Trong khe núi có diều hâu xẹt qua bay về phía chân trời, nàng nghe thấy một thanh âm của nam tử suy yếu mà cố chấp.
"Ta không cho ngươi đi."
ánh mắt A Nghiên cứng ngắc từ đôi tay tái nhợt dính máu nhìn về phía sau, thấy Tiêu Đạc gian nan ngửa mặt lên, hỗn hợp máu, mồ hôi và tóc đen dính trên trán hắn tái nhợt, trong mái tóc rối loạn, một đôi con ngươi tối tăm u ám mang theo cảm xúc khó có thể hiểu, cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng.
"Buông ta ra.”A Nghiên thì thào mở miệng.
"Vĩnh viễn, ta sẽ không buông tay." Tiêu Đạc câu môi cười, cười đến tuyệt diễm mị hoặc, tàn nhẫn mà cố chấp.
A Nghiên quay mặt sang chỗ khác, nhìn chằm chằm một gốc cây huyên thảo bên cạnh không chớp mắt, giọng cứng rắn nói: "không biết có bao nhiêu người muốn tính mạng ngươi, ngươi sẽ chết, không có cách nào bảo hộ ta. Ta không muốn đi theo ngươi chết chung. Chẳng lẽ ngươi muốn liên lụy ta cũng cùng chết với ngươi sao?"
Lời của nàng tuyệt tình như thế, đáng tiếc lời nói tuyệt tình cũng không thể khiến Tiêu Đạc buông đôi tay nắm chặt mắt cá chân nàng.
Nàng kiên quyết cắn răng nói: "Tiêu Đạc, buông ta ra, bằng không ta đạp tay ngươi xuống!"
Tiêu Đạc không buông, cũng không hé răng, chỉ có tay dùng thêm sức, kiên quyết túm chặt, túm cả người A Nghiên ngã xuống đất.
A Nghiên bất ngờ không kịp đề phòng ngã sấp xuống, ngã xuống rồi, còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Đạc đã giống như sói nhảy phốc lên.
hắn nhào tới, dùng thân thể trọng thương ngăn chặn nàng, lại dùng đôi môi dính máu hôn môi nàng, dùng răng sắc nhọn cắn nàng. Máu nàng chảy ra, trộn lẫn với máu hắn cùng một chỗ.
Ngón tay Tiêu Đạc thon dài dính máu nắm chặt cằm A Nghiên, mùi máu tươi xông vào mũi, thanh âmhắn hung ác mà âm lãnh: "Cố Nghiên, nói cái gì không thiếu nợ lẫn nhau, ngươi cho là ngươi cõng ta vứt ra đây là có thể không thiếu nợ sao? Ngươi làm gì, ta cũng không cần! Ta muốn ngươi thiếu ta, thiều ta cả đời, đời này vĩnh viễn không thể rời khỏi ta!"
nói xong, hắn hất văng dược thảo cùng với đồ ăn nàng lo lắng tìm về, lại xé rách vết thương nàng tỉ mỉ băng bó. Miệng vết thương lại vỡ ra, màu đỏ tươi bắt đầu chảy.
Nhưng hắn dường như không chút để ý, trong con ngươi hẹp dài lóe ra quang mang điên cuồng, đè nặng lên nàng rồi lại bắt đầu động tác. Bọn họ từng có rất nhiều lần, đây là lần hắn tàn bạo, thô lỗ nhất, mang theo ý tứ hàm xúc trừng phạt, dường như muốn ở trên người nàng ấn xuống ấn ký suốt đời khó có thể xóa đi.
Hương vị huyết tinh, hắn thở hổn hển ở bên tai nàng, cắn răng nói: "Cố Nghiên, dù xuống địa ngục, ta cũng muốn ngươi cùng ta, đời đời kiếp kiếp, đều phải cùng ta."
nói xong, nàng cảm thấy đau như bị kiếm đâm vào.
A Nghiên hoảng hốt nhìn trời đang tối dần, trên trời không có sao cũng không có trăng, chỉ có một chút cành lá dương xỉ tàn trên vách đá trước mắt, phân cách màn trời màu đen.
hắn đang động, cho nên nàng cũng động, chỗ cành lá kia cũng ở trước mắt nàng kịch liệt chớp động.
một cơn sóng cuồn cuộn đến, nàng ngửa mặt, ôm chặt lưng hắn.
hắn lại đè lên đầu nàng, cúi đầu đi tìm môi nàng, môi dính máu điên cuồng đòi lấy, giống như mưa rền gió dữ thổi quét nàng.
Lúc sóng triều thối lui, Tiêu Đạc cũng mệt mỏi, hắn mệt mỏi tựa vào ngực A Nghiên, khàn khàn hàm hồ nói: “A Nghiên... Vĩnh viễn không được bỏ lại ta... không được bỏ lại ta một mình..."
