Sửu Thúc

Chương 17

Dưới ngọn đèn oánh bạch trong phòng khách, Dung Thụy Thiên bưng trà đã pha xong, đi đến bên Kiều.

Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy ánh sáng hứng thú: “Anh pha loại trà ngon nào vậy, nửa ngày cũng không đi ra”.

Dung Thụy Thiên không quan tâm cậu.

Kiều nhìn chung quanh phòng ở mà trước kia cậu từng ở qua, phòng khách đơn sơ trừ bỏ TV cùng sô pha là tốt ra thì một cái gia cụ hoặc thiết bị nào khác cũng không có, đáy mắt cậu lướt qua một tia khinh thị: “Loại phòng này mà ở được sao?”.

” Không quen thì cậu đi đi ” Dung Thụy Thiên bắt được tia khinh thị nơi đáy mắt cậu.

Kiều nhẹ nhàng cầm tay hắn, cảm giác được nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn truyền đến từ đầu ngón tay, còn có da thịt quá đỗi khô ráp kia, trước đây tay hắn khớp xương rõ ràng, thon dài mạnh mẽ, da thịt còn mềm mại mịn màng, lúc này nắm trong tay cơ hồ khiến cho cậu phải tan nát cõi lòng.

Hiện tại hai tay này lại thô ráp đến cơ hồ muốn vượt qua độ tuổi của hắn, có thể biết được mấy năm nay hắn đã sống khổ đến mức nào, lại còn vì khuôn mặt xấu xí kia mà gặp phải những loại đối xử ra sao: “Nếu anh nguyện ý thì có thể theo em ở trong phòng nơi khu trung tâm, nơi đó vừa to vừa rộng, còn có bồn tắm mát xa lớn và phòng tập thể hình, ở trong đó thì miễn bàn có bao nhiêu thoải mái “.

“Tôi không có hứng thú” Dung Thụy Thiên lạnh lùng rút tay về, gằn từng tiếng nói.

Kiều không để ý thái độ của hắn, ngược lại còn tưởng rằng hắn thẹn thùng, không ngừng cố gắng mà tiếp tục nói: “Không cần khách sáo với em, hiện tại em có rất nhiều tiền, số tiền này có thể trị tốt gương mặt cho anh “, chỉ cần có tiền thì khuôn mặt dù có xấu xí thế nào cũng có thể khôi phục lại vẻ điển trai ngày xưa.

” Tôi không cần tiền của cậu”, Dung Thụy Thiên thất vọng nhìn Kiều, đôi con ngươi màu hổ phách giống như dòng nước ao hồ chảy xuôi mang theo bao đau thương: “Sau này cậu đừng tìm đến tôi nữa, chúng ta đã không thể quay lại được nữa “.

Kiều đột nhiên trợn mắt nhìn: “Vì cái gì không thể tới tìm anh, anh thích người khác, hay là tìm được người so với em tốt hơn, anh đã nói là yêu em, chẳng lẽ những lời trước kia đều chỉ là nói dối!”.

“Đó là trước kia “.

” Vậy hiện tại đã thay đổi? Sẽ không phải là anh thích Tịch Nhạ Hoài đi?”, có vài lần Tịch Nhạ Hoài tới đón hắn, một bộ dáng thực để ý đến hắn, thậm chí cố ý như vô tình gần gũi hắn, đáng giận là Dung Thụy Thiên thế nhưng lại không cự tuyệt y gần gũi, so với thái độ lãnh đạm đối với mình là một trời một vực.

Dung Thụy Thiên không đáp lại.

Kiều giống như một con sư tử bị giẫm phải đuôi mà bắt lấy tay hắn: “Chẳng lẽ anh thật sự thích y, người đàn ông kia muốn dạng người gì chẳng có, sao lại có thể coi trọng anh! Anh cảm thấy mình có cái gì không giống người thường mà có thể hấp dẫn ánh mắt của y, y chỉ cảm thấy dễ chơi đùa nên mới tiếp cận anh, anh đừng có bị cái loại đàn ông bụng dạ khó lường này lừa bịp!”.

” Y sẽ không gạt tôi “.

“Sao anh lại tin y như vậy, y cho anh tiền hay là y đã ngủ cùng anh, anh cứ như vậy mà tìn tưởng nhân phẩm của y, y là ngôi sao được bao nhiêu người chú ý, nếu anh cùng y có phát sinh cái gì….”

Dung Thụy Thiên vừa vội vừa giận, trong lòng rất khó chịu, khuôn mặt lại tái mét giống như tuyết trắng dưới mái hiên: “Chuyện của tôi không cần cậu lo, cậu tỉnh táo rồi thì đi ra ngoài cho tôi”.

