*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trans: Linh Trần
Edit: Aiko
Beta: Kong
Diệp Ngưng trò chuyện một lúc cùng Tạ Ly rồi thiếp đi, Tạ Ly nhìn gương mặt đang ngủ yên bình của cô qua ánh trăng ngoài cửa sổ, khóe môi cong lên đầy cưng chiều.
Anh đưa tay ra sau đầu, vẫn y như tối qua, không thể ngủ.
Đột nhiên, Diệp Ngưng ở trên giường lẩm bẩm gì đó, anh đứng dậy, đi đến bên cạnh cô cẩn thận lắng nghe, mới nhận ra cô đang gọi mẹ.
Mày nhíu chặt như vậy, chắc hẳn cô đang nhớ đến mẹ mình.
Anh thấy rất đau lòng, lấy tay vuốt những sợi tóc trên trán cô, nhẹ giọng nói: “Sau này anh sẽ thay mẹ yêu thương em, bảo vệ em.”
Đêm đi qua và một ngày mới lại đến, bình minh lặng lẽ tới.
Diệp Ngưng mở mắt tỉnh dậy, vô thức nhìn về phía sô pha, lại phát hiện Tạ Ly không còn ở đó.
Cô dụi mắt rời giường, từ phòng đi ra ngoài, theo bản năng đẩy cửa phòng anh ra, muốn nhìn một chút xem có phải tối qua anh trở về ngủ hay không.
Kết quả cô vừa đẩy cửa bước vào thì thấy Tạ Ly chỉ mặc độc nhất một chiếc quần đùi, lộ ra thân hình vạm vỡ, góc cạnh rõ ràng.
Cả người Diệp Ngưng giống như bị điểm huyệt mà đứng tại chỗ.
Mới sáng sớm, có cần phải kích thích như vậy không?
Rất dễ chảy máu mũi nha…
Tạ Ly đang định thay quần áo, không nghĩ tới Diệp Ngưng đột nhiên đi vào, anh quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, tiện tay cầm một bộ quần áo che trước người.
“Thế nào? Em có muốn thưởng thức thêm một lúc nữa không?”
Thấy cô còn chưa đi, anh hỏi đùa.
Diệp Ngưng bỗng nhiên tỉnh táo lại, mặt đỏ bừng, lắc đầu chạy nhanh.
“Không có không có.”
Cô vội vàng phủ nhận, chuồn nhanh hơn cả thỏ.
Tạ Ly bật cười, cúi đầu nhìn bản thân.
Dáng người của anh chắc là không tồi nhỉ?
Không biết về sau cô nhìn có vừa lòng không.
………
10 giờ, mọi người cùng nhau xuất phát trở về Ngu Thành.
Tối qua hai cánh tay của Lục Sâm bị Chu Mạt bẻ, đến bây giờ vẫn còn rất đau.
Cậu vô lại bước đến bên cạnh Chu Mạt, hỏi cô ấy làm sao bây giờ, trái tim bị tổn thương của cậu ta bây giờ rất cần Chu Mạt xoa dịu.
Chu Mạt nhìn cậu, “Có bệnh thì đi bệnh viện trị, tìm tôi vô dụng.”
“Nhưng đây là em làm anh bị thương, chẳng lẽ em không nên chịu trách nhiệm sao?”
“Có phải bị trật xương không? Chi bằng để tôi giúp chỉnh trở về?”
Vừa nghe lời này, Lục Sâm rùng mình, vội vàng lắc đầu bảo không cần.
Cậu thật sự không hiểu, một cô gái nhỏ như vậy sao lại u ám, khủng bố thế kia?
Sau khi lên máy bay, ba cô gái ngồi cùng nhau, Lục Sâm ngồi cùng Tạ Ly.
“Tốc độ của cậu lần này rất nhanh nha, thật sự bắt được Diệp Ngưng.”
Tạ Ly nhấp môi mỏng, không nói gì.
Trên thực tế, Diệp Ngưng còn chưa đồng ý hẹn hò cùng anh.
Nhưng nếu anh nói với Lục Sâm, cậu ta nhất định chê cười anh, cho nên tốt nhất vẫn là không nói gì.
