy bên cạnh đó có một tô snack khá to.

- Chu Cát nhíu mày nhìn vào tô snack lớn nói: "Là cô tự mình làm?"

- Tuyết Di không để ý nhiều ngồi xuống lại cầm đũa lên: "Đúng vậy, nó khá ngon đó!"

- Chu Cát: "Cô không được ăn thứ này!"

Đột nhiên bị Chu Cát kéo đi đồ ăn, Tuyết Di đang đói nên cực kỳ khó chịu hỏi:

- "Làm sao không được ăn? Đây là đồ của tôi, tôi muốn ăn liền ăn. Cậu là ai lại có quyền cấm tôi?"

- Chu Cát biết mình vừa thất thố liền có chút khó xử giải thích rõ: "Rau này hẳn đã lâu không nên ăn. Còn nữa, cà chua và dưa leo không được phép ăn chung, cả hai nếu hợp lại sẽ tạo thành chất độc."

Tuyết Di kinh ngạc nhìn vào tô snack của mình, đặc biệt chính là chú ý tới hai cái cà chua dưa leo kia.

- Chu Cát: "Nếu muốn ăn, tôi sẽ làm cho cô vài món dinh dưỡng một chút. Tạm thời mượn nhà bếp của cô."

Không đợi Tuyết Di lên tiếng đồng ý nàng đã mang các bọc đồ ăn, tiện tay mang cả tô snack của Tuyết Di đi mất.

Thấy người đã đi, Tuyết Di mới muốn nói gì đó. Bên trong bếp Chu Cát đã đeo tạp dề vào chuẩn bị mọi thứ, nàng cũng quên mất mình muốn nói gì.

Tiếng dao thớt chưa gì đã vang ra nhanh chóng, nghe thấy liền biết là dân chuyên nghiệp. Ttuyết Di ở phòng khách nhìn vào bếp, liền thấy thân ảnh của Chu Cát đang bận rộn. Nàng đồng thời còn được một phen đánh giá dáng người của Chu Cát. Thân cao 1m8, dáng gọn, eo thon,... Tuyết Di có chút nghi ngờ về giới tính Chu Cát. Tuy bề ngoài thật giống nam nhân, nhưng sự dịu dàng ấm áp đôi lúc lộ ra như của một tỷ tỷ vậy, tỷ tỷ ấm áp... Nhưng rất tiếc, hắn vẫn là nam nhân.

Đợi lúc Tuyết Di bay bỗng trong suy nghĩ thì mùi thơm thức ăn đã bay ra khắp nơi. Khi ý thức quay trở lại đã thấy Chu Cát mang tới vài đĩa thức ăn bắt mắt cùng mùi thơm ngào ngạt câu dẫn dạ dày.

Chỉ là vài món đơn giản, lại làm cái bụng Tuyết Di buộc phải phát ra vài tiếng xấu hổ.

- Tuyết Di: "N-ngươi... Lâu thật đấy! Đoạt mất đồ ăn của ta, hại ta đói như vậy!"

Lời này nói ra là vô ích, nhưng Chu Cát biết người này đang xấu hổ liền không chấp nhất. Nàng đặt chén đũa xuống trước mặt Tuyết Di mỉm cười nói:

- "Ăn đi, sợ là không hợp khẩu vị của cô. Tôi xuống bếp dọn dẹp một chút, vừa sử dụng nên có chút bừa bộn."

Nói xong Chu Cát đứng lên muốn đi xuống bếp dọn dẹp thì bị Tuyết Di gọi lại:

- "Cậu không ăn sao?"

Nếu chỉ có một mình nàng ăn, người này sao phải làm nhiều như vậy? Là chê nàng quá gầy sao?

- Chu Cát: "Tôi đã ăn rồi, cô cứ ăn đi."

- Tuyết Di: "Không được, cậu lấy chén đũa đến đây ăn cùng tôi! Nhiều thế này làm sao tôi ăn hết? Là do cậu làm quá nhiều phải cùng tôi ăn hết, một đũa cũng không bỏ!"

Nhìn Tuyết Di kiên quyết như vậy xém chút doạ sợ Chu Cát. Chu Cát vẫn đứng lên đi vào bếp, nhưng rất nhanh đi trở ra, trên tay còn cầm theo cái chén và đôi đũa. Tuyết Di nhìn thấy gật đầu hài lòng rồi chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh ý muốn Chu Cát ngồi đó.

