Editor: Tam Sinh Hữu HạnhMặt trời ngả dần về Tây, ánh hoàng hôn màu cam nhuộm nửa bầu trời, một bóng người dài vội vã rời khỏi sân bay.
“Này đợi tôi với, cậu đi nhanh thế làm gì chứ?”
Lục Sâm bất lực chạy theo sau, như kiểu mũi tên phóng về phía trước, nhìn rất buồn cười.
Vì muốn nhanh nhanh chóng chóng kết thúc chuyến công tác này rồi trở về Ngu Thành, Tạ Ly càng ngày càng quyết đoán, anh ra một mức giá, không cần phải thương lượng, chỉ cần 5 ngày đã kiếm được đơn hàng tiền tỉ.
“Cậu tự bắt xe về đi.”
Xe của Tạ Ly đang để ở khu VIP của sân bay, lúc trước tài xế đưa Lục Sâm tới đây, bây giờ Tạ Ly không có lòng tốt cho Lục Sâm đi cùng mình.
“Ai bảo tôi đi về? Cậu đi đâu tôi theo đó.”
Lục Sâm không chút xấu hổ đòi bám theo, còn nắm tay Tạ Ly.
Tạ Ly nghe mà nổi cả da gà, cố gắng hất tay Lục Sâm nhưng bị cậu ta nắm chắc không chịu buông.
“Cậu cố ý?”
“Đúng đấy, tôi còn đang muốn trở thành cái bóng đèn đấy.”
Ai bảo Tạ Ly lại trọng sắc khinh bạn như thế, chỉ muốn tống mình về nhà để đi gặp Diệp Ngưng.
Không ngờ chiêu này với Tạ Ly cũng vô dụng, Tạ Ly chỉ nói hai chữ “Tùy cậu”, giống như kiểu Lục Sâm đi hay không cũng chẳng sao.
Hai người lên xe, Tạ Ly nhắn tin cho Diệp Ngưng.
【Anh về rồi.】
Lúc đấy Diệp Ngưng đang họp, giáo viên hướng dẫn đứng ở giữa phòng nghiêm túc nói chuyện, sao cô dám lôi điện thoại ra xem chứ.
Tạ Ly đỗ xe ngoài cổng trường, cầm điện thoại lên xem, Diệp Ngưng vẫn chưa nhắn lại.
Lục Sâm ngồi phía sau nhoài người lên phía trước, cười nói với Tạ Ly, “Cậu đi lâu thế, tôi thấy người ta không muốn trả lời đấy.”
Câu nói này xuyên qua dây thần kinh yếu ớt của Tạ Ly, anh quay đầu lườm Lục Sâm một cái, buông điện thoại xuống.
Thấy Tạ Ly vẫn kiên trì đợi Diệp Ngưng, Lục Sâm có chút khó hiểu.
“Lỡ cô ấy chưa xem điện thoại thì sao? Hay là cậu gọi luôn đi?”
Tạ Ly mím môi không nói gì.
Anh biết Diệp Ngưng rất ghét người nào bám riết lấy cô, vậy nên dù cô chưa nhắn lại anh cũng sẽ không gọi điện, sợ rằng cô sẽ nghĩ mình rất phiền.
Không ngờ con cưng của trời cũng sẽ có lúc hèn mọn thế, Lục Sâm hoàn toàn bó tay chấm com trước cái người trước mặt này, tựa như Tạ Ly bây giờ với Tạ Ly hô mưa gọi gió trên thương trường là hai con người khác nhau vậy.
“Cậu cứ ngồi đây bình tĩnh chờ đợi đi, tôi đi ngắm gái đây.”
Lục Sâm vỗ vai Tạ Ly, trước lúc xuống xe còn nói thầm vào tai anh: “Cậu không biết môi con gái mềm mại như thế nào đâu.”
Nghe vậy, đôi môi đỏ mọng của Diệp Ngưng hiện lên trong đầu Tạ Ly.