Tính tò mò hóng hớt của Lục Sâm bắt đầu ngo ngoe rục rịch, anh càng im lặng, cậu càng truy hỏi: “Cậu nói cho tớ biết, cậu dùng biện pháp gì khiến cô ấy đồng ý vậy?”
Tạ Ly liếc nhìn cậu, “Sao cậu lại quan tâm nhiều đến chuyện của người khác thế?”
“Đương nhiên, bởi vì cậu là anh em tốt của tớ.”
“Ồ, nhưng tớ vẫn không muốn nói cho cậu.”
“…………” Đáng ghét.
Sau khi xuống máy bay, Tạ Ly cùng Lục Sâm vội vã về công ty họp, không cách nào đưa các cô trở về, ba cô gái liền gọi xe tới.
Diệp Ngưng bị hai người họ tra hỏi suốt dọc đường, lúc đầu các cô tưởng cô và Tạ Ly đã hẹn hò rồi, sau lại nghe Diệp Ngưng phủ nhận, tuy rằng chuyển qua vấn đề khác, nhưng vẫn là có liên quan đến Diệp Ngưng.
Chu Mạt rất bội phục Diệp Ngưng, đối mặt với người con trai cực phẩm như Tạ Ly mà cô lại không hề lung lay.
Nhưng mà sự thật là, Diệp Ngưng cũng thiếu chút nữa muốn mất khống chế, chính là vào thời điểm bị anh vây giữ, cô cảm nhận mùi hương chỉ thuộc về anh, cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.
Về đến nhà, việc đầu tiên Diệp Ngưng làm là đi xem chậu hoa yêu quý, trước khi đi, cô cố ý bón phân, tưới nước, để đảm bảo nó có thể chịu đựng trong một tuần.
Háo hức đi tới ban công, Diệp Ngưng không nghĩ tới có nụ hoa chớm nở, cô vui vẻ nhanh chóng chụp ảnh chia sẻ với Tạ Ly.
Có lẽ anh đang bận họp, chưa trả lời cô.
Diệp Ngưng đi tắm rửa thay quần áo, nghĩ trước tiên nên quét dọn một chút, mấy ngày không ở, trong nhà đều đã phủ một lớp bụi bặm.
Chờ cô quét dọn xong, cảm thấy bản thân hẳn đã tiêu hao không ít calorie, lúc này mới dám đi cân.
Kết quả, Diệp Ngưng tự cân mình, phát hiện tăng 5 cân so với trước khi đi Cảng Thành.
Mấy ngày nay cô đã ăn bao nhiêu vậy?
Diệp Ngưng ngây ngốc hoài nghi nhân sinh, bắt đầu hồi tưởng mấy ngày gần đây bản thân đã ăn những gì.
Kết thúc hồi tưởng, cô đành phải chấp nhận hiện thực, bởi vì cô thật sự đã ăn rất nhiều.
Xem ra mấy ngày tới cô sẽ sống nhờ rau dưa salad.
Uể oải đi vào phòng khách, Diệp Ngưng ngẩng đầu xem giờ, đã 5 giờ rưỡi.
Tủ lạnh đã hết đồ ăn, Diệp Ngưng định đi dạo siêu thị mua đồ một chút, khi cô chuẩn bị ra khỏi cửa, Tạ Ly gọi điện tới.
“Anh vừa kết thúc cuộc họp.” Anh nói ngay tức thì.
“Vâng, em muốn đi siêu thị mua đồ ăn.”
“Chờ anh đi cùng em.”
“Anh muốn tới sao?”
Diệp Ngưng nghĩ thầm, không phải bọn họ vừa gặp lúc chiều sao? Sao anh lại muốn tới tìm cô?
“Nhớ em rồi.”
Ba chữ này nói xong, Tạ Ly liền treo máy.
Đại khái là anh cũng cảm thấy xấu hổ.
Trên mặt Diệp Ngưng lộ ra vẻ ửng hồng đáng ngờ, cô luống cuống quay lại sô pha, đợi Tạ Ly tới.
Chỉ qua nửa giờ, chuông cửa vang lên, Diệp Ngưng nhìn ra ngoài qua mắt mèo, quả nhiên là Tạ Ly.
“Anh nói với em, anh tới rồi, sau đó em đi ra ngoài không phải được rồi sao? Anh cần gì phải phiền phức chạy lên đây.”
“Một mình em ra ngoài không phải rất nhàm chán sao?”
