Sủng Vợ Lên Trời

Chương 406: Lấy trứng chọi đá, không chịu nổi một đòn

Chuyện của chú Ứng còn khó giải quyết hơn là so với trong tưởng tượng, Lục Triều Dương phải tìm rất nhiều mối quan hệ, nhưng mà những người kia đều lựa chọn bo bo giữ mình, không muốn phải dây vào vũng nước đục lần này.

Sau khi chạm phải mấy cây đinh lạnh vài lần, Lục Triều Dương trở nên hơi bực bội, ban đầu anh tưởng rằng thế lực của ông già tuyệt đối không chạm đến Bắc Ninh, nhưng mà hiện tại xem ra là do anh nghĩ quá đơn giản rồi.

Hiển nhiên lần này ông già không đạt được mục đích thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Đường Ngọc Sở bưng ly sữa bò vào trong phòng sách, nhìn thấy Triều Dương đang nhíu chặt mày lại, hình như là có chuyện gì đó cực kỳ khó xử lý. Cô mấp máy môi, sau đó bước chân nhẹ nhàng đi tới.

Nhẹ nhàng bỏ ly sữa bò ở trên bàn, cô lo lắng nhìn anh, thăm dò hỏi: “Triều Dương, gặp phải chuyện gì ư?”

Lục Triều Dương nâng mắt lên nhìn cô, khóe môi hơi câu lên: “Không có gì đâu.”

Tiếp theo đó, anh hỏi: “Sao em vẫn còn chưa chịu ngủ.”

Đường Ngọc Sở bất đắc dĩ thở dài: “Gần đây chuyện hơi nhiều, em ngủ không được.”

Biết cô đang lo lắng cho hai người bạn tốt của mình, Lục Triều Dương không muốn làm cho cô phải ngột ngạt, thế là che giấu chuyện đang làm mình khó chịu.

Anh đứng dậy bưng ly sữa bò lên đi đến bên cạnh của cô, nắm lấy tay của cô, ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào cô: “Trở về phòng đi ngủ thôi, anh ngủ với em.”

Đường Ngọc Sở cong môi cười một tiếng, gật đầu: “Được.”

Hai người hài hòa bước ra khỏi phòng sách, cả phòng sách rộng lớn lập tức yên lặng, lộ ra vẽ tĩnh mịch.

...

Lúc nhận được cuộc gọi của Lâm Tuyết Chi, Đường Ngọc Sở cảm thấy rất bất ngờ, cô cho rằng sau lần trước tan rã trong không khí không vui, đối phương chắc sẽ không tới tìm cô nữa đâu.

Vẫn là giống như lần trước, Lâm Tuyết Chi muốn gặp mặt cô một lần.

Đường Ngọc Sở trực tiếp từ chối ở trong điện thoại: “Dì à, nếu như dì vẫn muốn khuyên tôi chuyện lần trước, tôi nghĩ là chúng ta không cần thiết phải gặp nhau đâu.”

Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, sau đó truyền đến giọng nói không chút hoang mang của Lâm Tuyết Chi: “Chẳng lẽ cô không muốn giải quyết chuyện lần này của nhà họ Ứng à?”

Đường Ngọc Sở nhắm mắt lại, tay cầm điện thoại không khỏi nắm chặt.

Cô vẫn đi gặp Lâm Tuyết Chi.

“Dì có lời gì thì cứ nói thẳng với nhau đi, không cần phải quanh co lòng vòng làm lãng phí thời gian của nhau đâu.”

Vừa mới nhìn thấy Lâm Tuyết Chi, Đường Ngọc Sở liền nói thẳng thừng.

Lâm Tuyết Chi bỏ ly cà phê ở trong tay xuống, nâng mắt lên nhìn về phía cô, mỉm cười điệu đà nói: “Cô Đường à, cô là một người có tính tình nôn nóng mà.”

Đường Ngọc Sở đáp lại một nụ cười: “Không phải là tính tình nóng nảy, mà là không muốn lãng phí thời gian.”

Lâm Tuyết Chi nhếch đuôi lông mày lên, nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: “Tôi tin là cô Đường đã biết lần này nhà họ Ứng xảy ra chuyện là do ai đang động tay động chân ở sau lưng.”

Nghe vậy, mi tâm của Đường Ngọc Sở nhíu lại một cái rất nhỏ, sau đó giả bộ như kinh ngạc mà hỏi: “Dì, đây là có ý gì đây, dì là đang nói có người cố tình thao túng chuyện Ứng Thư Lương tham ô hối lộ à?”

“Cô Đường à, chuyện trong lòng mình biết rõ không cần thiết phải giả vờ đâu.” Trong ánh mắt của Lâm Tuyết Chi nhìn về phía cô tràn đầy sự mỉa mai.

Đường Ngọc Sở nhếch môi: “Đúng đó, tôi biết rồi, nhưng vậy thì sao chứ?”

Cô cười nhạo một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tuyết Chi nhiều hơn chút lãnh ý: “Lần này dì đến đây không phải là muốn đến chế giễu đâu nhỉ?”

“Chế giễu à?” Lâm Tuyết Chi nhíu mày, sau đó bật cười thành tiếng: “Tôi cũng không có sở thích nhàm chán đó, cố ý chạy đến Bắc Ninh để xem trò cười gì đó.”

“Có đúng không?” Hai tay của Đường Ngọc Sở khoanh ở trước ngực, lui ra sau thành ghế, khóe môi mang theo nụ cười lạnh lùng: “Vậy tôi xin rửa tay lắng nghe mục đích dì đến thành phố Bắc Ninh.”

