Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí

Chương 42: Ngươi Và Nàng Không Giống Nhau

Dù sao trận này cũng không cách nào phán xét cao thấp, người này nói đẹp, người kia nói không đẹp, mỗi người đối với họa đồ đều có cách nhìn không giống nhau, chân chính phán xét, là khó càng thêm khó, nàng khẳng định mình sẽ không thua.

Phượng Khinh Vũ nhìn về phía nàng, cười khẽ: "Chẳng lẽ đường đường Tam Tiểu Thư hữu thừa tướng lại muốn trốn nợ?" Kết quả như thế nào, ai cũng biết rõ, nhưng không ngờ Doãn Ngọc Yên lại dùng loại thủ đoạn này.

"Phượng tiểu thư họa đẹp nhất, Doãn tiểu thư thua rồi!"

"Có chơi có chịu nha, nào có như vậy?"

"Không cần so nữa nha, Doãn tiểu thư sao lại không biết xấu hổ như vậy?"

Mọi người dưới đài nhất trí ồn ào lên, một lời áp đảo một lời, Doãn Ngọc Yên rơi vào trong đau khổ, chỉ hận mình không thể rời khỏi chỗ này.

"Ta đã nói nữ nhân xấu xí này làm sao có thể thắng được Vũ nhi, cũng chỉ là tự mình chuốc lấy nhục, Vũ nhi, uống nước đi, nàng cũng mệt mỏi rồi!" Ân Dạ Ly thay Phượng Khinh Vũ rót một chén nước, ân cần bưng tới bên miệng của nàng, Phượng Khinh Vũ nhận lấy liền uống.

"Đúng a!" "Đúng đúng!" Nhiều tiếng phụ họa liên tục nối tiếp nhau.

"Thua chính là thua!" Thanh âm ôn hòa lại truyền đến, cũng là nam tử thần bí kia từ trên ghế đứng lên, hai mắt hắn nhìn Phượng Khinh Vũ, con mắt sâu thẳm, không biết là đang nghĩ cái gì, mọi người chỉ nghe hắn nói: " Mười vạn lượng hoàng kim này, ta mất không uổng."

Doãn Ngọc Yên dù có chết cũng không nhận thua cũng chỉ có thể nhận thua, phẫn hận hất tay áo lên muốn đi, thấy nàng muốn rời khỏi, Phượng Khinh Vũ lập tức ngăn cản nàng, "Doãn tiểu thư hiện tại há có thể nói đi là đi sao, chẳng lẽ quên mình đã là người của ai?"

"Phượng Khinh Vũ, ngươi có ý gì?" Doãn Ngọc Yên rống to.

"Nơi này có nhiều người như vậy, ai cũng nghe mới vừa rồi Doãn tiểu thư đã nói ai nguyện ý thay nàng xuất ra mười vạn lượng hoàng kim, nàng sẽ là người của người đó, nếu vị tiên sinh này xuất ra mười vạn lượng hoàng kim, Doãn tiểu thư dĩ nhiên chính là người của vị tiên sinh này, cũng không thể nói lời không giữ lấy lời a!" Phượng Khinh Vũ tự nhiên nói ra.

Người nọ nhìn Phượng Khinh Vũ, không có thừa nhận nàng..., cũng không có phủ nhận, mọi người lại bắt đầu ồn ào lên."Đúng vậy a, chúng ta cũng có nghe!"

"Ngươi xem, nhiều người cũng nghe như vậy, chẳng lẽ Doãn tiểu thư muốn không quịt nợ hay sao?" Ân Dạ Ly lại tăng thêm một câu đổ dầu vào lửa.

"Đúng nha, toàn bộ chúng ta đều có thể làm chứng."

"Doãn tiểu thư xác thực có nói qua, như vậy nàng chính là người của vị tiên sinh này rồi !"

Mọi người nhất trí, đồng lòng đem đầu mâu hướng Doãn Ngọc Yên, Doãn Ngọc Yên đứng ở trong khách sạn , xấu hổ không chịu nổi, trong lúc nhất thời đi cũng không được, không đi cũng không được, gương mặt kìm nén đến đỏ bừng.