“Ồ, anh thật chu đáo nha.”
Diệp Ngưng giả bộ cảm thán một tiếng, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy ý cười của anh.
Lúc ấy cô chưa bao giờ nghĩ tới rằng Tạ Ly, người tồn tại như một vị thần, lại có thể đến gần cô như vậy.
Đến siêu thị, hai người rất ăn ý một người đẩy xe hàng, một người chọn nguyên liệu.
Thời điểm Diệp Ngưng lựa chọn, mới bừng tỉnh nhận ra, cô lấy đều là món Tạ Ly thích ăn, cô vậy mà bất tri bất giác ghi nhớ sở thích của anh.
Không gì ngạc nhiên, dù sao hai người bọn cô cũng đã nhiều lần cùng nhau ăn cơm.
Từ siêu thị về đến nhà, Diệp Ngưng đảm nhiệm nấu chính, Tạ Ly phụ trách hỗ trợ.
Cho dù anh ở trong phòng bếp, cũng không cách nào che giấu đi khí chất thanh lãnh.
Diệp Ngưng không biết vì sao, đột nhiên nói: “Kỳ thật em khao khát một cuộc sống bình dị và đầm ấm, chỉ cần người một nhà có thể ở bên nhau, hạnh phúc, bình an là đủ rồi.”
Tạ Ly rũ mắt, những gì cô nói đều là mong ước của anh từ trước tới nay.
“Hai chúng ta về sau sẽ có tổ ấm nhỏ của chúng ta, nó nhất định đầm ấm mà hạnh phúc.”
Nghe Tạ Ly nói câu này, Diệp Ngưng đáy mắt chua xót không giải thích được, có cảm giác muốn khóc.
Có lẽ là lời của anh đâm trúng tuyến lệ của cô chăng.
Thấy Diệp Ngưng một hồi lâu cũng không phản bác lời của mình, Tạ Ly có chút kinh ngạc.
Anh nghĩ cô sẽ nói “ai muốn lập gia đình với anh chứ” như trước đây, nhưng không có, cô yên tĩnh đến kì lạ.
Tạ Ly đặt đồ ăn trong tay xuống, đi tới nhìn cô, nâng đầu cô lên mới phát hiện cô đang khóc thầm.
Anh không khỏi nhíu mày, lập tức hỏi cô làm sao vậy.
Diệp Ngưng lắc đầu, “Em chỉ là cảm thấy hình ảnh như vậy thật ấm áp, trước kia em nghe bạn học nói một nhà ba người bọn họ ngồi cùng nhau ăn cơm chiều, em rất hâm mộ.”
Nghe cô nói, Tạ Ly cầm lòng không được mà ôm chặt cô vào trong lòng.
Cơ thể Diệp Ngưng cứng đờ, hai tay do dự nâng lên rồi lại buông xuống, rốt cuộc không nỡ đẩy anh ra.
Đối với sự ấm áp mà anh trao, cô rất trân trọng.
Anh vuốt ve mái tóc của cô, nhỏ giọng an ủi: “Yên tâm, chúng ta cũng sẽ có những ngày hạnh phúc như vậy, về sau dù bận rộn đến đâu, anh đều sẽ tranh thủ cùng em ăn cơm chiều mỗi ngày.”
Cảm giác của Diệp Ngưng, anh đương nhiên có thể hiểu được, bởi vì anh chưa từng trải qua cuộc sống tốt đẹp cùng gia đình, anh cũng rất khao khát những ngày như vậy.
Giờ phút này, hai người tựa như hai con gấu bị thương ôm nhau, liếm láp vết thương của nhau.
Ánh đèn dịu dàng phản chiếu, hình ảnh kia quả thực quá đẹp.
Cho đến khi nghe thấy nồi phát ra tiếng “tu tu”, Diệp Ngưng mới vội vàng đẩy Tạ Ly ra.
“Không có nước, thiếu chút nữa khét rồi.”
Nàng vội vàng quay qua, tắt lửa.
Tạ Ly nhìn cô tay chân luống cuống, nhịn không được cười, anh cảm thấy rất hạnh phúc với cuộc sống hiện tại.
Hai người cùng nhau làm, làm 3 món mặn 1 món canh.