Đôi mắt anh dần dần trở nên mờ mịt, khẽ kéo vạt áo ra.
………….
Tới 6 rưỡi cuộc họp mới kết thúc, bụng Diệp Ngưng kêu liên hồi.
Cô quay về phòng thí nghiệm, bỏ sách vở vào balo, bấy giờ mới cầm điện thoại lên xem mới đọc được tin nhắn của Tạ Ly gửi cho cô 1 tiếng trước.
Cô thản nhiên nhắn lại một icon thỏ nhỏ nhỏ xinh xinh, để anh biết mình đã đọc tin nhắn rồi.
Nhưng anh lại nhắn lại.
【Em nhắn qua loa thật đó. 】
Diệp Ngưng nhíu mày, cố ý hỏi anh.
【Thế nào mới là không qua loa? 】
【 Đón gió tẩy trần.】
【Đàn anh, anh có nhiều bạn nhiều như thế, em còn tưởng không đến lượt em. 】
Diệp Ngưng vừa đi vừa nhắn tin với anh, gần trường cô có một cửa hàng tiện lợi, cô đói gần chết nên quyết định tới đó mua một suất oden (*) lót bụng.
(*)Oden là một món ăn truyền thống của người Nhật. Hình thức món ăn này khá giống với món lẩu nhưng cách chế biến lại tương tự các món hầm. Nguyên liệu cho món Oden thường thấy là củ cải trắng, trứng gà, đậu hũ, các loại chả cá,…và theo khẩu vị từng địa phương có thể cho thêm bạch tuộc hoặc gân bò.Kết quả vừa mua xong thì thấy Tạ Ly ở cổng trường.
Diệp Ngưng cầm hộp mì trên tay, vội vàng đi tới, đúng là anh thật.
Cô đi đến, mở cửa xe ngồi vào trong, “Học trưởng, anh tới lúc nào thế?”
Tạ Ly không nói, yên lặng nhìn đồ ăn trên tay cô.
“Ờm…anh muốn ăn à?” Diệp Ngưng khó tin hỏi.
Không ngờ anh hỏi ngược lại cô: “Nam sinh nào đưa em cái này à?”
“Đương nhiên không phải, đây là em tự mua đó.”
Diệp Ngưng nói xong, cầm xiên thịt gà bỏ vào miệng, “Thầy giáo của em hôm nay bảo ở lại họp, bình thường 5 rưỡi đã tan học rồi, hôm nay ở lại 1 tiếng đồng đồ, em đói nên mua cái này ăn lót dạ.”
“Buổi trưa ăn không no sao?”
“Lúc trưa em ăn bánh mì kẹp thịt.” Nói xong cô đưa sang cho anh, “Anh có muốn ăn không? Món này ăn rất ngon.”
Tạ Ly yên lặng nhìn xiên thịt gà trong tay cô: “Anh nghĩ cái của em ngon hơn.”
“Nhưng em đã ăn rồi.”
Diệp Ngưng lúng túng, cảm thấy câu nói của anh là cố ý muốn cô ngại ngùng.
Sao vừa mới đi công tác ở Cảng Thành về lại trở nên buông thả vậy chứ.
Tạ Ly cố ý trêu chọc cô, anh không thích ăn mấy đồ này.
Nhưng mà lúc trông thấy Diệp Ngưng ăn, trong đầu anh lại xuất hiện câu nói của Lục Sâm: “Cậu không biết môi con gái mềm mại như thế nào đâu.”
Trong người Tạ Ly nóng bừng, anh không dám quay sang nhìn cô.
Tạ Ly khởi động xe, hỏi cô muốn ăn cái gì, ăn đồ kia không thể no bụng được.
Diệp Ngưng để anh tự quyết định, Tạ Ly mang cô tới nhà hàng mình hay ăn.
Ăn xong thì trời đã tối hẳn, hai người đi ra ngoài, ánh đèn neon sáng trưng.