- Tuyết Di: "Tay nghề hảo tốt, không mở một nhà hàng thì thật phí nhân tài!"

Ăn vài đũa, Tuyết Di không ngừng cảm thán. Món trứng chiên bình thường cũng làm đến ngon như vậy. Có điều Tuyết Di lại cho một ý kiến khá kỳ lạ...

- Tuyết Di: "Món này, lần sau cậu có làm nên bỏ đường thay vì bỏ muối a. Trứng chiên bỏ đường mới đúng!"

Chu Cát xém chút đỡ trán tạo ra biểu tình hiểu không nổi với Tuyết Di. Nàng nói:

- "Trứng chiên phải bỏ muối a, sao lại bỏ đường?"

- Tuyết Di nhai kỹ nuốt chậm giải thích: "Vì tôi thích ăn nó với đường hơn, bỏ đường mới hợp khẩu vị. Bỏ muối không ngon bằng đâu... "

- Chu Cát: "Không đúng, trứng chiên phải bỏ muối."

- Tuyết Di: "Là bỏ đường!"

- Chu Cát: "Bỏ muối, người khác ăn là bỏ muối!"

- Tuyết Di: "Tôi nói bỏ đường là bỏ đường!"

"..."

Đột nhiên cả hai vì cái trứng chiên vài đồng mà cãi nhau. Đến khi vì âm thanh lớn tiếng kích động kia của chính mình hù doạ, mới ý thức được tình huống buồn cười gì đang xảy ra.

Cả hai đồng thời thu liễm lại, đồ ăn trên bàn ăn cũng hết phân nửa. Sau một hồi trầm mặt thì Chu Cát ho khan lên tiếng phá bỏ không khí quỷ dị này.

- Chu Cát: "Khụ! Tôi ăn xong rồi, tôi sẽ xuống bếp dọn dẹp lại như cũ."

Đang muốn chạy trốn, Tuyết Di cũng bất ngờ dọn chén trên bàn lại nói:

- "Tôi cũng dùng xong rồi, để tôi phụ một tay."

Bước được nửa bước đột nhiên Tuyết Di quay lại nói nhỏ: - "Trứng bỏ đường ăn sẽ ngon hơn, không tin cậu cứ thử đi... "

Chu Cát bất động nhìn Tuyết Di đi vào bếp, cô gái này bướng bỉnh vậy sao? Mà nàng cũng chưa ăn thử qua, có lẽ để khi nào dùng thử xem thế nào. Chắc vị sẽ lạ lắm...

Sau khi dọn dẹp lại nhà bếp, Chu Cát cũng giúp luôn sắp xếp các nơi để đồ dùng, gia vị, nơi để muỗng đũa... Sao cho dễ lấy. Tuyết Di hoàn toàn đồng ý với điều này, thật sự đã dễ tìm hơn lúc trước, nàng chỉ cần đứng một chỗ cũng có thể lấy mọi thứ!

Trong khi Tuyết Di xem xét lại nhà bếp mình thì Chu Cát bên ngoài tham quan nhà nàng một chút. Tuy chỉ một người ở, nhưng Chu Cát chú ý có vài món cho hai người, kỳ lạ là nơi cuối hành lang có một căn phòng được khép chặt, nhìn rất đặc biệt.

Chu Cát tò mò đi đến, căn phòng khá cũ. Trên cánh cửa khắc rất nhiều ký tự và con số lạ. Nàng thử mở cánh cửa bước vào phòng, tiếng cửa mở nho nhỏ vang lên...

...

- Chu Cát: "Tôi có việc phải quay về. Khi khác sẽ đến, tạm biệt!"

- Tuyết Di: "Tạm biệt, hẹn gặp lại."

- Chu Cát đột nhiên nở nụ cười tươi xinh đẹp: "Hẹn gặp lại."

"Cạch!"