Diệp Ngưng hiển nhiên đã quên mất việc quyết định ăn salad rau củ trước khi ra khỏi cửa, làm một dĩa sườn heo chua ngọt, một dĩa gà xào ớt chuông, một dĩa khoai tây thái nhỏ, còn có món Borsch (*).
(*)Borsch là một món súp có nguồn gốc ở Ukraina, phổ biến ở nhiều quốc gia Đông và Trung Âu. Ở phần lớn các nước, củ dền là thành phần chính cho món ăn này khiến cho nó có màu đỏ tía. Ở một số nước, cà chua mới là thành phần chính còn củ dền là nguyên liệu thứ hai.Những món này có thể nói là chứa nhiều calo, chưa kể đến món canh.
Sau khi Tạ Ly ngồi xuống, khen mắt mình tốt, nói Diệp Ngưng đa tài đa nghệ, xinh đẹp tốt bụng còn có thể nấu ăn.
Diệp Ngưng thẹn thùng, nhanh chóng cầm đũa lên ăn.
“Gần đây em tăng cân rồi.”
Ăn được một nửa, Diệp Ngưng bỗng nhiên nhớ tới số đo cân nặng của mình chiều nay, không khỏi ảo não mà nhíu mày.
Cô nhìn xuống một nửa cơm trắng còn lại trong bát, không biết phải làm sao, muốn ăn lại không dám ăn.
Lãng phí thức ăn là không đúng, nhưng nếu cô ăn nhiều như vậy, cô cảm thấy quá tội lỗi với bản thân.
Tạ Ly nghe cô nói, cẩn thận nhìn cô.
“Khó trách anh cảm thấy trên mặt em có da có thịt.”
“Em béo rõ ràng vậy sao?”
Diệp Ngưng kinh ngạc, nhìn chằm chằm hỏi.
Nơi mà các cô gái không muốn béo nhất là khuôn mặt của mình, vì khuôn mặt to sẽ khiến tổng thể người trở nên đặc biệt phù thũng.
Haizz, sao không béo lên ngực cơ chứ?
“Không sao, béo dễ thương hơn.”
Tạ Ly cũng không muốn cô giảm cân, đương nhiên anh nói vậy không phải để an ủi cô, mà là lời nói thật lòng.
Diệp Ngưng bĩu môi, rốt cuộc vẫn đem nửa chén cơm còn lại ăn xong.
Tạ Ly giúp Diệp Ngưng thu dọn xong xuôi mới rời đi, trước khi đi, còn đến ban công xem hoa, theo lời nói của Diệp Ngưng, có nụ hoa chúm chím rất đáng yêu đang nở.
“Em cảm giác trái tim mình giống những đóa hoa này, vốn dĩ đều đã khô héo, hiện tại đã sống lại.”
Diệp Ngưng đi tới nói, nhân cơ hội này, cô biểu đạt sự cảm ơn của mình với Tạ Ly.
“Nếu không có anh, có lẽ hiện tại em còn u uất trong góc tối, không biết bao lâu mới có thể thoát khỏi bóng ma quá khứ.”
“Không cần đau buồn vì những người không xứng đáng.”
Tạ Ly nói, xoa tóc cô, “Đến lúc anh phải về rồi, còn rất nhiều việc đợi anh xử lý.”
“Nếu anh bận vậy, cần gì phải chạy lại đây một chuyến?”
“Không phải anh đã nói nguyên do rồi sao?”
“…………” Được rồi, cô hỏi thừa rồi.
Gương mặt Diệp Ngưng hơi ửng đỏ, nhỏ giọng ngượng ngùng dặn dò anh, “Vậy anh đi đường cẩn thận một chút.”
“Được.”
Tiễn Tạ Ly ra khỏi cửa, Diệp Ngưng bất chợt cảm thấy căn phòng trống rỗng.
Có lẽ là mấy ngày sớm chiều ở cùng anh, buổi tối có anh bầu bạn trước khi ngủ, cho nên anh đột nhiên biến mất, khiến cô khó chịu. Đúng là anh đã nuông chiều cô quá mức rồi.
………
Hôm sau, Diệp Ngưng đến chỗ ba cô, muốn nói cho ông nghe quyết định của mình.
Diệp Minh Lâm nghe nói Diệp Ngưng tới, nhanh chóng về nhà sớm.