Lâm Tuyết Chi mỉm cười, sau đó cầm ly cà phê để ở bên môi nhấp một ngụm, bà ta quay đầu nhìn về phía thành phố náo nhiệt phồn hoa ở bên ngoài cửa sổ, cũng không vội vàng mà nói cho Đường Ngọc Sở biết mục đích đến đây của bà ta.

Mà Đường Ngọc Sở cũng không hối thúc bà ta, thể hiện ra sự kiên nhẫn đáng kể.

Một hồi lâu sau Lâm Tuyết Chi mới chậm rãi quay đầu lại, bỏ ly cà phê lên trên bàn, mi mắt nhẹ nhấc lên, ánh mắt rơi vào trên mặt của Đường Ngọc Sở: “Cô Đường, tôi tin là cô cũng nhìn thấy được sự quyết tâm của ba Triều Dương, cô cảm thấy là dựa vào sức lực của một mình Triều Dương có thể chống lại với ông ấy hay sao?”

“Tôi tin tưởng Triều Dương.”

Thật là một câu trả lời ngắn gọn, nhưng mà cũng rất ngây thơ.

Lâm Tuyết Chi bật cười lắc đầu: “Cô Đường à, chẳng lẽ cô còn không biết hai ngày nay Triều Dương vẫn không có bước tiến triển gì trong chuyện của nhà họ Ứng ư?”

Mi tâm của Đường Ngọc Sở cau lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn bà ta, không nói một câu nào.

Nụ cười ở trên mặt của Lâm Tuyết Chi càng sâu hơn: “Các người còn quá trẻ, căn bản đều đấu không lại ba của Triều Dương.”

“Đây là thành phố Bắc Ninh, không phải là thủ đô.” Đường Ngọc Sở lạnh lùng nói.

Nghe thấy cái này, Lâm Tuyết Chi cười thành tiếng, ánh mắt nhìn cô của bà ta có nhiều hơn mấy phần thương hại: “Cô Đường, chẳng lẽ các người thật sự cho rằng thế lực của ông ấy không có cách nào vươn đến thành phố Bắc Ninh được à?”

Vẻ mặt căng cứng của Đường Ngọc Sở đã nói cho bà ta biết bọn họ đúng là nghĩ như vậy.

Lâm Tuyết Chi cảm thấy cần phải nói cho cô biết tình huống hiện tại, nếu không thì cô cũng không biết tình cảnh của bọn họ bị động tới cỡ nào.

Thế là bà ta nói: “Thế lực của nhà họ Lục cũng không chỉ ở thủ đô, nếu không thì lần này sao Ứng Thư Lương lại xảy ra chuyện được chứ, hơn nữa Triều Dương đã dựa vào thực lực của mình mà tìm không ít người, nhưng mà những người kia đều không dám giúp Triều Dương. Vì cái gì? Cái đó còn không phải là bởi vì kiêng kỵ nhà họ Lục à? Bọn họ không dám dấn thân vào vũng nước đục lần này.”

Điều mà Lâm Tuyết Chi nói thì Triều Dương lại không nói cho cô biết, cô bán tính bán nghi, không phải là rất tin tưởng.

Cô biết năng lực của Triều Dương, không có chuyện nào mà anh không làm được.

Nhìn bộ dạng không tin của cô, Lâm Tuyết Chi nói tiếp: “Cô Đường, Triều Dương cũng không lớn mạnh như trong tưởng tượng của cô đâu, đối với thực lực của nhà họ Lục, căn bản chính là lấy trứng chọi đá, không chịu nổi một đòn.”

Đường Ngọc Sở biến sắc: “Chắc là ngày hôm nay dì đến đây không phải chỉ là để nói chuyện này cho tôi biết đâu nhỉ?”

“Dĩ nhiên là không phải rồi.” Khóe môi Lâm Tuyết Chi mang theo nụ cười: “Tôi muốn đến đây nói cho cô biết chuyện lần trước tôi nói vẫn còn giữ lời, chỉ cần cô đồng ý để Triều Dương từ bỏ quyền thừa kế nhà họ Lục, tôi có thể kêu ông ấy bỏ qua cho các người, còn có Thanh Chiêu và nhà họ Ứng.”

Đường Ngọc Sở mỉm cười, trên mặt của cô đều là biểu cảm nghĩ mãi: “Vậy tôi có cần phải cảm ơn dì không vậy?”

“Tôi biết là bây giờ cô không đồng ý, nhưng mà tôi tin tưởng cô cũng sẽ đồng ý thôi.” Lâm Tuyết Chi khá là tự tin

“Có đúng vậy không?” Đường Ngọc Sở nhíu mày: “Vậy thì bây giờ tôi nói cho dì biết tôi không có quyền can thiệp vào chuyện của Triều Dương, cho nên điều kiện mà dì nói, trước kia tôi không đồng ý, bây giờ cũng sẽ không đồng ý, sau này cũng sẽ càng không đồng ý.”

Cô đứng dậy: “Nếu như dì không còn chuyện gì khác, vậy thì tôi đi trước đây.”

Dứt lời, cô quay người liền muốn rời khỏi.

“Cô Đường.” Lâm Tuyết Chi cũng đứng dậy.

Bước chân của Đường Ngọc Sở khựng lại, nhưng mà cũng không dừng lại, mà là nhanh chân đi ra khỏi cửa.

Lâm Tuyết Chi nhìn bóng dáng của cô đi khỏi, ánh mắt dần dần trầm xuống.

Quả là một người cố chấp, đúng là tính cách chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

Xem ra bà ta nhất định phải nghĩ cách ở phương diện khác.

Bà ta ngồi lại trên ghế, bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm, nhắm mắt lại, lộ ra một tia lạnh lùng. Mặc kệ phải trả giá như thế nào, tất cả những gì của nhà họ Lục cũng sẽ thuộc về Thần Đông và Thần Tây.