Tuyết Di vui vẻ tiễn Chu Cát ra khỏi cửa. Nàng lại một mình quay vào, nụ cười trên khuôn mặt cũng hạ xuống. Tuyết Di thả chậm bước chân đi đến tủ trưng bày, nhẹ xoay chiếc tủ. Ẩn phía sau chính là hàng dài chai rượu nổi tiếng được đặt mọi nơi của chiếc tủ. Nàng tiện tay lấy một chai lớn và chiếc ly, lại xoay chiếc tủ trở về như trước.

Tuyết Di bước đến dãy hành lang dài, vừa rót rượu vào ly vừa đến căn phòng cuối cùng. Nàng mở cánh cửa bước vào trong. Mọi thứ, vị trí đồ vật, mùi hương, hình ảnh trong này nàng hoàn toàn không thay đổi chúng. Vì chúng chất chứa và chứng kiến khá nhiều kỷ niệm của nàng và người ấy...

Tuyết Di ngã lưng lên trước giường êm, ánh mắt mơ hồ nhìn lên trần nhà. Khuôn mặt hiện tại càng không hiện rõ cảm xúc... Bất cứ ai đến với nàng, họ đều khinh rẻ nàng là một kẻ nghèo rồi bỏ đi, kể cả chị ấy... Dù trước đây chị ấy không xem trọng về giàu nghèo, nhưng sau một thời gian, chị ấy nói rằng "Tình yêu không mua được bằng tiền, nhưng không có tiền thì không thể duy trì được tình yêu đó."

Đến cùng vẫn là tiền, vẫn cho rằng nàng là một tên nghèo hèn mà rời bỏ nàng. Đâu phải là nàng muốn như vậy, nàng vẫn có thể cho người bên cạnh mọi thứ nếu họ muốn, chỉ cần họ vui vẻ nàng điều nguyện ý hy sinh. Chỉ là những thứ họ muốn, không phải là những điều tầm thường nàng có.

Tuyết Di càng nghĩ ngợi lại càng không tự chủ mà thiếp đi. Cứ để nàng tiếp tục sống như vậy đi... Nhưng có điều kỳ lạ là, trước khi nàng thiếp đi, hình ảnh cuối cùng hiện ra, là câu nói của Chu Cát... "Hẹn gặp lại... "

.

Ngày 2

.

Tuyết Di hôm nay lại mặc bộ đồ bảo vệ đứng trước cổng công ty con như hôm qua.

Chiếc xe màu bạc đắt tiền quen thuộc từ xa chạy đến. Nàng ra hiệu dừng, đi đến cửa xe nói với người bên trong.

- Tuyết Di: "Làm phiền rồi, mời xuất trình giấy tờ."

Vừa dứt lời, tên nam nhân bên trong mở cửa xe đẩy mạnh ra. Là cố ý dùng cửa xe đẩy nàng, khiến Tuyết Di bị hất mạnh ngã xuống đường.

- Tên nam nhân hắn tức giận lớn tiếng: "Con bảo vệ quèn! Tôi không tìm cô, cô cũng tự tìm đến rồi!"

- Tuyết Di bình tĩnh đứng dậy: "Tôi không phải tìm anh. Tôi chỉ đang tuân thủ quy định của công ty."

- Đúng lúc đó, cô gái hôm qua lại đi tới đẩy vào vai nàng: "Quy định công ty, quy định gì chứ?"

- Nam nhân: "Người yêu tôi hôm nay ngày đầu đi làm. Cô đừng làm tôi mất hứng!"

- Cô gái khinh thường ngước nhìn nàng tự mãn nói: "Có phải cô thấy tôi tốt lên, nên thấy ngưỡng mộ không hả?"

- Tuyết Di: "Ngưỡng mộ? Cô nghĩ nhiều rồi."

- Cô gái chỉ vào người nàng lớn tiếng: "Cô đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa. Sau này tôi là trưởng phòng tài vụ. Gặp tôi thì phải thành thật một chút, biết chưa?"

- Tuyết Di: "Tôi chính là muốn biết, các người tự mình quyết định chức vụ quan trọng của công ty, không sợ Tổng giám đốc hoặc chủ tịch biết chuyện hay sao?"

- "Tổng giám đốc? Không phải cha tôi sao? Còn chủ tịch, ở vị trí như thế anh ta làm sao biết được!"

