Sủng Ái Của Sát Thủ

Chương 34: Bại Lộ

Hôm nay, với sự quay lại của Dạ Tinh cùng Kill. Hai căn phòng sát vách, mỗi phòng đều có cao nhân đang thả lướt tay trên bàn phím tốc độ high. Từ trường và internet xung quanh đánh chiếm nhau một cách khủng khiếp, còn tưởng rằng tụi nó vừa mới xem phim kiếm hiệp xong.

Mỗi bên đều đã đổ cả mồ hôi hột.

Dao Dao: "Gì chứ, sao lại không lưu loát như trước được. Kết quả như thế này là sao?" Vừa nghĩ thầm, thần kinh Dao Dao vừa căng thẳng. Đôi mắt đâm đâm nhìn màn hình máy tính.

Dạ Tinh: "Chẳng lẽ vẫn không thể vượt qua được nữa. Tại sao lại chậm chạp hơn ngày thường đây..." Thiên Thiên nhíu mài nhìn màn hình máy tính không rời. Trong đầu loạn suy nghĩ.

Dao Dao, Thiên Thiên... *Bùm!!

Hai người ở hai bên căn phòng cùng lúc lớn tiếng la lên, vò đầu bứt tóc. Nghe được âm thanh của nhau.

"Cạch!" 2 tiếng mở cửa cùng lúc vang lên.

"Dao Dao (Thiên Thiên), có chyện gì vậy?" Cả hai cùng lúc ló đầu ra nhìn nhau đồng thanh.

Dao Dao giật mình, gãi gãi bên mặt nhìn lên trần nhà. "À, bên em đang chơi game mà hình như mạng nhà mình không được tốt thì phải, haha."

Thiên Thiên thấy Dao Dao cười ngốc, nhẹ nhàng đáp: "Chị cũng đang chơi game giải trí một chút, quả thật mạng không tốt. Có lẽ do cả hai cùng sử dụng nên mới yếu như vậy, nên mua cái tốt hơn rồi."

Vừa nghe đến Thiên Thiên cũng chơi game, hai mắt Dao Dao sáng lên.

"Chị cũng có chơi sao! Hay là cùng chơi với em đi!"

Thiên Thiên có vẻ ngại ngùng gật đầu: "Ân. Chị chơi không tốt lắm đâu."

Dao Dao vui vẻ chạy tới nắm tay Thiên Thiên: "Không sao đâu! Em sẽ hướng dẫn chị chơi a~. Nào dùng máy của chị chơi đi!"

Dao Dao kéo Thiên Thiên vào phòng đóng cửa lại liền chạy đến bàn máy tính.

May vừa nãy nghe giọng của Dao Dao Thiên Thiên đã kịp xóa hết mọi thứ và tắt tất cả chương trình. Giờ nhìn thì chỉ thấy đây là một cái máy tính quá là bình thường. Dao Dao lưu loát bấm máy, điều chỉnh game và bắt đầu vào trận.

"Cùng chơi thử xem!"

Dao Dao hướng dẫn cùng Dạ Tinh, chơi một hồi Dao Dao không tin được vào mắt mình. Vượt ải quá dễ dàng nên cả hai đều chìm đắm trong trò chơi.

Quên đi thời gian, cùng tận hưởng không khí vui vẻ cùng nhau. Mới đó đã là buổi tối rồi...

"Oa, oa, oa~"

Tiếng Tiểu Y khóc lên, làm hai người mẹ vô trách nhiệm kia giật mình nhận biết. Liền tắt máy chạy ngay đến chỗ Tiểu Y.

"Có chuyện gì vậy!?" Dao Dao hốt hoảng nhìn A Di đang bồng dỗ Tiểu Y.

A Di: "Không hiểu làm sao con bé không chịu ngủ, cứ khóc như vậy dỗ mãi không chịu nín, ai da ngoan ngoan nào~"

"Người đưa đây cho con." Dao Dao bế tiểu Y qua. Nhẹ dỗ dành đưa đưa cười cười nhìn bảo bối.

"Papa nè, papa tới chơi với con đây. Xin lỗi tiểu bảo bối papa không tốt hôm nay không có bồi Tiểu Y chơi cùng."

Thiên Thiên đi tới vẻ mặt có lỗi nói: "Mama cũng không tốt, bỏ Tiểu Y một mình, cho mama xin lỗi. Hôm nay để con ngủ cùng mama và papa ha?"