Ông biết cô cùng Tạ Ly đi Cảng Thành chơi mấy ngày, nên vừa thấy cô đã hỏi, “Đi chơi có vui không?”
“Có ạ.”
Diệp Ngưng gật đầu, trên mặt lộ ra tươi cười, “Ba, lần này con tới muốn chia sẻ với ba một chút về cảm nhận của con khi đi du lịch.”
“Đi, vào thư phòng từ từ kể ba nghe.”
Hai cha con vào thư phòng trên lầu, Diệp Ngưng kể cho ông nghe cô đã đi đâu chơi những ngày qua.
Nói xong, cô nhìn ba mình, nghiêm túc nói: “Ba, Tạ Ly anh ấy thật sự là một người rất tốt, tuy rằng trước đây con cũng đã từng nghĩ Cố Dịch Thần không tệ, nhưng sau khi bị tổn thương, con hiểu được rất nhiều, cảm giác mà Tạ Ly đem đến cho con, khác với Cố Dịch Thần, thời điểm con ở cùng Tạ Ly, anh ấy luôn tôn trọng con, cổ vũ con, khiến con được làm chính mình, khi con ở bên anh ấy, con cảm thấy tự tin thoải mái rất nhiều, tất nhiên anh ấy không hoàn toàn dung túng con, có đôi khi còn sẽ quản con, ví dụ như biết dạ dày con không tốt, không cho con uống quá nhiều đồ uống lạnh, sợ con ăn cay quá nhiều, cũng chỉ làm con đỡ ghiền liền không cho con ăn, con cảm thấy anh ấy xem con như một đứa trẻ mà yêu thương.”
Diệp Minh Lâm yên lặng lắng nghe những lời con gái nói, lòng chua xót, khóe mắt cũng đã ươn ướt.
“Ba rất vui vì con đã không vì một lần tổn thương mà dừng việc theo đuổi tình yêu, lần này, ba hy vọng con có thể buông bỏ bản thân, dũng cảm yêu.”
Diệp Ngưng hiểu ý cười, trịnh trọng gật đầu, nói: “Con sẽ, ba.”
Từ chỗ ba cô đi ra, Diệp Ngưng trực tiếp gọi điện cho Tạ Ly, hỏi anh đang ở đâu.
Tạ Ly ngạc nhiên, cô lại có thể chủ động hỏi tới anh.
“Anh đang ở nhà.”
“Được, em tới nhà anh tìm anh.”
Tạ Ly đang bận rộn làm việc trước máy tính nghe cô nói vậy, vội vàng đứng lên.
“Bao lâu nữa em sẽ tới?”
“Nếu không kẹt xe thì chắc mất nửa tiếng.”
Tạ Ly thở phào nhẹ nhõm, trả lời “Được.”
Sau khi cúp máy, anh gửi vị trí cho cô, lập tức đi tắm, một lần nữa thay một bộ quần áo, sau đó sửa sang lại kiểu tóc.
Mỗi lần gặp cô, Tạ Ly đều muốn xuất hiện trước mặt cô với hình ảnh đẹp nhất.
Diệp Ngưng đến trước cửa nhà Tạ Ly, khẩn trương hít sâu một hơi.
Rõ ràng mỗi ngày gần đây đều thấy anh, nhưng hiện tại cô lại có cảm giác đã lâu không gặp.
Tạ Ly bước tới mở cửa, Diệp Ngưng nhìn anh, nháy mắt cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Anh hiếm khi mặc quần áo sáng màu, hiện tại anh đang mặc một chiếc áo len dệt kim màu xám nhạt cùng với một chiếc quần thoải mái màu đen, khiến cả người trông rất khoan khái nhẹ nhàng.
“Hôm nay anh không đến công ty à hay là vừa mới đi làm về vậy?”
“Hôm nay không phải thứ bảy sao? Anh ở nhà làm việc.”
Diệp Ngưng “Ồ” một tiếng rồi đi vào.
Tạ Ly mang cho cô một đôi dép lê của nữ, Diệp Ngưng nhìn đến, cả người sửng sốt.
Cảm giác kì lạ còn chưa kịp xuất hiện, cô đã nghe thấy anh nói: “Nó vẫn luôn chờ đợi nữ chủ nhân của mình, cuối cùng cũng đợi được rồi.”
“Đây là anh chuẩn bị cho em sao?”