- Tuyết Di: "Vậy sao, để tôi nói cho anh biết. Tôi chính là Tổng giám đốc! Cha anh chỉ là một tên giám đốc nhỏ nhoi của công ty con mà thôi, còn dám kêu to là Tổng giám đốc? Thật tức cười tôi! Bây giờ các người định làm thế nào?"

- Cô gái khinh thường nói: "Cô là Tổng giám đốc? Cô mà là Tổng giám đốc thì tôi là mẹ của Tổng giống đốc!"

- Ánh mắt tên nam nhân nhìn nàng như kẻ điên: "Cô đừng nói phét nữa, khôn ngoan thì đi mở cửa ra cho tôi." sau đó hắn quay sang người yêu hắn nói: "Chúng ta đi thôi!"

Hắn vừa mở cửa xe muốn đi nàng liền chặn lại:

- Tuyết Di: "Đợi đã! Anh nói tôi biết, thế nào là khôn ngoan!"

Vừa thấy nàng chạm vào xe hắn, đột nhiên hắn nổi điên gạt tay nàng ra:

- "Bỏ cái tay bẩn thỉu của cô ra! Xe mới của tôi bị cô làm bẩn rồi! Lát nữa lau sạch cho tôi!"

- Tuyết Di khuôn mặt cương nghị nói: "Tôi không lau."

- "Có phải cô không muốn làm nữa không hả? Nhân lúc tôi vẫn còn nhẫn nại, quỳ xuống nhận lỗi đi! Không thì, thu dọn đồ đạt rồi cút đi!"

- Tuyết Di: "Tôi muốn xem anh dựa vào gì đòi đuổi tôi!"

- Cô gái: "Cô, lập tức xin lỗi bạn trai tôi đi! Tôi sẽ tha cho cô."

- Tuyết Di: "Mộ Điềm! Cô đừng có quá đáng như vậy! Cô có bệ đỡ của cô, tôi có nhiệm vụ của tôi. Đừng có mà khinh người khác!"—"Nhiệm vụ của tôi là ở đây gác cổng, không để các người làm bậy!"

Tên nam nhân chịu không nổi nữa tức giận tiến lên đánh một cú vào người nàng:

- "Cô dám nói chuyện với bạn gái tôi thế hả! Hôm nay tôi không tin tôi không trị được cô!"

- Tuyết Di: "Trị tôi? Anh thử xem."

- "Hôm nay tôi không làm gì được cô, tôi gọi cô là ông nội!"

Thật buồn cười, hôm qua là ba, hôm nay hắn lại muốn nhận nàng làm ông nội. Xin lỗi, nàng không nhận những tên bất hiếu tử như thế này!

Hắn mở điện thoại lại gọi cho người đó:

- "Alo trưởng phòng Công! Anh lập tức đuổi việc con bảo vệ này đi! Không thì cả đời này anh cũng không lên chức được đâu!"

Hắn sau khi cúp máy lại quay sang hóng hách chỉ mặt nàng:

- "Xem tôi làm sao đuổi việc cô!"

- Tuyết Di mặt không biến sắc nói: "Được thôi, tôi ở đây chờ anh. Làm sao đuổi việc được tôi."

- "Cô cứ cứng miệng đi! Lát nữa đừng cầu xin tôi!"

- Tuyết Di: "Cầu xin anh? Hừ!"

Đúng lúc này tên trưởng phòng Công Di Kiêm đi ra. Hắn lớn tiếng quát:

- "Chuyện gì thế?"

Nhìn thấy nàng liền đẩy mạnh sang một bên: - "Cô cút sang một bên!"

- Nam nhân: "Anh đến rồi à? Anh đuổi việc người này cho tôi!"

Nghe vậy tên Công Di Kiêm quay sang nắm áo nàng lôi kéo mạnh bạo:

- "Không phải tôi nói với cô rồi sao? Người nào nói đến tên của tôi thì cho họ vào! Cô không coi tôi ra gì phải không?"

Nói xong hắn liền đánh nàng, động tay động chân.

- "Bảo vệ quèn! Phi! Cô không muốn làm nữa hả?"

Lúc này Tuyết Di thật sự bộc phát không thể chịu nổi nữa. Nàng hất tay hắn ra khỏi người nàng:

- "Anh dám đánh tôi?"

- Công Di Kiêm: "Tôi đánh cô thì sao? Hả? Cô uống nhầm thuốc à? Cô lập tức! Cút cho tôi!"