Nhìn xung quanh, cả con phố có rất nhiều cặp đôi đang rải cơm chó, có đôi nắm tay có đôi lại ôm eo, không khí tràn ngập ý tình ngọt ngào nồng thắm.
Mỗi lần Diệp Ngưng thấy thế, trong đầu cô bật lên suy nghĩ rất bi quan, tình yêu hiện tại nồng nàn là thế nhưng tương lai sẽ ra sao?
Tạ Ly thấy Diệp Ngưng ngẩn người nhìn chằm chằm phía trước, giơ tay huơ huơ trước mặt cô.
“Lên xe đi.”
Diệp Ngưng theo chân Tạ Ly, anh nhẹ nhàng mở cửa xe cho cô.
Nhìn gương mặt đẹp trai của Tạ Ly trong đêm tối, không hiểu sao tim cô lại đập rất nhanh.
Cùng anh tiếp xúc với nhau lâu dài, cô gần như quên mất anh là Tạ Ly, một người con trai cao quý nhưng lại bí ẩn.
Đưa Diệp Ngưng về trường, cô còn đang chuẩn bị xuống xe thì bị Tạ Ly cản lại, sau đó anh đưa cho cô một hộp quà tinh xảo.
Diệp Ngưng ngạc nhiên, nhíu mi hỏi anh đây là gì, anh không trả lời, chỉ bảo tí nữa cô mở ra sẽ biết.
Đây là món quà anh đặc biệt chọn cho cô lúc đi công tác ở Cảng Thành, ở đó có một trung tâm mua sắm rất lớn, mỗi lần đi Lục Sâm đều mua trang sức túi xách về tặng bạn gái, lần này có Tạ Ly đi cùng, chọn mãi mới được món quà này.
Diệp Ngưng về tới kí túc xá, mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc tai nghe hình con thỏ, trông rất đáng yêu.
Quà anh tặng không phải vòng tay vòng cổ gì đó…Diệp Ngưng có chút khó hiểu, nhưng thực lòng cô thích món quà như thế này hơn, nhìn nó thiết thực hơn nhiều.
Diệp Ngưng chụp ảnh chiếc tai nghe rồi gửi cho Tạ Ly.
【 Cảm ơn đàn anh, em rất thích món quà này.】
Tạ Ly nhận được tin nhắn, cảm thấy trái tim treo lơ lửng của mình cuối cùng cũng được thả lỏng.
Chỉ mong cô thực sự thích nó, chứ không phải vì không muốn để anh phải xấu hổ nên mới bảo thích.
Lúc anh chọn chiếc tai nghe này còn bị Lục Sâm cười nhạo, cậu ta nói con gái chỉ thích son phấn, trang sức, túi xách,…còn chê anh đúng là thẩm mĩ của thẳng nam.
Tạ Ly không nghe lời cậu ta nói, vì Diệp Ngưng không giống những cô gái khác, mấy cái thứ như kiểu son phấn, trang sức, túi xách đó cô không thiếu, vậy nên tốt nhất là tặng đồ nhỏ nhặt tinh xảo như thế này, mà cũng không quá đắt tiền, cô sẽ nhận lấy thôi.
…………..
Ngày kỉ niệm thành lập trường sắp tới gần, mỗi lớp đều có tiết mục riêng, thân là nghiên cứu sinh cũng không tránh được, thầy giáo hướng dẫn và các bạn khác đều nhất trí chọn cô lên biểu diễn, Diệp Ngưng xinh đẹp như vậy, tùy tiện đăng kí một tiết mục cũng được, không cô thì còn ai.
Dạo này Diệp Ngưng đang bận viết báo cáo nộp cho giáo sư Tần, cô không muốn nhận, nhưng trong lớp tiến hành bỏ phiếu kín, hầu như mọi người đều bỏ phiếu cho cô. Diệp Ngưng không còn cách nào khác đành chịu trận vậy.
