Sủng Phu - Quyết Tuyệt

Chương 4

Chương 4

Ngôn Cảnh Tắc vào tối đó tìm được một công việc làm thêm – giáo viên ngoại khóa phụ đạo biên soạn giáo trình cơ cấu công tác, giáo dục tiểu học trẻ em. (nói dài vậy thôi chứ là dạy thêm máy tính cho hs tiểu học)

Mấy năm nay máy tính thật nổi, nguyên chủ ở một địa phương bế tắc cũng biết học máy tính có thể kiếm được tiền nhiều, người ở thành phố lớn thì càng không cần phải nói, có rất nhiều cha mẹ sẽ cho con cái ở nhà học thêm máy tính từ lúc còn nhỏ.

Ngôn Cảnh Tắc làm thêm ở một chỗ phụ đạo dạy máy tính, mỗi lần dạy khoảng ba đến năm đứa nhỏ.

Hắn mỗi tối thứ hai, tư làm việc hai giờ, thứ bảy và chủ nhật làm việc bốn giờ, thêm lên một tuần làm mười hai tiếng đồng hồ, có thể lấy 600 đồng. Nếu hắn có thể kéo thêm học sinh, hoặc là tự mình tự nhận học sinh, vậy có thể từ giữa lấy được 20% phí trích ra.

Công việc làm thêm này cũng không tồi, cũng nhờ Ngôn Cảnh Tắc có tên tuổi học ngành máy tính ở đại học A mới có thể tìm được.

Nguyên chủ học máy tính, tính toán đâu ra đấy cũng được mấy tháng, Ngôn Cảnh Tắc kì thật có chút lo lắng bản thân không đảm nhiệm được chức vụ này, nhưng rồi sau khi hắn xem xong tài liệu, lại thấy an tâm.

Dạy mấy đứa nhỏ rất đơn giản, hắn vừa thấy đã hiểu.

Tìm được công việc làm thêm rồi, Ngôn Cảnh Tắc lại bắt đầu đề cao khả năng, trình độ máy tính của mình hết mức.

Nhìn lại mười năm trước, chỉ cần là học máy tính, tốt nghiệp đều có thể tìm được việc làm không tệ, nhưng hiện tại không như vậy nữa, trình độ đủ tốt thì tương lai muốn tìm việc không khó, nhưng nếu trình độ không đủ thì tốt nghiệp sẽ khó tìm được chỗ làm.

Huống chi, hắn cũng không thỏa mãn với một chỗ làm tốt.

Hắn có đối tượng, khẳng định rằng phải có cách kiếm tiền, mới chăm sóc được đối tượng thật tốt!

Ngôn Cảnh Tắc quyết định chủ ý, phải học tập thật tốt.

Đương nhiên, trước đó, hắn muốn đi gặp Tưởng Bình Tu.

Cuối tuần thời gian dạy thêm là chiều hai giỡ rưỡi đến bốn giờ rưỡi; buổi tối 6 giờ đến 8 giờ, nhưng hôm nay Ngôn Cảnh Tắc sớm đã xuất phát, trước tiên đi siêu thị.

Hắn ở siêu thị mua một bao đồ ăn vặt lớn, nghĩ nghĩ, lại đi chỗ bán trang phục sỉ, mua một vài bộ quần áo nam.

Hắn cũng định ở siêu thị mua quần áo, nhưng quần áo ở siêu thị đắt quá, hắn không có tiền.

Lúc hắn đến tiệm sửa xe, là giữa trưa 12 giờ, Tưởng Bình Tu đang ở trong rửa xe.

Trong tiệm có thiết bị rửa xe tự động, nhưng vẫn phải có người đi làm sạch phần bên trong xe, còn lau khô xe linh tinh... Lúc hắn đến, Tưởng Bình Tu đang cầm giẻ lau, cùng Tiểu Trương bận việc.

Ngày mùa đông, thiếu niên còn chưa thành niên mặc một bộ quần áo lao động màu lam, qua lại bận rộn không một khắc nhàn rỗi, đôi tay kia bị nước đá đông lạnh đến đỏ bừng sưng to...

Ngôn Cảnh Tắc trong lòng đặc biệt hụt hẫng. Cũng may, xe kia lau xong thật nhanh, xe đã được chủ lái đi.

Tiểu Trương đi qua bên cạnh hút thuốc, Tưởng Bình Tu đem giẻ lau để ở thùng nước, đang muốn giặt, thùng nước lại xuất hiện thêm một đôi tay, cậu vừa ngẩng đầu đã thấy Ngôn Cảnh Tắc, cả người đều phát ngốc.