Dao Dao thần sắc thoáng khựng lại, nhưng lưu loát che dấu đi, trong lòng lén lút lau hai dòng lệ.

Cả hai toàn tâm toàn ý bồi bên Tiểu Y, nhưng trong lòng tâm tư cùng suy nghĩ đều riêng biệt.

Thiên Thiên kỹ càng xóa mọi dấu vết trên máy tính kia, Dao Dao là ai sao lại không nhìn ra, xém chút cũng đã qua mặt được nàng. Thiên Thiên kỹ tính quá lại lộ chút sơ hở, Dao Dao rơi vào trầm tư một lúc.

Thiên Thiên từng là giám đốc tập đoàn lớn, hiện tại còn mở một nhà hàng, khách sạn, du lịch. Máy tính há nào sạch sẽ như vậy không có nhiều tài liệu. Game giải trí cũng lại không có, máy tính chạm vào nóng muốn bốc hỏa, rõ ràng vừa sử dụng cái gì cực kỳ nặng máy không thể nào ít dữ liệu đến đáng thương như vậy được. Khi nàng cùng Dạ Tinh giao chiến xâm nhập dữ liệu cá nhân, đúng lúc đó vì chịu không nổi áp lực nàng tạo ra tiểu máy tính cháy mạch điện bùm một tiếng nổ vang. Rõ ràng cùng lúc đó bên phòng Thiên Thiên cũng có tiếng động lớn hệt như nàng.

Dạ Tinh - Thiên Thiên một bên dỗ Tiểu Y, một bên suy nghĩ. Dao Dao sử dụng máy tính thuần phục, nàng xóa dữ liệu sạch quá mức, tính ra cũng nên nghi vấn nàng vài câu nhưng cũng không có. Tài nghệ chơi game vượt ải của nàng là nhất nhì ít ai làm được, Dao Dao cũng chỉ kinh ngạc khen một chút cũng không thấy qua bất thường. Ai không biết còn nghĩ nàng ngốc không nhận ra, từ khi Dao Dao bên cạnh nàng mỗi khi Kill xuất hiện hoàn toàn không thấy bóng dáng Dao Dao nơi nào. Khi Kill cùng Dạ Tinh vô tâm vô phế bỏ cả công việc không xuất hiện một thời gian, đúng lúc đó Dao Dao luôn bên cạnh nàng không rời nửa bước. Tiếng nổ kia bản thân nàng nghe được rõ ràng, hảo cho Dao Dao! Che giấu thậtt tốt! Từ nay trở đi Tiểu Y ngủ cùng, coi nàng như thế nào biểu hiện!

Dao Dao chỉ cần nghĩ đến giả thuyết, giả thuyết người thông minh vô đối kia như Dạ Tinh mà là Thiên Thiên... Giờ khắc này chắc chắn thân phận bản thân đã bị phát hiện, cây kim giấu trong bọc cũng có ngày phải lòi ra. Chỉ là nàng không dám nghĩ đến, nếu là sự thật, cuộc sống "đồng sàng cộng chẫm" của nàng sẽ đáng thương hơn ai hết, hai nàng sẽ tương kính như tân, Thiên Thiên sẽ lạnh nhạt nàng, khóc không ra nước mắt! Một câu Tiểu Y tối nay ngủ cùng, tuy là hợp tình hợp lý nhưng Dao Dao vẫn lặng lẽ rơi lệ. Chỉ muốn sau này biểu hiện tốt một chút mong Thiên Thiên nguôi giận, tha thứ cho nàng.

Chỉ là tối này Thiên Thiên nói muốn đọc truyện cho Tiểu Y nghe, bồi Tiểu Y đi ngủ. Trước khi Dao Dao đi đến cửa đã được A Di truyền đạt lời nói, kêu Dao Dao ngủ ở phòng bên cạnh không cần qua. A Di hiện tại hiểu rõ mối quan hệ hai người, lặng lẽ bồi thêm một câu "đã cưới đâu mà muốn ngủ cùng Hàn tiểu thư!"

Dao Dao rất ủy khuất lặng lẽ về phòng ngủ một đêm, trước khi đi ngủ không quên quăng dàn PC vào thùng rác, là nó hại nàng! Nhưng mà đêm nay không có người kia bên cạnh, không có mị hương kia, nàng trằn trọc suốt đêm.