- Tuyết Di: "Hừ! Người cần cút chính là các người."

- Nam nhân: "Ở chỗ này, còn không ai dám động đến tôi!"

- Tuyết Di: "Các người cứ đợi đấy đi. Tôi sẽ khiến cho các người hối hận!"

Nói xong nàng quay lưng rời đi. Nếu đã thật sự chọc giận đến Hàn Tuyết Di này, thì đừng mong có thể còn sống yên ổn. Nàng chưa bao giờ phải bị đánh đập và nhục mạ tệ đến thế này, thật không thể để yên được! Chỉ cần những tội nhỏ của bọn họ trong công ty thôi đủ để nàng đè bẹp dưới ngón tay rồi!

- Công Di Kiêm: "Đừng quan tâm cô ta, chúng ta đi vào thôi."

...

- Tuyết Di: "Alo, Tiểu Bàng. Lái xe qua đây đón tôi."

Sau khi nàng lên xe liền quay về công ty chính. Ngồi vào phòng Tổng giám đốc, vẻ mặt Tuyết Di cực kỳ khó coi. Trợ lý Từ bên cạnh cũng cảm nhận được mà không dám gây phiền. Nhìn trên mặt Hàn Tổng có một dấu đỏ liền khiến trợ lý Từ hoảng sợ. Không biết là kẻ nào không có mắt đánh Hàn Tổng, mong là hắn sẽ kịp thời gian để lại di chúc cho gia đình.

- Tuyết Di: "Trợ lý Từ, thông báo cho lãnh đạo của công ty con chuẩn bị họp."

- Trợ lý Từ: "Vâng thưa Hàn Tổng."...

- "Thưa Hàn Tổng đã thông báo xong rồi ạ."

- Tuyết Di: "Được, giờ tôi qua đó."

- Trợ lý Từ: "Hàn Tổng, vẫn chưa đến giờ họp đâu ạ."

Nàng đứng lên sửa sang lại bộ đồ trên người, đã không còn là bộ đồ bảo vệ kia nữa. Trên người đã là một bộ quần áo tây phục lịch thiệp, bên ngoài còn tảng ra cả khí chất là người có quyền lực và trí thức. Khiến người khác nhìn điều có chút nhượng bộ vài phần.

- Tuyết Di: "Đợi thời gian đúng thì bọn họ đã chuẩn bị xong rồi. Đi."

Thấy nàng đã ra lệnh như vậy, Trợ lý Từ phía trước mở cửa phòng giúp nàng, sau đó liền đóng lại đi theo sau.

Bây giờ nàng dùng thân phận khác để gặp mặt những tên kia, xem ai sẽ đạt được vai diễn hay nhất trong tuồng kịch của nàng đây?

Trên đường cao tốc hàng dài chiếc xe đắt tiền chạy vào công ty. Trợ lý Từ dừng xe mở cửa giúp nàng bước xuống. Khuôn mặt Hàn Tuyết Di đeo lên thêm một chiếc kính râm thêm phần ra vẻ. Dù gì cũng để nàng làm bọn họ bất ngờ một chút đi chứ.

Đến cửa công ty con, Trợ lý Từ một mực làm nhiệm vụ mở cửa cho nàng vào. Khi nàng vừa bước vào trong liền gặp cô 'bằng hữu cũ' nọ.

- Cô gái nhìn thấy nàng bất ngờ từ ghế đứng dậy nói: "Đứa bảo vệ quèn như cô đến đây làm gì?"

- Tuyết Di cười nhẹ tháo kính đen xuống: "Tôi đến đây làm gì? Đến để xử lý các người được không?"

- Cô gái vẻ mặt tự cao khoang tay hướng nàng xem thường: "Xử lý chúng tôi? Cô điên rồi hả? Cô nghĩ mình là ai?"

- Tuyết Di: "Tôi là ai? Đợi chút nữa cô sẽ biết!"

- Cô gái: "Còn không phải là bảo vệ sao?"

Nhìn thấy cô gái đẩy tay lên người Tuyết Di, trợ lý Từ thật sự trong lòng hoảng hốt liền bước đến nói vài lời:

- "Cô nói chuyện có chừng mực chút đi."