Ngôn Cảnh Tắc cũng mặc kệ hắn, cầm giẻ lau trực tiếp giặt sạch.

"Cảnh Tắc ca..." Tưởng Bình Tu muốn đến lấy lại giẻ.

"Anh giặt cho, em đi rửa tay đi." Ngôn Cảnh Tắc ngăn cản Tưởng Bình Tu.

"Ca..."

"Ngoan, nghe lời anh." Ngôn Cảnh Tắc nói.

Cảnh Ta ca vậy mà nói cái gì mà "ngoan"... Tưởng Bình Tu ngơ ngơ ngác ngác mà đi rửa tay.

Ngôn Cảnh Tắc tiếp tục giặt giẻ lau, vừa giặt xong, liền nhìn thấy một người trung niên hơn bốn mươi tuổi hơi kinh ngạc đang nhìn mình: "Cậu là anh trai của Tưởng Bình Tu?"

"Đúng vậy." Ngôn Cảnh Tắc cười cười với đối phương.

Trần sư phó nhìn Ngôn Cảnh Tắc, có chút giật mình.

Tưởng Bình Tu bộ dáng không tồi, cậu nhóc lại nói ca ca lớn lên rất tốt, cho nên Trần sư phó vẫn luôn chuẩn bị nhìn một soái ca nào đó, nhưng ông kiểu gì cũng không nghĩ đến, ca ca của Tưởng Bình Tu thế nhưng lại đẹp như vậy.

Hắn không những đẹp, khí chất cũng tốt, đứng ở chỗ nào đó mà nói hắn là cậu ấm, người ta cũng sẽ tin ngay.

Trần sư phó cảm thấy hắn không nên cầm cái giẻ lau.

Từ từ, hay là hắn với Tưởng Bình Tu giống nhau, đầu bị cửa kẹp? Người này bộ áng trời quang trăng sáng, lại làm em trai thành ra như thế, thật sự không nên.

Trần sư phó mày hơi hơi nhíu lại.

"Mấy thánh gần đây cám ơn mọi người chiếu cố Tưởng Bình Tu." Ngôn Cảnh Tắc chân thành nói, dựa theo ký ức nguyên chủ, đồng nghiệp đối với Tưởng Bình Tu không tồi, còn từng vay tiền cho Tưởng Bình Tu, đáng tiếc sau đó Tưởng Bình Tu phải chữa bệnh cho bà, thêm việc nguyên chủ càng ngày càng muốn nhiều tiền, cuối cùng vẫn là rời khỏi tiệm rửa xe, làm việc khác.

Trần sư phó vừa mới dâng lên cơn bất mãn, liền biến mất: "Khụ khụ, ta cũng không có làm gì." Ông ngay từ đầu có ấn tượng không tốt với Ngôn Cảnh Tắc, hiện giờ nhìn bộ dáng này của hắn, ông không khỏi hoài nghi bản thân có đang oan uổng người này không?

Mà lúc này, Tưởng Bình Tu ra tới.

Tưởng Bình Tu đã rửa tay sạch, nhưng vẫn còn vết đen do dầu máy để lại không sạch, cậu giấu tay sau lưng, thật cẩn thận mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: "Ca, anh... anh sao lại ghé chỗ em?"

"Anh khoảng thời gian trước bận quá, theo không kịp tiến độ ở trường nên không qua gặp em được, hiện tại ổn nên tới đây." Ngôn Cảnh Tắc nói. "Anh có mang theo đồ ăn, còn có quần áo..."

"Anh, em không cần, anh... anh mặc đi."

"Anh quần áo đủ nhiều rồi, đây đó đều là mua cho em đấy, em nhất định phải mặc, biết không?" Ngôn Cảnh Tắc nói, rồi lại hạ thấp giọng: "Em không mặc tức là không thích anh, anh sẽ không vui đâu."

Tưởng Bình Tu đỏ mặt: "Em thích..."

"Anh biết" Ngôn Cảnh Tắc nói. "Em mặc đẹp một chút, anh sẽ càng thích em."

Tưởng Bình Tu mặt càng đỏ hơn.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: "Anh còn mang theo một ít đồ ăn vặt lại đây, nếu anh cuối tuần lại đây mà em còn chưa ăn xong, về sau anh sẽ không tới gặp em nữa." Tiểu hài tử ăn đồ ăn vặt nhiều không tốt, nhưng Tưởng Bình Tu bình thường chưa từng ăn qua đồ ăn vặt gì, ăn một chút cũng không sao.

Đương nhiên, hắn nói như vậy... đơn giản là vì sợ Tưởng Bình Tu tiếc không nỡ ăn.