Diệp Ngưng cân nhắc kĩ xem nên biểu diễn cái gì, suy đi tính lại thì đánh đàn piano là tốt nhất, cô chơi piano từ lúc 5 tuổi, kĩ năng khá tốt.
Một tuần sau là tới lễ kỉ niệm thành lập trường, Diệp Ngưng mặc bộ váy dài màu trắng ngồi trong hậu trường.
Tối nay có nhiều tiết mục nên hậu trường rất đông người, kẻ ra người vào liên tục, trông khá lộn xộn.
Diệp Ngưng ngồi ở sô pha trong góc, cúi đầu nghịch điện thoại.
Tiết mục của cô xếp thứ 5, rất nhanh sẽ tới lượt.
Hai cô gái bên cạnh đang nói chuyện, giọng nói ríu rít không ngừng đập vào tai Diệp Ngưng.
Có một cô gái trông khá kiêu ngạo, Diệp Ngưng biết tên cô ta, tên là Trình Vi Vi, hồi xưa là bạn cùng lớp với cô lúc học đại học.
“Tớ nghe nói hôm nay Tạ Ly sẽ tới tham gia, tí nữa được gặp anh ấy rồi, vui quá đi.”
Trình Vi Vi sờ tóc, “Từ hồi đại học tớ đã quen Tạ Ly rồi, anh ấy còn biểu diễn vài tiết mục với tớ nữa cơ.”
“Thật á?”
“Ừ. Chờ tới lúc gặp lại tớ sẽ chào hỏi anh ấy một câu, cũng đã lâu không gặp rồi.” Trình Vi Vi nói xong, quay đầu giả vẻ ngạc nhiên nhìn Diệp Ngưng, “Cậu ở đó lâu như vậy mà tôi không để ý.”
Diệp Ngưng liếc nhìn cô ta một cái, không nói chuyện.
Trình Vi Vi tỏ vẻ khinh thường, hạ giọng nói: “Giả thanh cao gì chứ.”
“Muốn nói người khác thì cứ nói thẳng ra, giở trò quỷ quyệt làm gì.”
Trình Vi Vi trừng mắt lườm cô, “Cô nói ai làm trò quỷ quyệt?”
“Tôi có chỉ thẳng mặt ai đâu, sao cậu lại sốt sắng thế?”
Diệp Ngưng cười vô tội, giơ điện thoại lên nói: “Tôi đang đọc truyện, câu vừa nãy là một câu trong này.”
“Cô…”
Trình Vi Vi nghẹn họng không nói nên lời.
……….
Lễ kỷ niệm thành lập trường bắt đầu, đầu tiên, hiệu trưởng và lãnh đạo nhà trường lên sân khấu phát biểu, Diệp Ngưng có thể nghe thấy rõ âm thanh trên sân khấu.
“Tiếp theo, chúng tôi xin mời Tạ Ly, chủ tịch của công ty Quân Thành lên sân khấu phát biểu, anh ấy không chỉ tốt nghiệp Đại học Ngu, mà còn quyên góp cho trường những trang thiết bị thiết yếu, tuyệt đối xứng đáng với danh hiệu học sinh mẫu mực của trường, là tấm gương để các sinh viên noi theo và học tập… “
Sau khi người dẫn chương trình nói xong, giọng nói trầm thấp của Tạ Ly vang lên: “Xin chào mọi người, tôi là Tạ Ly.”
Một số người sinh ra đã trở thành trung tâm của ánh sáng, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ thu hút hàng ngàn sự chú ý.
Diệp Ngưng nghe giọng nói trầm thấp của anh, không biết tại sao lại bật cười.
Các nữ sinh trong hậu trường như phát điên, lao ra cửa để nhìn trộm Tạ Ly.