...

Sáng sớm không biết vì sao Thiên Thiên lại chăm chỉ đi làm việc sớm. Thuận tiện để bữa sáng cho Dao Dao rồi dặn A Di chăm sóc Tiểu Y cẩn thận, buổi trưa không có việc gì cứ mang Tiểu Y đến để nàng chăm.

Dao Dao rầu rĩ trong lòng, không biết tìm cách nào để Thiên Thiên hết giận. Một khi Thiên Thiên giận đều là một vẻ mặt lạnh như sương tuyết ngàn năm. A Di còn thấy không ổn mà ít nói hơn thường ngày, ngược lại còn quay qua tiếc nuối nhìn Dao Dao bằng ánh mắt thương hại, bà không thể giúp được gì cho đứa trẻ đáng thương kia rồi.

Dao Dao quay về căn nhà gỗ ở dưới tầng mật thất. Ngồi ở vị trí không chút ánh sáng, ngoài màn hình hiển thị trước mắt. Lại rót một ly rượu nhẹ nhấp môi.

Trong bóng tối kia Nguyên Sinh bước ra, ánh sáng chỉ chiếu thấy được ánh mắt thâm trầm của hắn.

Nguyên Sinh: "Lão đại, địa bàn của chúng ta bị "hắn" ngày một lộng hành, bên ngoài bị không ít đầu gấu giang hồ bôi xấu."

Hắn nói xong, lúc này bên cạnh hắn lại xuất hiện thêm một người, hắn cuối đầu: "Thưa lão đại, thuộc hạ vừa đi điều tra. Phát hiện kẻ đó giả danh Phỉ Thù Sát khắp nơi trắng trợn ức hiếp người." Ngục Cầm vừa nói vừa tức giận trong lòng, thật to gan dám khiêu khích tổ chức Phỉ Thù Sát, rõ ràng là tự tìm đường chết.

Dao Dao lại bình tĩnh lạ thường, tay cầm ly rượu đỏ nhẹ xoay một vòng, đôi mắt thất thần không tia cảm xúc. Một hơi uống cạn, nàng đặt ly xuống bàn, chiếc ly sau 1 giây lập tức không rõ lý do vỡ tan tành.

"Ngày mai các ngươi theo dõi bọn hắn, ta cũng muốn xem thử bọn hắn là do cao nhân nào chỉ điểm. Phỉ Thù Sát im lặng đã lâu liền nghĩ rồng đi bằng 4 ngón?"

*Đa phần các loài rồng có 3 ngón, nếu có 4 ngón thì là loài rồng đất. Rồng 5 ngón chân được tôn sùng hơn tất thảy. Chỉ có hoàng đế hay một nhân vật cực kỳ cao quý mới có quyền mặc áo có hình rồng 5 ngón chân.

Phỉ Thù Sát là cái tên lâu đời tổ tiên để lại không rõ nguyên do. Nhưng riêng đến Tô Lục Bỉ nhận chức Tông Chủ, không ai không biết đến nàng, coi nàng như Thiên Tử mà trung thành tuyệt đối, dốc lòng tuân mệnh. Tô Lục Bỉ từ nhỏ khí tràng đáng sợ, mang đến uy quyền tối cao cho thế lực Phỉ Thù Sát. Người gặp là kính sợ, ma gặp là hồn phi phách tán. Chỉ là... chưa bao lâu liền biến mất không thấy thân ảnh, Phỉ Thù Sát một hồi suy sụp muốn kéo không dậy, nhưng nhờ có Dao Dao năng lực không thấp từ nhỏ theo Tỷ tỷ Tô Lục Bỉ học hỏi, kéo dậy tổ chức. Vì cớ đó nàng đành phải bỏ mặc Thiên Thiên hơn 1 năm trời, đến giờ lòng nàng còn không ngừng dây dứt khổ sở.

Nguyên Sinh, Ngục Cầm: "Thuộc hạ đã rõ!"

Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhưng trong lòng không dám buông xuống sợ hãi. Lúc này Ngục Cầm có chút thắc mắc muốn hỏi Dao Dao: "Lão đại còn chuyện của Tứ Sát và Tam sát..."

Hắn không cần nói nhiều Dao Dao liền hiểu, nàng còn đang khảo sát hai người họ.