"Em nhất định sẽ ăn hết." Tưởng Bình Tu không chút nghĩ ngợi liền nói, hận không thể nhảy dựng lên – Ngôn Cảnh Tắc cuối tuần sau còn muốn tới gặp cậu!

Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy Tưởng Bình Tu như vậy, đặc biệt sờ đầu cậu, ôn tồn một chút, nhưng đã đến giờ làm thêm, phải đi nếu không sẽ không kịp... Hắn chỉ có thể nói: "Bình Tu, anh còn có việc, cuối tuần lại đến thăm em."

Tưởng Bình Tu gật gật đầu, mắt trông ngóng mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc rời đi.

Ngôn Cảnh Tắc đi thật nhanh, hắn vội vã đi kiếm tiền.

Tưởng Bình Tu mới mười sáu tuổi, cậu ở tuổi như vậy, hẳn là phải ở trường đi học mới đúng.

Ngôn Cảnh Tắc hôm nay từ sớm đã đi tới lớp học bổ túc xem lịch trình học, kế tiếp một tuần lề, vẫn luôn học tập không ngừng nghỉ.

Sau đó hắn liền phát hiện, đầu óc hắn thật sự ghi nhớ rất tốt, ít nhất chương trình học của năm nhất, hắn rất nhanh đã hiểu toàn bộ, tự học chương trình của năm hai ba đại học cũng thuận lợi cực kỳ.

Không chỉ có vậy, hắn còn tìm đến một diễn đàn, nới đó có thể nhận một ít việc làm thêm đến làm.

Chỗ này việc gì cũng có, cũng khá chính quy, nào là công ty bên ngoài thuê người làm trình tự linh tinh, cũng có một số không chính quy, tìm người chơi trò chơi kì quái gì đó.

Ngôn Cảnh Tắc không đi làm những chuyện phi pháp để sống, liền nhận mấy việc đơn giản, nhận việc bên ngoài về làm.

Hắn là người mới, việc có thể nhận tất nhiên là không tốt lắm, tất cả đều cực kỳ rườm rà, tiền nhận được cũng không nhiều.

Nhưng hắn vẫn nhận, chậm rãi làm, gặp chỗ không hiểu thì liền đi hỏi người ta.

Chẳng sợ tiêu tốn nhiều thời gian, cuối cùng cũng chỉ có thể kiếm được cái mấy trăm đồng, đó cũng là tiền.

Lúc Ngôn Cảnh Tắc bên này vội vội vàng vàng làm việc, bên kia Tưởng Bình Tu đã thay nguyên bộ quần áo mới Ngôn Cảnh Tắc mua cho cậu.

Cậu còn ăn đồ ăn vặt trước kia chưa từng ăn qua.

Tưởng Bình Tu từ nhỏ đã không cha không mẹ, lại hơi nhỏ gầy hướng nội, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, trẻ em trong thôn bắt đầu khi dễ cậu, cứ kêu cậu ẻo lả. Cậu thật vất vả cắt một sọt cỏ keo, sẽ bị người ta vây quay cướp đi hết; cậu ra ngoài xách xô nước về nhà, sẽ bị người ta đánh nghiêng thùng nước; thậm chí đang đi trên đường cũng bị người ta xô ngã.

Nguyên nhân chính là vì thế nên lá gan cậu càng ngày càng nhỏ, cũng không dám cùng người ta nói chuyện, còn có hơi nói lắp.

Đời này sự việc lớn gan nhất mà cậu làm chính là mua cái cặp sách, chủ động đưa cho Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc chưa từng bắt nạt cậu, trước đó khi cậu bị bắt nạt, hắn còn nói giúp cậu!

Hơn nữa Ngôn Cảnh Tắc thông minh như vậy, lớn lên cũng đẹp, quả thật chính là tồn tại cậu muốn mà không được... Cậu chỉ muốn cho Ngôn Cảnh Tắc những gì tốt nhất.

Cậu kỳ thật cũng biết, Ngôn Cảnh Tắc không thích cậu như thế, nhưng cậu thật sự là không làm cho người khác thích, Ngôn Cảnh Tắc không thích cậu cũng thật bình thường...

Nhưng hiện tại, Ngôn Cảnh Tắc dắt tay cậu, còn mua quần áo cho cậu, mua đồ ăn vặt.

Ngôn Cảnh Tắc, kỳ thật vẫn có một chút thích cậu chăng?

Từ khi đến tiệm rửa xe đến nay, Tưởng Bình Tu vẫn không dám quá chủ động nói chuyện cùng với người khác, nhưng gần đây, cậu dám.