A Nghiên trong dư ba ấm áp nhìn lên bầu trời, màn trời đen kịt, không biết sao gì xuất hiện, nháy mắt, chỉ còn mấy cành lá kia.
Nàng run run nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc đen ẩm ướt của hắn.
******************************
Từ ngày đó, hai người đều không thích nói chuyện.
Tiêu Đạc giam cầm nàng, không để nàng chạy trốn, đoạt một con ngựa, ôm nàng bỏ chạy về hướng đông bắc. Dọc đường đi không biết bao nhiêu nhân mã đang tróc nã Tiêu Đạc, bất quá Tiêu Đạc hoàn toàn không ngại.
Mọi người đều biết Tiêu Đạc trong một đêm điên cuồng giết hai vạn nhân mã, thi cốt như núi, máu chảy thành sông.
Ở trong tưởng tượng của mọi người, Tiêu Đạc thành cuồng ma khát máu ba đầu sáu tay.
Thậm chí trẻ con nghe thấy tên Tiêu Đạc cũng bị dọa khóc.
Bọn họ ban ngày ngủ, buổi tối chạy, dù ngủ hay chạy, hắn cũng không rời nàng nửa bước.
Cũng không biết chạy bao nhiêu ngày đường, rốt cục bọn họ đi tới một thành trì, nơi này còn chưa bị chiến tranh lan đến, mọi người từ nông thôn vội vàng đánh xe lừa vào thành, còn có khách thương lui tới.
Tiêu Đạc cúi đầu nhìn nhìn A Nghiên trong lòng, tóc đen mềm mại rơi trên vai, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng không có biểu cảm gì, dường như rất là nhu thuận tựa vào trong ngực mình.
"Ta biết ngươi không thích nhìn thấy máu, không thích nhìn thấy người chết." Ngón cái hắn lướt qua môi nàng: "Bất quá tất cả rất nhanh sẽ qua, ta sẽ khiến cho hết thảy phân tranh bình ổn lại."
Nàng hơi nghiêng, tránh thoát tay hắn.
Đôi tay hắn vốn thon dài đẹp mắt, là đôi tay quý công tử nhất đẳng trên đời này, nhưng nay lại thô ráp rất nhiều. Lúc ngón tay kia dùng sức một chút chạm lên môi mình, mang đến một trận tê dại tư vị khôn kể.
"Chúng ta đang ở nơi nào?" Nàng ở trong khuỷu tay hắn nhìn ra bên ngoài, nắng ấm mùa đông chiếu xuống, trên mặt người chung quanh đều tràn đầy ý cười.
Mấy ngày nay tới giờ, nàng nhìn thấy toàn huyết tinh, giãy dụa cùng thống khổ, chưa từng nghĩ thế gian này còn có địa giới thái bình như thế.
"Đây là đất phong của phụ thân Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, Hạ Hầu Thiên Khải."
A Nghiên hơi trầm ngâm, suy nghĩ cẩn thận, ngửa mặt nhìn cằm hắn kia đã mọc ra râu ria kiên cường: "Ngươi muốn mượn binh từ Hạ Hầu Thiên Khải?"
Tiêu Đạc nghe vậy lại nhíu mày nói: "binh mã của Hạ Hầu Thiên Khải, vốn là của ta, tại sao nói mượn."
A Nghiên hơi giật mình, bỗng nhiên nghĩ thông, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt xem ra xuất thân vô cùng tốt, là thiên kim quý gia, nữ tử xuất thân như thế này, thế nhưng ở bên người Tiêu Đạc làm nô tì, như vậy Tiêu Đạc và phụ thân của Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đến cùng có quan hệ gì?
"Hạ Hầu Thiên Khải từng chịu đại ân của ta, có thể nói, nếu năm đó ta không ra tay tương trợ, Hạ Hầu gia chắc chắn gặp tai ương ngập đầu. Sau này ta biết vài hoàng huynh còn tâm gây rối, triều chính Đại Hạ Quốc chắc chắn rung chuyển, liền mượn địa giới Hạ Hầu Thiên Khải thả ngựa nuôi quân."
A Nghiên lúc này mới hiểu được, thoạt nhìn, địa bàn của Hạ Hầu Thiên Khải, kỳ thật chính là hậu viện của Tiêu Đạc. Cũng trách không được hắn bị người bức tới tuyệt cảnh, lại vẫn đầy lòng tin có thể thành công.
Bất quá A Nghiên lại nghĩ đến một vấn đề: "Nhưng nếu Hạ Hầu Thiên khải lật lọng? Nếu hắn phản bội ngươi? Dù sao hiện tại ngươi cũng không phải là Trạm vương điện hạ của Đại Hạ Quốc, chẳng qua là một con chó nhà có tang thôi."