"Đừng nghĩ nơi ta phái hai tên đó đến là dễ sống, hai tên đó cần rèn luyện rất nhiều, đoán không chừng vài hôm nữa liền phải để hai tiểu phu nhân kia của họ quay trở về."

Chuyện này không thể để liên lụy người ngoài, mà hai người kia dám cãi lời nàng thì cũng phải cho ăn khổ một chút. Nàng cũng là muốn khảo sát tình cảm chân thật giữa bọn họ, tránh đi vào vết xe đổ khi xưa của tỷ tỷ nàng, bị nữ nhân gạt đến không còn gì, thật tức cười!

Phân phó một số việc, hai người kia liền đi, Dao Dao hiện tại lại một mình trong phòng tối.

Điện thoại Dao Dao yên tĩnh giờ này rốt cuộc hiện lên một dòng tin nhắn, chỉ là hỏi nàng đã ăn chưa.

Dao Dao lười nhắn tin, trực tiếp mở điện thoại gọi đến.

"Tới giờ nghỉ trưa?"

Thiên Thiên đang ôm Tiểu Y ngồi ở phòng nghỉ của mình, chăm cho Tiểu Y ăn.

"Vừa tới, định đi ăn một chút."

Dao Dao không đợi được nữa, quá nhớ người kia rồi, chỉ muốn gặp rồi ôm ôm hít hít mà thôi.

"Được, lên sân thượng ăn chút đồ đi! Em qua đó liền."

Dao Dao tắt điện thoại mang chiếc chìa khóa phi ra lái một chiếc mô tô. Tốc độ kinh người chạy như bay về nhà hàng của Thiên Thiên. Sau khi đợt quẹt sạch đám người cạnh tranh kia giúp Thiên Thiên, nhà hàng nhanh chóng có địa vị trong thành phố, khách đến ngày một đông, món ăn phong phú, đa tiện ích, đa dịch vụ,... Nhà hàng hiện tại có tên là Thiên Mộ Dao, do chính Thiên Thiên đặt. Dao Dao muốn ngầm giúp nhà hàng phát triển thành địa điểm 5 sao nổi tiếng, nhưng e là Thiên Thiên dứt khoát không chịu, nàng ấy muốn đi lên bằng thực lực chính bản thân, nàng nhúng tay vào sợ là bỏng tay rồi.

Dao Dao không muốn gây chú ý liền đi cửa sau nhà hàng, không ít nhân viên cấp dưới dựt mình hoảng hốt, làm một mảnh không ít náo loạn.

Chưa lên đến sân thượng tìm Thiên Thiên thì tin tức bên dưới này đã truyền đến chỗ Thiên Thiên trước. Quản lý nhà hàng sợ hãi gọi điện báo cho nàng, nàng phải nói mất vài câu để trấn an bọn họ.

Khi nhìn đến dáng hình Dao Dao sảng khoái bước tới, sức hấp dẫn ngời ngời làm Thiên Thiên không thể rời mắt, nàng kéo nụ cười trên môi: "Lâm tiểu thư giá lâm, gây không ít chú ý cho người khác. Quả nhiên khí chất được tôi luyện từ nhỏ."

Dao Dao sửng sốt dừng bước, kia có phải Hàn Thiên Thiên ngọt ngào dịu dàng ôn nhu nàng biết!? Câu nói này dù không vạch trần nàng, nhưng cũng ngầm biểu thị, nàng ấy đã biết.

Hai mắt Dao Dao rưng rưng, nhưng vẫn cố gắng kéo lên nụ cười đáng thương, biểu hiện thập phần thuần phục nhào đến Thiên Thiên ôm: "Em đã đi cửa sau tránh né, còn bị bọn họ mách lẻo, hảo đau lòng a! Hix~"

Thiên Thiên bất đắc dĩ nhìn bạn nhỏ tranh chỗ Tiểu Y vùi vào cổ nàng giả vừa thúc thít, nhưng thật ra là đang hít hít, gặm cổ của nàng. Chọc Thiên Thiên vừa yêu vừa hận, xoay qua ngửi mị hương trên tóc Dao Dao, say mê xoa đầu, tâm đều mềm xuống: "Được rồi, một lát kêu họ lên, tùy em khiển trách được chứ? Ngoan, lớn như vậy còn làm nũng hơn cả Tiểu Y."