- Tuyết Di ngăn cản Trợ lý Từ kích động lại nói: "Bỏ đi. Những người như cô ta, cũng không ở lại được bao lâu."

Phía trong một nam nhân nghe ồn ào, đi ra đến bên cạnh nữ nhân ôm eo hỏi: "Em yêu, có chuyện gì vậy?"

- Cô gái: "Anh à, sao cô ta lại đến nữa rồi. Tìm người vứt cô ta ra ngoài đi."

Cô gái này thật sự không biết điều, còn đòi vứt nàng ra ngoài?

- Nam nhân: "Thôi bỏ đi, Tổng giám đốc công ty chính sắp đến rồi. Họp xong rồi tính."

Nói xong hắn lại quay qua nàng khinh thường:

- "Hôm nay coi như cô may mắn, chúng tôi có việc. Cô cút đi cho tôi!"

- Tuyết Di: "Đuổi tôi? Hôm nay tôi đến là để xử lý các người đấy!"

- "Xử lý, xử lý gì chứ? Cô cút ngay cho tôi! Đừng quá đáng quá!"

Trợ lý Từ bên cạnh nhìn thấy hắn ta lớn tiếng với Hàn Tổng liền không kiềm được lên tiếng:

- Trợ lý Từ: "Anh biết người này là ai không mà dám lớn tiếng như vậy? Người này chính là Hàn Tổng đấy!"

- Nam nhân: "Cô ta là Hàn tổng? Tổng giám đốc công ty chính? Cô đùa không buồn cười chút nào nhỉ?"

- Cô gái: "Anh à, đuổi cô ta ra nhanh đi. Tổng giám đốc sắp đến rồi."

Nghe vậy tên nam nhân liền cương quyết hơn lên tiếng đuổi người:

- "Các người mau đi đi! Tôi còn có việc bận."

- Tuyết Di hai tay khoang lại trước ngực ngẩn cao đầu tư thế của một ông chủ lớn nói: "Việc ở cổng công ty hôm trước, tôi nhất định bắt các người trả giá."

- Nam nhân không chịu đựng được lớn lối của nàng mà quát lớn: "Cô nghĩ cô là ai! Đừng có không biết xấu hổ!"

- Trợ lý Từ như hiểu được chuyện gì, tức giận thay nàng đứng ra nói: "Này cậu, nói chuyện đừng đàn bà như thế!"

- Nam nhân: "Aido, cô doạ tôi hả? Cô có tư cách nói chuyện với tôi?"–"Tôi hỏi cô, hôm nay đến đây làm gì!"

- Tuyết Di: "Tôi đến hỏi Mã Tư Vạn, làm sao lại có thể sinh ra loại con như anh vậy!"

Phía trong lại xuất hiện thêm một người đi ra. Là một tên đàn ông trung niên mập mạp, với bộ vest từng nút áo như sắp bung ra. Hắn lên tiếng giọng trầm trầm:

- "Các người làm gì vậy?"

Lúc này ngoài cửa lại đi vào một người. Hắn là tên trưởng phòng Công Di Kiêm.

- Công Di Kiêm: "Ấy, giám đốc Mã anh đến rồi à?"–"Cô sao cũng đến đây vậy?"

Hắn thấy nàng vẫn là thói quen kia đẩy nàng sang một bên. Không biết điều hắn lại còn cáo trạng của nàng với tên mập lúc nãy, là Mã Tư Vạn.

- "Mã tổng, đây là người bị công ty đuổi rồi. Tôi không làm gì thì thôi, còn đến đây gây chuyện!"

Tên Mã Tư Vạn nhìn hành động của hắn như nhìn một kẻ ngu si không bằng, nhìn lại sắc mặt Tuyết Di mà liền đâm ra hoảng sợ trong lòng. Dám đẩy Hàn Tổng như vậy, hắn là không muốn sống sao? Còn cái gì mà bị đuổi việc?

- Mã Tư Vạn: "Bị đuổi việc?"

- Công Di Kiêm: "Đúng vậy! Cổ chính là một con điên, không biết điều!"

Tên Mã Tư Vạn càng nghe càng nổi giận. Hắn chỉ mặt từng người lớn tiếng nói:

- "Các người biết người này là ai không? Là Tổng giám đốc của chúng ta đấy!"