Muốn nàng đường đường tam tiểu thư Tướng phủ, tại sao có thể tùy tiện liền trở thành người của người khác? Tuy nói người thay nàng xuất ra mười vạn lượng hoàng kim cũng là người quý khí, nhưng tuổi so với nàng lớn hơn rất nhiều, cuối cùng là bản thân mình không đáng giá, hơn nữa nàng chẳng khác gì là đem chính mình bán, một chút danh dự khuê các cụng không có, nói nàng về sau làm sao làm người đây?

"Tiểu thư. . . . . ." Nha đầu cận thân Kinh Hồng của nàng vừa nhìn thấy tình cảnh này, bị dọa đến phát run, trong lòng cũng hiểu được tiểu thư lần này là gây họa lớn cỡ nào, cho dù là lão gia, cũng không lấp được.

"Kêu la cái gì, còn chê ta không đủ phiền sao?" Doãn Ngọc Yên mắng oan Kinh Hồng một cái, một chuyện Chu Tước lúc nàng ở quảng trường so tên đã khiến cho phụ thân cực kỳ tức giận, giam cầm nàng trong nhà, lần này phụ thân là vô luận như thế nào cũng sẽ không tha thứ nàng. Nàng nên làm sao? Thật phải cùng nam nhân này đi sao?

Doãn Ngọc Yên liếc nam tử thần bí quý khí kia một cái, lại phát hiện nam tử kia căn bản cũng không có nhìn nàng. Hắn đang nhìn Phượng Khinh Vũ, hắn cư nhiên nhìn Phượng Khinh Vũ! Ánh mắt còn kỳ quái sao đó. Hắn chẳng lẽ cùng Ân Dạ Ly cùng có sở thích kỳ quái, thích coi trọng Phượng Khinh Vũ vô diệm kia chứ?

"Vị tiên sinh này, hiện tại cuộc tỷ thí này ta đã thắng, làm phiền ngươi đem mười vạn lượng hoàng kim đổi thành ngân phiếu của Đại Thông tiền trang, nếu như không đủ, có thể cộng thêm địa sản, bất động sản của ngươi, khụ khụ, ý của ta là tất cả những thứ đáng giá! Ba ngày sau đưa đến Phượng phủ cho ta!"

Đại Thông tiền trang chính là một ngân hàng tư nhân, là mạch máu kinh tế chi phối cả Long thành, không phải tự nhiên sợ tiền giả. Mà mười vạn lượng hoàng kim dĩ nhiên là không thể nào mang theo người, hơn nữa gom góp cũng cần thời gian, chỉ là nhìn nam tử quý khí này hiển nhiên rất có lai lịch, cho hắn thời gian ba ngày vậy là đủ rồi.

Nam tử quý khí nhìn mặt đen như than cháy của Phượng Khinh Vũ một cái, lại tựa như từ trên mặt của nàng thấy người khác, hồi lâu, hắn mới thu hồi ánh mắt mê ly, nhàn nhạt mang theo một tia âm lãnh mà nói: "Ngươi và nàng không giống nhau!"

Ách!

Phượng Khinh Vũ không khỏi có chút sững sờ, không hiểu “nàng” trong miệng quý khí nam tử kia, rốt cuộc là ai? Muốn mở miệng hỏi, rồi lại cảm thấy không có lý do cũng không cần thiết. Nàng giật giật khóe môi, cuối cùng nuốt toàn bộ trở lại trong bụng.

"Yên tâm, ba ngày sau, ta sẽ đem ngân phiếu mười vạn lượng hoàng kim cùng khế đất đai đưa đến chỗ ở của ngươi!" Trong giọng nói cũng không có cảm thấy vì mất một số tiền lớn mà khó chịu, hắn xoay người rời đi, tựa như bình thường, tự nhiên đến rồi bình thản đi.

Phượng Khinh Vũ nhìn bóng dáng tuấn nhã, có chút ngây người.

"Vũ nhi. . . . . ." Truyền tới bên tai một thanh âm giận hờn của nam nhân.

"Hả?" Phượng Khinh Vũ vẫn như cũ nhìn về phương hướng quý khí nam tử biến mất đến mất hồn.