Kiều biết mình mất kiềm chế, cậu nhẹ nhàng quay đầu đi, thanh âm ôn hòa pha lẫn một ít nghẹn ngào: “Em không phải cố ý nói mấy lời đó, chỉ là lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện gì “.

Dung Thụy Thiên không để ý tới cậu.

Kiều vẻ mặt áy náy nói nhỏ, một đôi con ngươi xinh đẹp vừa đen vừa sáng, bên trong ấy dường như mông lung có những giọt sương ướt át, thoạt nhìn giống như sủng vật to tướng bị chủ nhân răn dạy, không có tính công kích.

Dung Thụy Thiên rời phòng khách, quyết định quay vào phòng tắm giặt quần áo.

Thấy hắn hoàn toàn bỏ qua mình, sắc mặt Kiều trắng bệch, không thoải mái nôn ra một trận, tại quá trình dày vò này cậu còn không quên phát ra rên rỉ thống khổ đối với Dung Thụy Thiên: “Thụy Thiên, em khó chịu quá”.

Dung Thụy Thiên làm như không thấy.

Kiều rời đi sô pha, trái phải loạng choạng đi vào phòng tắm, thẳng tắp nhìn Dung Thụy Thiên đang giặt quần áo trong đấy,”Phịch” một tiếng nhào qua lưng hắn.

Dung Thụy Thiên ý thức được liền đẩy Kiều ra, Kiều ” Oa ” một tiếng rồi nôn ra.

Trên lưng đột nhiên truyền đến một trận ẩm ướt nóng bỏng, Dung Thụy Thiên sắc mặt xanh mét quay đầu, không đợi hắn kịp mở miệng trách cứ thì Kiều bắt đầu xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh cởi quần áo ra đi, em lập tức giúp anh rửa sạch sẽ”.

” Không cần “.

” Anh không phải là đang tức giận đi?”.

“…”

Kiều hoảng sợ vạn phần, chạy đến phòng khách, lấy quần áo trong túi ra, quần áo là mua cho Dung Thụy Thiên, không nghĩ tới lại nhanh dùng tới như thế: “Anh cầm quần áo thay xong rồi đưa em trở về được không, em không nghĩ ở lại đây để chọc anh tức giận”.

Nghe cậu chủ động nói rời đi, thần kinh đang buộc chặt của Dung Thụy Thiên nhất thời thả lỏng xuống dưới: “Vậy cậu đi ra ngoài, tôi thay xong quần áo rồi sẽ đưa cậu trở về”, trước kia không biết Kiều phiền như vậy, nhưng hiện tại chỉ cảm thấy cậu làm cho hắn thật đau đầu.

“Em không thể ở tại đây sao? Quần áo của em cũng bẩn rồi “, Kiều phóng mềm âm điệu dụ hoặc: “Trước kia chúng thường ta thay quần áo cùng nhau, cứ việc sẽ trì hoãn một chút thời gian nhưng trong quá trình đó rất là vui vẻ…”

Dung Thụy Thiên ” Ầm” một tiếng đóng cửa lại.

Bị hít nguyên một mũi bụi, ánh mắt Kiều hung ác, làm sao còn có bộ dáng dịu ngoan trước kia, cậu nghiến răng nghiến lợi đập cửa, khi sắp đụng đến ván cửa lại thu tay về, chuyện cũ và sự ôn nhu hoàn toàn vô dụng với Dung Thụy Thiên, còn hoàn toàn ngược lại mà bị hắn làm mặt lạnh.

Kiều trở lại phòng khách, thay quần áo sạch sẽ chờ Dung Thụy Thiên. Dung Thụy Thiên so với trước kia rất khác biệt, không phải chỉ có tính cách cùng thái độ mà ngôn hành cử chỉ cũng đều thay đổi, trước kia hắn nhiệt tình như lửa, hiện tại lại giống như núi băng tỏa ra khí lạnh, chạm vào một chút đều bị đông cứng, chẳng lẽ bọn họ không thể trở lại như xưa nữa hay sao?

Tiếng chuông di động vang lên, theo tiếng nhìn lại, Kiều nhìn đến di động màu đen nằm trên sô pha, di động là của Dung Thụy Thiên, có lẽ lúc nãy khi cậu quấn lấy hắn thì nó bị rơi khỏi túi quần. Cậu cầm lấy di động định kêu Dung Thụy Thiên, lại tò mò nhìn thoáng qua, màn hình màu lam lóe ra ba chữ “Tịch Nhạ Hoài”.

Ngực Kiều căng thẳng, liếc mắt nhìn thấy Dung Thụy Thiên còn trong phòng tắm, nhỏ giọng đi ra ban công, ấn phiếm trò chuyện, microphone bên kia truyền đến thanh âm từ tính của Tịch Nhạ Hoài, mang theo loại ma lực làm cho người ta muốn lắng nghe: “Sao nửa ngày không tiếp điện thoại, anh đang bận việc gì à?”