Tiểu Y bên cạnh không ngại ngùng nhìn chằm, học Thiên Thiên cũng đưa tay xoa đầu Dao Dao, chọc cả hai người lớn cười vui vẻ. Tiểu bé con sống rất tình cảm nha, lại biết an ủi mami nữa.

Sau khi ăn xong, cả hai tiếp tục cùng Tiểu Y bên cạnh, hai người cũng là luyến tiếc xa Tiểu Y, thời gian vui vẻ nhất chỉ có một nhà ba người.

Thời gian nghỉ chưa không bao lâu, Thiên Thiên không vội trở về phòng làm việc, đang lúc Dao Dao bồnh Tiểu Y chơi xung quang, tập cho bé con đi, điện thoại Thiên Thiên lại reo. Sau một khắc điện thoại Dao Dao cũng reo theo, hai người nhìn nhau rồi cùng quay đi nghe điện thoại.

Thiên Thiên: "Phúc Lai, có chuyện gì?"

Phúc Lai hớt hãi run giọng nói: "T- tiểu thư! Nhà hàng xảy ra chuyện, có một nhóm người vào đập phá! Khách hàng đã bỏ chạy hết, bọn họ nói chúng ta giấu người, muốn chúng ta giao ra. Chúng ta lại mù mịt không biết chuyện gì, vô cớ xảy ra chuyện, một vài nhân viên cố ngăn cản họ nhưng bị đánh không ít thương tích, tiểu thư mau mau ra mặt!"

Bên kia Dao Dao cũng đang nghe điện thoại.

Dao Dao: "Nói."

Phỉ Lộ có chút hốt hoảng: "Thưa lão đại, bên Sầm Uy đã điều tra ra được tên cầm đầu băng nhóm đã gây họa trong thành phố dạo gần đây. Hắn tên là Bất Dung Nhân, có giao thiệp lớn với các băng đãng khác trong và ngoài thành phố rất tốt. Hôm qua có một tên thuộc hạ phá hoại chuyện tốt của hắn cùng nữ nhân, nên đã truy lùng muốn gϊếŧ chết người đó. Thế lực ngầm khiêu khích chúng ta gần đây nhân cơ hội phát giả tin tức rằng thuộc hạ của hắn đang ở nhà hàng Thiên Mộ Dao."

Sắc mặt Dao Dao nhất thời trầm xuống, đè thấp giọng nhất có thể: "Ta sẽ xử lý đám ở đây, ngươi dẫn theo vài thuộc hạ tìm đến hang ổ của chúng. Nữ nhân bắt sống, nam nhân gϊếŧ chết tại chỗ. Thu dọn cho sạch sẽ."

Vừa dứt lời Dao Dao liền tắt máy, bàn tay xiết điện thoại đến vỡ màn hình. Bọn hắn nhắm đến Thiên Thiên, muốn uy hiếp nàng?

Dao Dao cười nhạt, xin chúc mừng! Các người đã thành công.

Xoay qua Thiên Thiên, ai ngờ được Thiên Thiên cũng đang nhìn đến nàng, ánh mắt đó cho Dao Dao bao nhiêu yên tâm.

Thiên Thiên lắc đầu cười nhẹ: "Chuyện nhỏ này không thể làm khó dễ được tỷ."

Dao Dao mím môi, đi đến bên cạnh Thiên Thiên một tay bá đạo ôm eo, không chần chừ lập tức hôn lên đôi môi đỏ ướŧ áŧ kia.

"Tiểu Y để em ôm, chúng ta mau xuống đó thôi."

Thiên Thiên gật đầu, mỉm cười nhìn Dao Dao, nàng muốn xem Dao Dao như thế nào là phát huy "sở trường" của mình đây. Nàng hiện tại không có gì khác ngoài mong chờ xem màn kịch hay này.

---------------------------------------------------------------

Tác giả:

Q: Tác giả ơi sao lâu ra thế?

Tác giả ơi drop rồi à?

Tác giả ơi...

A: Không phải các tiểu bằng hữu à, tác giả bị bí ý tưởng rồi. Bạn nào có ý tưởng tốt, gửi cho ta vài cái tình huống, hoặc ý muốn diễn biến tiếp theo như thế nào...

Gửi vào email: [email protected]

Nếu ta thấy được, đầu chương truyện sẽ không quên lưu danh bạn đâu. ❤