Chó nhà có tang, bốn chữ này thật đúng là không xuôi tai, nhưng A Nghiên cũng không cần.
Nàng và Tiêu Đạc, có thể nói là trong lúc qua lãi lẫn nhau đó có một mặt không thể chịu nổi. Nàng rất sợ chết, nàng mấy lần muốn chạy trốn khỏi hắn, còn hắn lại tàn bạo lạnh lùng thị huyết, hai người ai cũng không tốt hơn ai.
Cho tới bây giờ, nàng cũng không bủn xỉn dùng giọng khách khí mô tả chuyện này.
Tiêu Đạc nghe thế, lại khó được nở nụ cười.
hắn đã mấy tháng không cười, cho nên A Nghiên thiếu chút nữa quên mất bộ dáng hắn cười rộ lên.
Kỳ thật hắn cười rộ lên rất đẹp mắt, sát khí lúc trước bớt đi rất nhiều, trong con ngươi hẹp dài hoang vắng dường như cũng chiếu vào một chút ánh mặt trời.
ngón tay cái Tiêu Đạc nhẹ nhàng cọ môi nàng non mềm: "Ngươi đang nhìn cái gì?"
A Nghiên lại tránh thoát ngón tay hắn, quay mặt sang chỗ khác, hàm hồ nói: "Kỳ thật ngươi bộ dạng rất đẹp mắt, chỉ lúc giết người rất đáng sợ. Bình thường nếu có thể cười nhiều hơn, cười rộ lên liền không đáng sợ nữa."
Tiêu Đạc hơi cúi xuống, tự nâng tay sờ sờ khóe môi mình, cuối cùng mới nhíu mày: "Nếu ta vừa giết người vừa cười, bộ dáng đó chẳng phải là càng thêm khủng bố?" (
PS: hoàn toàn đồng ý)
A Nghiên chính mình ngẫm lại cũng đúng, cúi xuống, không nói gì nữa.
Tiêu Đạc thấy vậy, khẽ thở dài, đưa tay đặt lên lưng nàng, nhẹ nhàng giữ nàng: "Đợi thiên hạ thái bình, đương nhiên không có nhiều người phải chết nữa."
A Nghiên tựa vào ngực hắn kiên cố, hơi hơi khép con ngươi lại, cũng không nói.
Nếu trước kia khó có thể đoán Tiêu Đạc, hiện tại nàng đã có thể nhìn thấu tâm tư của hắn. hắn sợ mình rời đi, bất quá hắn muốn dẫm lên xương trắng bước lên trên ngai vàng thiên hạ chí tôn, cho nên hắn chặt chẽ giam cầm mình, không để mình rời đi, thậm chí bắt đầu hơi đồng ý có lẽ tương lai hắn cũng không có cách nào thực hiện lời hứa.
hắn đối với mình đương nhiên là muôn vàn tốt, tất cả tốt, có đôi khi nhớ tới Tiêu Đạc ghé vào ngực mình thống khổ nói nhỏ, khẩu khí trước kia hỗn độn trong lòng nàng liền tiết xuống.
Thế gian này chiến loạn phân tranh cũng thế, thái bình an tường cũng thế, kỳ thật cùng nàng có can hệ lớn lao gì đâu, nàng muốn chạy trốn, lại trốn không thoát, không thể mặc kệ, chỉ có thể ở lại bên người hắn mà thôi.
Lúc nàng nghĩ như vậy, dường như vì mình tìm được một ít an ủi, giống như chính mình có thể hợp tình hợp lý ở lại bên hắn.
Đôi khi nàng đang ngủ còn có thể nằm mơ, trong mơ có Ninh Phi và Sài đại quản gia, Sài đại quản gia dùng ánh mắt oán hận lên án nàng, dường như nàng làm tội ác tày trời gì, còn Ninh Phi thở dài càng nhiều.
Ninh Phi có lẽ cũng biết, nàng triệt để không định rời khỏi Tiêu Đạc.
Quyết định này là ích kỷ, lại là bất đắc dĩ, là bịt tai trộm chuông.
Lúc trong đầu nàng lại một lần nữa hồi tưởng chuyện này, cả người cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi nằm ở trong khuỷu tay Tiêu Đạc ngủ thiếp đi.
Vào đông, giữa trưa ánh mặt trời từ trong khuỷu tay hắn chiếu lên, dừng ở tóc dài đen bóng của hắn, cũng chiếu vào khuông mặt nàng trắng nõn.
Tiêu Đạc cúi đầu, nhìn nữ tử trong lòng, đường cong kiên cường trên khuôn mặt liền mềm xuống, trong con ngươi đen cũng có ấm áp động lòng người.
hắn thật cẩn thận ôm lấy nàng, nhẹ nhàng thúc ngựa, tiến vào thành.