Sắc mặt Kiều âm trầm, trực giác nói cho chính mình rằng Dung Thụy Thiên đối xử lãnh đạm với cậu là vì Tịch Nhạ Hoài ở giữa gây khó dễ, nhưng cậu và Dung Thụy Thiên có trụ cột cảm tình rất sâu đậm, không phải dễ dàng cho người khác có thể chen chân vào.

Cậu mất đi lý trí nắm chặt di động, làm bộ là đang cùng Dung Thụy Thiên thân thiết, trong cổ họng phát ra rên rỉ ái muội: “Ân…Thụy Thiên…Anh thật tuyệt…A…. Dùng khuôn miệng xinh đẹp của anh ngậm chặt…”

Tịch Nhạ Hoài chuyển từ tĩnh mịch sang lặng yên.

Tiếng sấm ầm vang giống như tiếng bom vang tận mây xanh.

Kiều còn muốn khoe thêm nhưng lại đột nhiên ngậm miệng, không phải chỉ là do di động không không có tín hiệu mà còn là do nhìn thấy Dung Thụy Thiên ra khỏi phòng tắm, cậu không dấu vết giấu di động đi, giống thú cưng chọc người trìu mến mà quấn lấy hắn: “Thụy Thiên, vừa rồi tiếng sấm làm cho đầu em choáng váng, nếu không thì đêm nay em ở nơi này của anh ngủ nha”.

Dung Thụy Thiên lãnh đạm phất tay cậu ra: “Tôi đưa cậu trở về, không có việc gì thì đừng tới tìm tôi!”.

” Đầu em choáng quá! Anh nói cái gì, em không nghe rõ “, Kiều điềm đạm đáng yêu xoa đầu, nếu đàn ông trưởng thành mà làm ra thần thái như vậy thì thực ghê tởm nhưng cậu thắng ở khuôn mặt trắng nõn, bộ dạng lại thực đáng yêu, làm ra hành động như vậy liền thập phần chọc người yêu mến.

” Đừng quậy, ngày mai tôi còn phải đi làm ca sớm, cậu như vậy chỉ khiến tôi chán ghét “, Dung Thụy Thiên thở sâu một hơi, trong ***g ngực giống như bị nhồi vào những giọt mưa ngoài cửa sổ.

Kiều dịu ngoan tùy ý để Dung Thụy Thiên dẫn ra khỏi phòng, miễn cưỡng bước chân đi vào mưa to, Kiều ôm chặt cánh tay Dung Thụy Thiên rồi dựa vào vai hắn, thoạt nhìn tựa như đôi tình nhân đang trong tình yêu cuồng nhiệt.

Cuộc sống giống như một trò khôi hài không ngừng diễn ra, làm cho người ta cảm thấy thực hạnh phúc rồi lại lặng yên không một tiếng động mà lấy chiếc liềm tử thần chặt đi, loại hí kịch thành chương như thế luôn luôn có thể làm cho con người ta phát điên.

Cách bọn họ không xa dưới tán đại thụ, Tịch Nhạ Hoài đang lấy tốc độ như quỷ mị tiếp cận bọn họ, tây trang màu đen của y ướt sũng, thoạt nhìn đã hút vào rất nhiều giọt mưa lạnh băng. Khuôn mặt tuấn mỹ điển trai kia dưới màn mưa có vẻ hiện lên sự tinh xảo, da thịt tựa như bạch ngọc bóng loáng trong suốt, nhưng lại lộ ra một loại khí lạnh trí mạng.

Tịch Nhạ Hoài đẩy Kiều đang quấn chặt lấy Dung Thụy Thiên ra, Kiều tò mò quay đầu lại, rồi sau đó ngay cả cơ hội trốn tránh đều không có thì đã bị Tịch Nhạ Hoài hung hăng nện một đấm lên mặt, máu đỏ tươi nhất thời từ khóe môi chảy ra.

Dung Thụy Thiên giật mình nhìn Tịch Nhạ Hoài đột nhiên xuất hiện, còn chưa kịp hỏi ra những lời như “Sao anh lại ở đây?” thì ở bên cạnh, Kiều đã nhào qua đánh Tịch Nhạ Hoài: “Vô liêm sỉ! Mày con mẹ nó dám ra tay đánh tao!”.