- Tuyết Di: "Đủ rồi! Các người đừng ở đây diễn kịch nữa."— "Mã Tư Vạn, uổng công tỷ tỷ tôi tin tưởng ông như vậy. Tỷ ấy đã giao công ty cho ông, ông đã làm gì nó vậy? Là cốt cán của công ty, mà lại mắng nhân viên. Thậm chí đối với nhân viên còn dung túng công tử nhà mình. Mua cho anh ta chức vụ, chuyện này tôi không biết sao?"

Những tên đứng đây đều cúi đầu không dám ho một tiếng, đều im lặng nghe nàng liệt kê từng tội trạng của mình ra.

- Mã Tư Vạn giờ phút này bộc phát chỉ vào đầu đứa con trai của hắn hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Tên nam nhân nhìn hắn không dám trả lời chỉ đứng im lặng.

- Mã Tư Vạn hướng Công Di Kiêm quát: "Có phải liên quan đến cậu phải không!"

- Công Di Kiêm: "Tôi... "

Chưa nói hết lời Mã Tư Vạn giơ lên cánh tay...

"Chát!" một tiếng vang thanh thúy phát ra.

- "Tôi gì mà tôi! Rốt cuộc là chuyện gì? Nói rõ xem!"

Tên Công Di Kiêm đau rát bên mặt, bắt đầu kể rõ mọi chuyện cho tên Mã Tư Vạn rõ.

Sau khi nghe xong, Mã Tư Vạn liền cúi mình trước Hàn Tuyết Di: "Xin lỗi, xin lỗi. Tôi thật sự không biết chuyện này."

- Tuyết Di: "Được rồi. Không cần nói gì nữa! Công ty con của các anh, còn có Mã Tư Vạn. Người dưới chướng các anh không phải khinh thường bảo vệ sao? Từ ngày mai anh cắt chức xuống làm bảo vệ! Cho anh 1 tháng, nếu làm tốt thì quay lại, không làm tốt thì từ chức!"

- Tuyết Di: "Trợ lý Từ, thông báo cho những công ty hợp tác cùng chúng ta. Không tuyển những kẻ như bọn họ!"

- Trợ lý Từ: "Vâng thưa Hàn Tổng."

- Cô gái bỗng đi đến kéo tay nàng: "Tôi sai rồi, tha thứ cho tôi một lần được không?"

- Tuyết Di gạt tay cô ta ra nói: "Tha thứ cho cô? Lúc tôi làm bảo vệ thì khinh thường tôi, giờ tôi là Tổng giám đốc lại đến làm hoà? Tặng cô một chữ, cút!"

- "Mọi người có vẻ đông vui vậy?"

Từ ngoài cửa bỗng xuất hiện giọng nói của một người, hai tên vệ sĩ to lớn mở cửa cho người đó. Một nam nhân bộ vest đen sạch sẽ, trên gương mặt đeo chiếc kính râm bước vào. Người này bề ngoài cao khoảng 1m8, liếc nhẹ cũng có thể biết đây là một nam nhân tuấn tú phóng lãng.

Người đó đi vào lại lên tiếng: "Không phải họp sao? Mọi người mau vào trong đi."

Tên Mã Tư Vạn nhìn người này nhíu mày, không biết rốt cuộc là ai. Đột nhiên liếc đến người quen thuộc bên cạnh liền kinh ngạc thốt lên:

- "Thư ký Chu! Sao cô lại ở đây?"

Ai không biết thì xin nhắc nhở một chút. Trước đó Chu Thẩm Mật, chính là trợ lý bên cạnh chủ tịch Sầm. Nay đổi lại là Thư ký cho Đổng Chu Cát, nói ra. Nơi nào có chủ tịch nơi đó có Chu Thẩm Mật, nơi nào có Chu Thẩm Mật nơi đó có chủ tịch.

- Thư ký Chu: "Chủ tịch đến mọi người không mau tiếp đón?"

Lúc này Tuyết Di nhìn kỹ diện mạo nam nhân vừa đến này. Cũng liền kinh ngạc hô to cái tên vừa biết:

- "Chu Cát?"

________________________________________

Hết chương 32

#Chương sau muốn tiếp tục cái này hay vào chính truyện của Dao Dao?? 😂

-