“Ừm.”
Tạ Ly ấn bả vai cô, bắt cô ngồi trên ghế đổi giày, sau đó cởi giày của cô, tự mình thay dép lê cho cô.
Từ góc nhìn của Diệp Ngưng, vừa lúc có thể nhìn thấy góc nghiêng tuấn tú của anh, đường nét quyến rũ, điềm tĩnh lịch lãm, khó trách có nhiều cô gái trong trường phát cuồng vì anh.
Cô cố ý trêu chọc cười nhạo anh: “Anh chủ nhà này phục vụ đúng chỗ.”
“Vậy em có hài lòng không?”
“Cũng được.”
Diệp Ngưng ra vẻ kiêu ngạo.
Tạ Ly đỡ Diệp Ngưng đứng lên, cô hỏi anh đã xong công việc của mình chưa.
“Còn một hợp đồng nhỏ chưa đọc, nhưng đừng lo, buổi tối xem cũng được.”
“Tối hôm qua anh thức khuya sao? Sắc mặt trông không tốt lắm.”
“Không chỉ đêm qua, hai đêm trước ngủ cùng em anh cũng không ngủ ngon.”
Anh nhắc tới đây có chút ái muội, Diệp Ngưng né tránh ánh mắt, nghĩ thầm sớm biết cô đã không nói tới chuyện này.
Giờ này trời đã tối rồi, đã đến giờ ăn, có điều chỗ Tạ Ly cái gì cũng không có, hai người đành phải gọi đồ ăn mang về.
Diệp Ngưng muốn giảm cân, nên đã gọi món salad rau củ cho mình, nhưng gọi cho Tạ Ly rất phong phú, có bít tết, mì Ý, pizza hay gì đó.
Tạ Ly thầm nghĩ anh có thể ăn được nhiều vậy sao? Anh cũng không thích ăn pizza!
Cho đến khi thật sự không ăn được nữa, anh mới nghe thấy Diệp Ngưng nói: “Không ăn thì lãng phí, làm sao bây giờ?”
Anh cuối cùng cũng hiểu mục đích của cô.
Hai người ăn xong, cảm thấy mãn nguyện dựa vào sô pha.
Diệp Ngưng giờ phút này có một niềm hy vọng không giải thích được rằng mỗi một bữa cơm về sau đều có thể cùng anh ăn trong căn nhà ấm cúng.
“Có muốn ra ban công ngắm cảnh đêm không?”
Tạ Ly sống trong tòa nhà cao tầng, vị trí vô cùng thuận lợi, bên bờ sông Trấn Giang, buổi tối có cảnh đêm rất đẹp.
Diệp Ngưng đi theo anh ra ban công, nhìn xuống cảnh đêm tuyệt đẹp.
Cô quay đầu nhìn Tạ Ly bên cạnh, ánh sáng từ cửa sổ hắt vào, làm cho khuôn mặt tuấn tú của anh càng thêm rõ nét, phân rõ sáng tối.
Nghĩ đến mục đích hôm nay đến, cô thu hết can đảm nói: “Đêm qua không phải em đã nói lời cảm ơn với anh sao? Thật ra em còn có chuyện nữa muốn nói.”
“Ừm?”
“Những ngày qua chúng ta đi chơi, anh đặc biệt chăm sóc em như một người anh trai, cho dù đôi khi em tính khí trẻ con, anh cũng chấp nhận, không so đo với em, em thật sự đặc biệt cảm kích.”
Nghe thế, khóe môi Tạ Ly nhẹ cong, anh trực tiếp ôm cô vào lòng, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Anh cúi đầu nhìn gương mặt trắng nõn của cô, ánh trăng như phủ một lớp màng mỏng lên người Diệp Ngưng, trông xinh đẹp rạng ngời, bên má còn lộ ra màu hồng phấn e thẹn.
“Anh muốn biết, hiện tại anh chiếm bao nhiêu trong trái tim em?”
Đôi mắt anh như đại dương sâu thẳm, nhìn cô không chớp mắt.
Diệp Ngưng đảo mắt, trả lời: “Em không thể nói chính xác là bao nhiêu, nhưng em…”
Những lời phía sau có chút xấu hổ, cô không nói được.
Đôi mắt Tạ Ly vẫn dán chặt vào cô, chờ đợi câu trả lời.