Thời điểm nhàn rỗi, Tưởng Bình Tu luôn dịch đến phía bên cạnh Tiểu Trương: "Trương ca, nội y giữ ấm thật là ấm quá, trước kia em chưa bao giờ mặc quần áo ấm áp như vậy."

Chốc lát sau, cậu lại đi tìm Trần sư phó: "Trần thúc, ta hôm nay ăn lạp xưởng, bên trong còn có bắp viên, ăn rất ngon."

Cậu thậm chí tìm luôn cả Vương ca mà cậu hơi sợ hãi: "Vương ca, anh trai em nói sau cuối tuần, anh ấy còn tới thăm em."

Cậu không chỉ nói một lần, mà lại nói tới nói lui mấy lần, cứ như trong miệng ngậm một viên đường, cậu có thể cao hứng đến tận trưa.

Những người khác: "....." Ngôn Cảnh Tắc đưa quần áo thức ăn cho Tưởng Bình Tu, thật sự rất là bình thường!

Trần sư phó cũng bất đắc dĩ: "Mấy cái đồ ăn vặt đó, con cái ta cũng đâu có ăn, quần áo kia cũng vậy, nó cũng không cần mặc, nó chỉ thường hay thích mua giày."

Vương ca và  Tiểu Trương âm thầm tán đồng.

Nhưng nhìn thấy Tưởng Bình Tu cao hứng như vậy, bọn họ cũng không tiện đi đả kích cậu, chỉ là nguyên bản mấy việc để cậu làm, cũng ngại đi sai bảo cậu – đứa nhỏ này đáng thương lâu quá rồi, bọn họ sẽ không áp bức nó!

Nhưng mà bọn họ chống đỡ không nổi Tưởng Bình Tu lúc đi làm, cứ như tiêm máu gà, cả ngày cướp việc, cả người đều hoạt bát.

Ca ca cậu tới thăm một lần, dường như cả người cậu đều thay đổi!

Chớp mắt, một tuần trôi qua, Ngôn Cảnh Tắc lại đi thăm Tưởng Bình Tu.

Tưởng Bình Tu mặc vào quần áo mới sạch sẽ, cả người thoạt nhìn tinh thần hơn nhiều, ánh mắt lúc này cũng càng sáng.

Ngôn Cảnh Tắc lần này mang cho cậu một ít đồ dùng rửa mặt, lau mặt, kem dưỡng da tay linh tinh, còn có một cái smart phone.

Cho tới bây giờ, mỗi người đều có một cái smart phone, nhưng Tưởng Bình Tu lại chỉ có dùng ít tiền mua một cái điện thoại đập đá second-hand.

Mấy đứa nhỏ đầu năm nay, làm gì còn ai dùng điện thoại đập đá nữa? Ngôn Cảnh Tắc lần trước đã nghĩ đến mua điện thoại thông minh cho cậu, nhưng trên tay hắn không có tiền, hiện giờ làm công kiếm lời được chút tiền, liền mua cho cậu.

600 đồng một cái điện thoại thông minh, rất nhiều đứa nhỏ còn thấy chướng mắt, Tưởng Bình Tu lại kinh hỉ vô cùng, ngay từ đầu cũng không dám chạm vào.

Ngôn Cảnh Tắc hôm nay đến tiệm rửa xe tương đối sớm, hắn ở trong tiệm ngồi nguyên một buổi sáng, thừa dịp không có người rửa xe, chỉ cách dùng di động cho Tưởng Bình Tu, còn giúp Tưởng Bình Tu tải các app, cùng cậu kết bạn tốt.

Trước khi rời đi còn dặn dò nói: "Bình thường anh đi học, em gọi điện thoại anh không nhất định tiếp được. Em có thể gửi tin nhắn cho anh, anh tan học sẽ xem ngay."

Hắn từ đáy lòng thích Tưởng Bình Tu, đáng tiếc là mình quá nghèo, gặp Tưởng Bình Tu mà thấy ngượng.

Cùng lắm, bọn họ có thể dùng di động trao đổi nhiều một chút, trước tiên hiểu biết nhau rõ một chút.

Ngôn Cảnh Tắc qua gặp Tưởng Bình Tu, lúc sau liền về đi làm thêm,

Bên kia, Tưởng Bình Tu tiến đến bên người Tiểu Trương: "Trương ca, ca ca em mua cho em cái di động, là di động mới đó ạ!"

Tiểu Trương: "..." 600 đồng một cái di động có là cái gì trời! Anh mày toàn dùng loại mấy ngàn nè!

Hết chương 4