Lông mày Ân Dạ Ly vo thành một nắm, một bàn tay kéo mặt của nàng, quay hướng về phía hắn, môi mấp máy, mới nói: "Không cho nàng nhìn nam nhân khác như thế! Trong mắt của Vũ nhi chỉ có thể có ta, trong mắt của ta cũng chỉ có Vũ nhi ."

Ách, thật là quá bá đạo đi!

Nàng chỉ cũng chỉ là cảm thấy tò mò cái quý khí nam tử một chút mà thôi, làm sao lại cảm giác Chiến Vương này giống như là đang ghen đây?

Phượng Khinh Vũ vẫn không trả lời, nghiêng mắt nhìn Mộc Thanh Dương đang lôi kéo Doãn Ngọc Yên chuẩn bị thừa dịp đám người tản đi mà rời khỏi.

"Doãn tiểu thư, chủ nhân của ngươi đã đi rồi, ngươi không theo sau sao?"

Doãn Ngọc Yên đi tới cửa nhất thời dừng lại, đôi mày thanh tú nhăn chặt, con mắt phẫn hận quay đầu trừng Phượng Khinh Vũ, Phượng Khinh Vũ lại nỡ nụ cười nhìn về phía nàng.

Trà khách còn chưa hoàn toàn tản đi bị một lời nói của Phượng Khinh Vũ này nhắc nhở, đều đem ánh mắt hướng Doãn Ngọc Yên. Quý khí nam tử là bước lên lầu 3 của Thanh Ý các, mà Doãn Ngọc Yên lại muốn rời khỏi Thanh Ý các.

Chân mày Doãn Ngọc Yên càng nhíu thật chặt, nhưng phải trong ánh mắt của mọi người xoay người lại, hướng lầu ba bước lên. Mộc Thanh Dương nắm thật chặt tay của nàng, dùng ánh mắt ý bảo hắn sẽ cùng nàng cùng nhau đối mặt.

Lòng của Doãn Ngọc Yên nhất thời ấm áp, mặc dù mới vừa rồi Mộc Thanh Dương bởi vì mười vạn lượng hoàng kim mà do dự, nhưng vẫn còn đứng ở bên cạnh nàng, khiến nàng có hơi chút cảm động. Quan trọng là, nàng hiện tại thật sợ một thân một mình đối mặt nguy hiểm, giờ khắc này bất kể là ai nàng đều sẽ nắm chặt .

"A, đúng rồi, Doãn tiểu thư, ngươi cũng đừng có quên lần trước thiếu nợ ta mười vạn lượng hoàng kim, mời mau sớm chuẩn bị xong, ba ngày sau đưa đến trong phủ ta luôn!"

"Phượng Khinh Vũ, ngươi. . . . . ." Doãn Ngọc Yên chỉ thẳng mặt Phượng Khinh Vũ kêu to.

"A, ta quên, Doãn tiểu thư bây giờ đã không phải người tự do, vẫn là hảo hảo bảo trọng, mười vạn lượng hoàng kim này ta sẽ đến kết toán Tướng phủ đòi vậy." Phượng Khinh Vũ tiếp tục nói, vô cùng nhàn nhã.

Doãn Ngọc Yên vô cùng tức giận, Phượng Khinh Vũ hiện tại hoàn toàn nắm chân đau của nàng. Nàng nên làm cái gì? Nàng có thể làm gì sao? Đột nhiên trong đầu lóe lên một ý tưởng, nàng nhất thời hai mắt trợn ngược, giả bộ bất tỉnh.

"Yên , yên . . . . . ." Mộc Thanh Dương cũng không biết Doãn Ngọc Yên là đang giả bộ bất tỉnh, vội vàng đỡ nàng, lo lắng hô to.

Nhất cử nhất động của Doãn Ngọc Yên cũng không có lừa gạt được ánh mắt của Phượng Khinh Vũ, nàng lạnh lùng nhếch môi, lại cười nhẹ nhàng hướng nhìn Ân Dạ Ly: "Vương Gia, nếu Doãn tiểu thư bị hôn mê, vậy người nên tốt bụng mang nàng lên lầu đi! Cũng tránh cho vị tiên sinh kia chờ lâu!"

Doãn Ngọc Yên đang giả bộ bất tỉnh nhất thời giận đến bốc khói, thật hôn mê bất tỉnh.

sáng mai đăng típ =.= giờ ngủ đã. hic