Diệp Ngưng biết sự quyến rũ và nổi tiếng của anh, hồi đó anh là giáo thảo (*) của trường, nghe nói được rất nhiều người tỏ tình, hết cô này đến cô khác theo đuổi anh, nhưng anh không lại không thích ai trong số bọn họ họ.
(*) Giáo thảo: Chỉ nam sinh đẹp trai nhất trường.Tạ Ly nói xong thì tiết mục biểu diễn Diệp Ngưng cũng sắp đến gần, cô đi xuống phía dưới sân khấu chờ đợi.
“Tiếp theo, chúng ta hãy chào đón Diệp Ngưng – nghiên cứu sinh năm 2 tốt nghiệp ngành tâm lý học, Diệp Ngưng sẽ mang đến cho chúng ta bản độc tấu piano “Passion”.
Giữa những tràng pháo tay nhiệt liệt, Diệp Ngưng bước lên sân khấu.
Cô mặc một chiếc váy trắng duyên dáng và uyển chuyển, tự như tiên nữ hạ phàm.
Diệp Ngưng ngồi trước cây đàn piano màu trắng ngà, hít một hơi thật sâu rồi ấn phím đàn đầu tiên.
Tạ Ly ở dưới nhìn lên khán đài, trên mặt nở một nụ cười mà ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra, trong mắt ngập tràn sự chiều chuộng.
Trong ánh đèn sân khấu, trông cô rất tao nhã, nhưng anh lại ở trong bóng tối, như thể bao giờ có thể chạm vào ánh mặt trời.
Anh đã từng không muốn kéo cô vào bóng tối, vậy nên anh đã cố gắng che giấu tình yêu của mình dành cho cô, nhưng hiện tại, anh cố gắng đi tới nơi có ánh sáng, có phải là càng yêu cô hơn không?
Nốt cuối cùng của bản nhạc vang lên, khán giả phía dưới vỗ tay rầm rầm.
Diệp Ngưng hơi cúi đầu cảm ơn, sau đó đi vào hậu trường.
Cô vừa vào đã có người khen: “Cậu đàn hay thật đó.”
Trinh Vi Vi khinh thường nói: “Không phải chỉ là đánh đàn thôi sao, ai mà không đánh được chứ.”
“Có cơ hội thế sao cô không đánh đi?”
Diệp Ngưng cười hỏi lại một câu.
Trình Vi Vi cười lạnh: “Vì tôi thể hiện cái khác.”
“Hóa ra là thế.”
Diệp Ngưng gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, cũng lười không muốn đôi co với cô ta, liền đi ra ngoài.
Đúng lúc này có một cô gái phấn khích chạy tới, “Vừa nãy tôi thấy Tạ Ly đi hướng này, không phải anh ấy tới hậu trường đó chứ?”
Trịnh Vi Vi nghe thấy, ánh mắt liền sáng lên, vội vã chạy ra ngoài.
Tạ Ly đứng dưới ngọn đèn trong hành lang, tựa như đang đợi ai đó.
Anh yên lặng đứng đó nhưng lại xen lẫn chút lạnh lùng, quanh người toát lên vẻ chớ tới gần.
Trình Vi Vi hít sâu, cố nặn ra nụ cười quyến rũ đi tới trước mặt anh.
“Hei, Tạ Ly, anh có nhớ em không?”
Cô ta vẫy vẫy tay nhìn anh, tỏ vẻ đáng yêu.
Tạ Ly cau mày, “Cô là ai?”
Diệp Ngưng đứng sau Trình Vi Vi không nhịn được cười.
Trình Vi Vi ngẩn người không chịu thua, vừa định nói thì Tạ Ly lên tiếng trước.
“Đi thôi.”
Trình Vi Vi tưởng anh nói chuyện với mình, còn chưa kịp vui mừng thì Diệp Ngưng từ sau đi tới.
Tạ Ly liếc nhìn Trình Vi Vi một cái rồi rời đi cùng Diệp Ngưng.
