Sủng Ái Độc Nhất Vô Nhị

Chương 2: 2 Hồng Nhan Lưu Lạc 1

Phi vụ lần này làm ăn trót lọt, khiến Trình Ảnh Quân thấy rất vui vẻ trong bụng và tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.

Nhưng sau khi uống xong vài ly rượu, anh cũng không thể chịu được trước sức hấp dẫn của Tình Phong mà theo cô về nhà.

Họ sống trong một căn nhà rộng lớn thuộc trung tâm đắt đỏ nhất của Thượng Hải, kiến trúc khá cổ điển nhưng không hề bị lạc hậu mà lại rất sang trọng.

Vừa xuống xe, Ảnh Quân đã không kìm lòng được mà kéo tay Tình Phong lại, đẩy cô tựa lưng vào xe rồi cúi đầu hôn cuồng nhiệt.

Mùi rượu vodka nồng nồng làm cô có chút không thoải mái, nhưng cô vẫn không cự tuyệt mà còn rất phối hợp.

Đối với cô, anh vừa là người nhà, vừa là một người có vị trí quan trọng không ai thay thế được.

Việt Nam.

Thiên Tình Phong là con lai hai dòng máu Việt Trung.

Mẹ cô là người Việt, bà là một công dân bình thường, làm lụng tay chân vất vả, nhưng bà lại hiểu biết rất nhanh và học khá giỏi.

Vì gia đình không đủ điều kiện, bà đành phải nghỉ học giữa chừng để lao vào đời kiếm tiền.

Bà gặp cha cô trong một trường hợp khá đặc biệt, ông ấy là một tay chân trong nhóm người buôn lậu hàng trắng.

Trong một lần đi làm về, tay mang một túi rác đến bên đường để bỏ vào, lại gặp một người đàn ông có dáng vẻ khả nghi đi đến.

Cha cô lúc đó là người khá điển trai, nên ngay từ cái nhìn đầu tiên đã liền thu hút mẹ của cô.

Ông cầm một túi xốp màu đen khá nặng, vừa đi vừa ngoái đầu ra phía sau như sợ ai đó phát hiện.

Rồi vô tình, hai người va vào nhau như một định mệnh.

Tuy mẹ cô chỉ là một công nhân bình thường, nhưng nét đẹp giản dị ấy đã hoàn toàn thu hút cha cô.

"Xin lỗi! Xin lỗi!"

Cha cô lúc này không sành tiếng Việt nên chỉ nói được chút ít, mẹ cô tinh mắt vừa nhìn đã biết ông từ Trung Quốc sang.

Ở Thành phố Hồ Chí Minh, những người từ nhiều quốc tịch khác nhau sinh sống tại đây khá nhiều, gọi chung là khu của người Hoa.

Mẹ cô lại là người thích học tiếng Trung, nên có dịp gặp mặt ông liền nảy sinh tình cảm.

Bà không hề biết ông là người nằm trong đường dây buôn lậu, thật lòng yêu ông.

Ban đầu, ông nghĩ rằng mối quan hệ này sẽ không kéo dài được lâu, cho đến khi ông nhận ra được tình cảm của mình.

Thêm nữa, sau cái đêm chung chăn chung gối, bà đã mang thai Tình Phong.

"Thi Phúc, em...!em có thai rồi!"

"Cái gì? Có thật không? Anh...!anh làm cha rồi sao?"

Cha cô khi biết được sự tồn tại của cô, vui mừng đến độ không thể tả, mẹ cô cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Từ sau khi mang thai, ông không hề cho bà động đến việc nhà và việc nặng nhọc, muốn bà toàn tâm toàn ý dưỡng thai cho tốt.

Bà rất hạnh phúc, khi nhìn thấy chồng mình là người đàn ông tốt nhất trên thế gian này.

Cho đến một ngày, bà vô tình nghe được cuộc điện thoại của ông và một người nào đó.

"Anh hai, em...!em không làm nữa! Em không muốn dính vào ma túy nữa! Em muốn rửa tay gác kiếm!"

"Em đã tìm được hạnh phúc thật sự rồi, em không muốn vợ con em phải khổ."

Lúc này, thế giới trong bà như hoàn toàn sụp đổ, bà ngất lịm đi, suýt nữa đã không giữ được cô.

Mấy ngày liền giận hờn ông không chịu ăn uống, sắc mặt bà xanh xao thấy rõ.

"Anh đi đi! Đừng để tôi nhìn thấy anh!"

Cha cô biết, giấu diếm chuyện này với bà là không nên, vì sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.

Hơn nữa, dính đến ma túy thì không thể nói bỏ là bỏ.

Tuy ông không phải con nghiện, nhưng ông là người đã tiếp tay cho biết bao nhiêu người.

Khi cái thai trong bụng bà lớn dần, chuyện cơm áo gạo tiền lại là thứ khiến ông phải suy nghĩ.

Ông đã hạ quyết tâm,chỉ một lần nữa thôi thì sẽ không còn liên quan đến nó, hoàn toàn rửa tay gác kiếm.

Nhưng cuộc sống tốt đẹp đã không chào đón ông và không cho ông có cơ hội nhìn Tình Phong trưởng thành.

Trong chuyến giao hàng đó, ông đã bị đàn em của băng đản đối phương chém chết.

Mẹ cô sau khi hay tin thì như chết lặng, khóc không thành tiếng.

Khi ấy, bà nghĩ chi bằng ôm chiếc bụng này, nhảy xuống sông tự sát cho xong chuyện.

Cuối cùng, bà cũng không đủ can đảm, không đủ nhẫn tâm khi sinh linh trong bụng ngày một lớn dần.

Bà một mình sinh Tình Phong ra, nuôi cô ăn học khôn lớn.

Nhưng có lẽ vì từ nhỏ đã không có cha, bị bạn bè trêu chọc nên tính cách của cô rất cứng đầu và khó bảo.

Cô thường hay đánh nhau với các bạn nữ trong lớp, học hành chẳng tập *****.

"**** Phong? Tại sao con lại đánh bạn? Hả?"

"Nó bảo con không có cha.

Nếu là mẹ, mẹ có đánh nó không?"

Bà im lặng, không biết nên nói thế nào.

Bà biết, cô là một cô bé đáng thương hơn đáng trách.

Nhưng bản tính này của cô, sau này lớn lên.

nhất định sẽ gặp thiệt thòi và nhiều chuyện rắc rối.

Bà đã mất đi tình yêu của đời mình là cha cô, bây giờ bà chỉ còn cô là tia hi vọng duy nhất.

Tình Phong tuy có ngang bướng, nhưng cô rất thương mẹ, luôn cố gắng làm cho mẹ thấy hạnh phúc.

Sau khi suy nghĩ rất lâu, bà mới quyết định nói với cô rằng.

"Tình Phong! Con sang Trung cùng mẹ nhé!"

"Sao phải sang đó vậy mẹ?"

"Vì đó là quê nhà của cha con!"

....