Sủng Ái Độc Nhất Vô Nhị

Chương 18: 18 Trong Hai Năm 3

Trình Ảnh Quân nói rồi cất lại khẩu súng vào túi áo khoác trong, đặt giỏ hàng vào một góc, đứng ép sát vào người Tình Phong.

Cô ngước mắt lên, không thể nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt anh là gì, vì ánh sáng ở đây khá ít.

Một vài tia đèn từ xa chiếu vào, cùng lắm chỉ thấy được yết hầu của anh đang đưa đẩy lên xuống theo nhịp thở.

Cô cảm nhận được, hơi thở anh trong thời tiết mát lạnh này phả ra lại rất nóng, hình như có chút không ổn.

Người đi ngang qua họ chính là người hải quan khi nãy cô đã đánh lạc hướng.

Anh ta chạy cả một vòng quanh cảng, nhưng không thấy có điểm gì bất thường hay người nào khả nghi.

Định quay lại tìm Tình Phong, nhưng cô của lúc này đang bị Trình Ảnh Quân ép chặt vào tường, một bước cũng không thể di chuyển.

Đợi sau khi anh ta đã đi xa, cô mới nghe thấy giọng của anh trong tiếng gió đêm.

"Tình Phong! Tôi thấy hơi mệt."

Giọng anh rất nhẹ, rất khẽ, cứ như chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua thì nó liền mang theo hơi thở này đi mất.

Cô ngước lên nhìn, cố gắng nhìn xem anh đang gặp phải chuyện gì.

Nhưng từ đầu đến cuối, ngoài cái yết hầu kia thì cô chẳng thấy được gì cả.

Trình Ảnh Quân đứng hơi không vững, bước lên một bước thì suýt nữa ngã vào người Tình Phong.

Cô theo phản xạ, đưa hai tay ra giữ lấy cánh tay anh rồi từ từ hạ xuống, vô thức chạm vào bàn tay thô ráp ấy.

Tay anh nóng hổi, cứ như thời tiết này mà giữa biển có một cái lò sưởi vậy.

"Anh ổn không vậy?"

Cô vừa hỏi vừa đẩy anh ra xa mình một chút để tiện quan sát, nhưng ánh sáng nơi này không thể cho cô nhìn rõ được.

Đưa tay sờ lên trán Trình Ảnh Quân, mái tóc anh ướt rượt, trán đẫm mồ hôi, toả ra hơi lạnh toát.

"Anh bệnh rồi đây này!"

Bệnh của Trình Ảnh Quân đến bất ngờ, khiến Tình Phong dường như quên bẵng những gì mình đã chứng kiến, từ cuộc giao dịch của anh, cho đến khi bị anh dí súng vào đầu.

Cô cứ như một con cá vàng nhỏ vậy, chỉ cần có một chuyện gì đó bản thân cảm thấy quan trọng hơn, thì trước đây dù có chuyện gì cũng đều không để ý.

Anh khẽ gật đầu, trông anh lúc này cứ như một đứa trẻ vậy, một chút lạnh lùng cũng không có.

Vì lô hàng này, đã mấy ngày liền anh không ngủ được, trong khoảng thời gian ở Việt Nam cũng chỉ mong được quay về Thượng Hải sớm nhất.

Sau khi hay tin lô hàng có thể gặp trục trặt, hầu như anh quên ăn quên ngủ, cứ ra vào ở bến cảng, về đến nhà thì lại hút thuốc.

Mặc dù cơ thể này cường tráng, nhưng anh tự hành hạ nó như vậy thì nó cũng chào thua.

Tình Phong lại phải vì anh mà vất vả cả đêm, tay thì cầm giỏ hàng, tay thì dìu anh đi đến chỗ đậu xe.

Sau khi vào trong, cô mới nhận ra một vấn đề lớn hơn rằng, anh thì đang bệnh, còn cô thì không hề biết chút kiến thức nào về xe hơi.

Vậy họ làm sao mà về nhà được? Nhìn sang Trình Ảnh Quân, anh đang cởi áo khoác rồi ném ra phía sau xe, tay vừa chạm vào chiếc cúc áo đầu tiên của áo sơ mi thì cô đã phản ứng.

"Này! Anh định làm gì thế?"

"Tôi thấy nóng."

Giọng anh lạnh lùng, nhất định muốn cởi luôn cái áo này ra cho nhẹ người.

Nhưng cô nam quả nữ trong một chiếc xe, nếu anh mà cứ như thế thì Tình Phong cũng không biết nên làm gì.

Cô bắt đầu luống cuống, tìm một đề tài nào đó để anh quên đi việc này.

"Nhưng mà...!bây giờ ai sẽ lái xe về đây? Tôi không biết lái."

Sắc mặt anh nhợt nhạt không có chút sức sống nào, hai mắt lờ đờ nhìn về phía trước, nói với cô.

"Đừng lo.

Tôi không để em chết đâu."

Câu nói này của anh, tuy có chút lạnh lùng nhưng lại khiến Tình Phong thấy yên tâm đến lạ.

Cô bây giờ đã rõ, tuy có thể anh không phải là một mẫu người đàn ông hoàn hảo, nhưng anh chính là anh, là người mà cô để trong mắt.

Cô biết, lời mà anh đã nói ra, thì anh nhất định sẽ làm được.

Trình Ảnh Quân không cởi hết áo ra, mà chỉ cởi vài chiếc cúc áo để thấy dễ chịu hơn một chút.

Dù bản thân đang rất mệt, nhưng anh cũng không thể vì vậy mà làm ngơ với Tình Phong, trước khi lái xe còn nhớ quay sang thắt dây an toàn giúp cô.

Tốc độ lái xe lúc này nhanh hơn bình thường khiến cô suýt nữa thì hét toáng lên trong xe, hai tay cứ bấu chặt lên chiếc váy tennis.

Xe dừng lại trước một cái cổng lớn phủ sơn trắng, Tình Phong tháo dây an toàn cho mình rồi cho cả Trình Ảnh Quân.

Anh bước xuống xe đi loạng choạng, đến gần cái cổng rồi ấn chuông cửa.

Từ bên ngoài nhìn vào, có thể thấy được căn nhà này rất đáng tiền, nội thất bên trong chắc hẳn rất đẹp.

Người chạy ra mở cửa là A Tài, anh ta có vẻ chưa nhìn đến Tình Phong nên nói năng không biết giữ mồm giữ miệng.

"Đại ca.

Lô hàng ổn cả rồi."

Bị anh ném cho một cái nhìn sắc lạnh, anh ta liền đưa hai tay lên che miệng mình, lúc này mới để ý đến Tình Phong đang đứng sau lưng anh.

Anh ta chuyển đề tài, sắc mặt trông rất phấn khích và hớn hở.

"Chà chà! Đại ca! Cô bé này xinh quá! Đổi gu rồi à?"

Trình Ảnh Quân quay sang dắt tay cô đi lướt qua mặt A Tài, xem như từ nãy đến giờ không nhìn thấy sự hiện diện của anh ta.

Cô đi theo anh vào trong, căn nhà này quả thực rộng đến mức choáng ngợp, nội thất bên trong cũng rất đẹp.

Có điều, những cái áo cái quần đang nằm vung vãi đằng kia thì không được thuận mắt cho lắm.

Anh để Tình Phong đứng ở đó, còn mình thì đi đến gom chúng lại, cái thì cầm trên tay, cái thì vắt lên vai.

"Xin lỗi! Để em phải cười rồi!"

....