Trình Vi Vi nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy như đang mơ.
Tại sao Tạ Ly lại biết Diệp Ngưng? Hơn nữa dáng vẻ của hai người họ trông rất thân nhau.
………….
Tạ Ly bước ra khỏi hội trường, Diệp Ngưng hỏi anh: “Vừa nãy anh tìm em à?”
“Không là em thì ai?”
Tạ Ly nhướng mày cởi áo khoác.
“Anh còn chưa ăn cơm, dẫn anh đi ăn nhé.”
Lời này của anh không phải câu hỏi, mà hai người giống như quen biết rất nhiều năm rồi, lời nói cũng tự nhiên hẳn.
“Gần trường có chỗ nào ngon nhỉ.”
Diệp Ngưng nói xong rồi quay sang hỏi anh, “Không phải anh tốt nghiệp cũng chưa lâu lắm sao, phải biết rõ hơn em chứ?”
“Chỗ anh ăn nhiều nhất là căn-tin.”
Tạ Ly nhàn nhạt nói, rồi lại giục cô: “Bụng anh bắt đầu chống đối rồi này.”
Nghe vậy, Diệp Ngưng không khỏi cười thầm.
Từ bao giờ mà hai người họ lại trở nên thân thiết như thế này nhỉ? Hình như là từ sau hôm đi hái dâu.
Diệp Ngưng đưa Tạ Ly đến một quán ăn nhỏ gần trường, quán này chuyên các món cay Tứ Xuyên, vị cay cay tê tê, không biết anh có ăn được hay không?
“Đàn anh, nếu anh không ăn cay được thì gọi vị hơi cay cũng được.”
Lúc chọn món cô hỏi anh.
“Em có thể ăn được sao?”
Thấy anh hỏi vậy, Diệp Ngưng chớp chớp mắt, nói: “Cũng không thể không ăn được.”
“Em cứ chọn vị em thích đi.”
Diệp Ngưng gọi canh cá cay, gà cay, khoai tây cắt sợi xào ớt, Tạ Ly còn muốn gọi thêm, cô vội vàng ngăn cản anh: “Vậy là đủ rồi, gọi nữa sẽ không ăn hết được.”
Trong mắt Tạ Ly hiện lên ý cười, anh thích điểm này của cô nhất, rõ ràng là thiên kim tiểu thư con nhà quyền quý nhưng không kiêu căng ngạo mạn chút nào.
Sau khi các món ăn được bày lên, Diệp Ngưng bảo Tạ Ly ăn thử đi, dưới ánh mắt mong chờ của cô, Tạ Ly gắp một miếng gà, vừa mới bỏ vào miệng đã thấy cực kì cay rồi.
Đây mà là hơi cay ư?
Tạ Ly miễn cưỡng ăn hết miếng gà, rồi bình tĩnh uống một ít nước để Diệp Ngưng không nhìn ra sơ hở.
“Anh thấy thế nào?”
Thấy Diệp Ngưng chờ mong như vậy, Tạ Ly gật đầu nói: “Không tệ, ăn rất ngon.”
“Quán ăn này rất nổi tiếng ở trường đó.”
Diệp Ngưng vừa ăn vừa nói.
Nhìn cô ăn như thể không thấy cay chút nào, Tạ Ly không khỏi ngạc nhiên.
Bữa ăn này Tạ Ly không biết đã uống bao nhiêu bình nước, anh cố ý nói mình thấy hơi mặn nên mới uống nước để cô không thất vọng.
Ăn xong, Tạ Ly đưa Diệp Ngưng tới cổng trường, nhìn cô đi vào anh mới đưa tay xoa bụng.
Tạ Ly thấy sức chịu đựng của mình vẫn tốt, lúc ăn chỉ cảm thấy miệng không ăn nổi nữa, bây giờ thì thấy dạy dày có chút không thoải mái.
Không biết Diệp Ngưng có thấy khó chịu không, cô ăn nhiều hơn anh.
Tạ Ly về tới nhà liền đi tìm thuốc uống, thấy không yên tâm nên nhắn tin cho Diệp Ngưng.
【Em ăn cay như thế dạ dày có thấy khó chịu không? 】
【 Không sao, em thường ăn cay như thế này mà, học trường, anh thấy không thoải mái à? 】
【 Không có. 】
Sự thật chứng minh, Tạ Ly là đồ vịt chết còn mạnh miệng, không chỉ khó chịu mà sáng hôm sau bị đau dạy dày.
Từ nhỏ anh đã không ăn cay, lại thêm mấy năm nay thường xuyên thức khuya làm việc, không ăn uống đầy đủ nên bị bệnh đau dạ dày.
Đến công ty, Lục Sâm cảm thấy hôm nay Tạ Ly không ổn, như chẳng có sức lực gì.
“Cái đó…”
Lục Sâm ngập ngừng hỏi: “Hôm qua cậu dùng sức quá à?”
Tạ Ly nhìn Lục Sâm, biết ngay cậu ta lại nghĩ tới chuyện không lành mạnh.
“Cút.”
Tạ Ly không nhịn được quát Lục Sâm một câu rồi đi vào phòng làm việc.
Lục Sâm trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy Tạ Ly không nên ra tay sớm thế với Diệp Ngưng.
Tạ Ly cố chịu đựng cả ngày, thấy cơn đau không dịu đi nên chỉ có thể đi bệnh viện kiểm tra.
Bác sĩ hỏi thực trạng bệnh tình, lại hỏi hai ngày này anh ăn những cái gì, Tạ Ly thành thật bảo mình ăn đồ cay.
“Dạ dày cậu đã không tốt còn ăn đồ cay, không phải đi tìm đường chết à?”
Nghe thấy câu này, điều Tạ Ly nghĩ tới chính là khẩu vị của anh và Diệp Ngưng khác nhau, vì anh có thể cảm nhận được cô rất thích ăn cay.
Diệp Ngưng không biết Tạ Ly bị đau dạ dày, nếu không nhất định sẽ rất áy náy, đương nhiên Tạ Ly sẽ không bao giờ nói cho cô nghe chuyện này.
Hai ngày nay bị cơn đau dày vò Tạ Ly cũng không thảnh thơi, sau khi ổn định lại anh phải ra nước ngoài đàm phán một vụ hợp tác, lần này đi khoảng 10 ngày, có khi nửa tháng mới xong.
Tạ Ly nghĩ lại, vẫn nên nói với Diệp Ngưng một tiếng, tránh cho cô hiểu nhầm anh lúc nóng lúc lạnh.
Buổi tối, Diệp Ngưng thấy tin nhắn của Tạ Ly, anh bảo ngày mai phải bay tới New York công tác, ít nhất 10 ngày mới về.
Diệp Ngưng nhìn điện thoại chằm chằm, rồi mới nhắn lại.
【 Học trường, anh thực sự chọn đúng ngày nha. 】
【 Lần này không chúc anh lên đường bình an thuận buồm xuôi gió nữa à? 】
Tạ Ly nhanh chóng trả lời, như là chỉ ngồi chờ tin nhắn của cô.
Diệp Ngưng có chút bối bối, cô không thể lại nhắn như vậy được.
Còn đang gõ bàn phím rồi lại xóa đi, lại nhận được tin nhắn mới từ Tạ Ly.
【 Tới tiễn anh đi. 】
Chỉ 4 từ đơn giản đập vào mắt Diệp Ngưng, cô do dự một lát, quyết định từ chối.
【 Ngày mai em phải đi học. 】
Tạ Ly không quan tâm tới lý do, cái anh để tâm là kết quả.
Xem ra anh vẫn chưa thể trở thành lý do của cô.
【 Được rồi. 】
Tạ Ly bất lực nhắn lại hai chữ.