Tịch Nhạ Hoài giống như dã thú đang thịnh nộ vung một cước đá Kiều, cả người Kiều loạng choạng một chút, nếu không phải nhờ Dung Thụy Thiên giữ chặt cậu thì suýt chút nữa đã ngã xuống đất. Biết sức mạnh của mình không bằng y, lại bị Dung Thụy Thiên lôi kéo như thế, cậu hoàn toàn không thể sử dụng hết sức lực, chỉ có thể rống lên như bị bệnh tâm thần: “Mày thì là ngôi sao cái thá gì, dám ra tay đánh người, tao muốn lập tức đi tòa soạn tố giác việc xấu của mày, cho mày thân bại danh liệt!”.

” Nếu có bản sự, vậy nhằm vào tôi tốt lắm “, Tịch Nhạ Hoài khí định thần nhàn nhìn Kiều.

Kiều nghiến răng nghiến lợi trừng y, giống như một con sư tử bị rứt lông, bắt đầu giương nanh múa vuốt: “Mày thật sự không sợ sao! Đừng có nói là không cần danh dự của bản thân!”.

” Tùy ý cậu “, giống như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi uy hiếp của Kiều, Tịch Nhạ Hoài với khuôn mặt điển trai lại vô cùng tà khí, mặt không chút thay đổi trả lời một cách vô cùng trôi chảy.

” Cậu không cần nói bậy!”

” Bất luận phát sinh việc gì, tôi cũng sẽ không bỏ lại hắn”.

“…”

” Cho nên cậu cách xa Dung Thụy Thiên ra một chút, trong đầu cậu nếu hiện giờ đang tồn tại ý niệm xấu xa gì thì xin khuyên cậu nên nhanh chóng đánh mất nó đi, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo!”, khuôn mặt Tịch Nhạ Hoài lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo, toàn thân cao thấp đều bao phủ bởi hơi thở như từ đầm lầy chết chóc thổi tới.

” Dung Thụy Thiên không phải của mày! Hắn thích là tao, từ đầu đến cuối đều thích tao, mày là tên thứ ba nửa đường chen vào thì tính cái gì, có tư cách gì mà dùng giọng điệu mệnh lệnh ấy yêu cầu tao!”.

” Hắn không thích cậu!”, nói xong giống như muốn chứng minh lời nói ấy không giả, Tịch Nhạ Hoài một phen túm lấy cánh tay Dung Thụy Thiên, giống như muốn bóp nát cánh tay của hắn, mang theo một loại cậy mạnh giống như muốn ăn thịt người bảo hắn: “Đi theo tôi!”.

Dung Thụy Thiên kinh ngạc nhìn y, ý đồ muốn giãy khỏi tay y, tuy nhiên lực đạo nắm lấy hắn giống như xích sắt, không có biện pháp giãy giụa dù chỉ một phần, hắn không có cách nào mà thỏa hiệp, mắt thấy sẽ bị lôi kéo lên xe hơi bên đường…

Một đôi tay lạnh như băng bắt lấy cánh tay Dung Thụy Thiên, lực đạo thình lình ập tới làm Tịch Nhạ Hoài dừng bước, quay đầu nhìn Kiều chạy đến.

Mắt Kiều lộ ra ánh sáng hung ác trừng y, lạnh lùng yêu cầu: “Buông anh ấy ra!”.

Tịch Nhạ Hoài nâng lên đôi mắt bị làn mi dày đậm che phủ, cười như không cười nhìn Kiều, tầm mắt dừng lại trên đôi tay đang bắt lấy cánh tay Dung Thụy Thiên kia, ẩn ẩn có xúc động muốn giết người: “Người nên buông tay là cậu!”.

“Dung Thụy Thiên, anh thật sự muốn bỏ em lại rồi cùng đi với y?”, Kiều không để ý tới Tịch Nhạ Hoài cảnh cáo, chính là dùng ánh mắt ai oán nhìn Dung Thụy Thiên, tựa hồ muốn nhìn ra trên mặt hắn một tia yêu say đắm còn sót lại.

Dung Thụy Thiên không nhìn Kiều, mái đầu đen cúi xuống, một đôi con ngươi màu hổ phách giấu dưới mái tóc đen tế nhuyễn: “Nếu cậu tỉnh táo rồi thì hẳn là có thể tự mình trở về”.

Kiều chưa từ bỏ ý định hỏi: “Chúng ta không không thể trở lại như xưa sao?”.

” Cậu đã nói không cần quấy rầy cậu “.

“…” Sắc mặt Kiều trắng bệch, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh to lớn đang bao trùm lấy bản thân, cậu buông cánh tay Dung Thụy Thiên ra, vội vàng xoay người, sợ nếu chỉ đợi một giây nữa thôi thì sẽ nhịn không được mà rít gào.

Lúc trước cậu sai lầm rồi, không nên dùng phương thức tàn nhẫn như thế mà rời bỏ hắn, cậu nhớ rõ trọn cái đêm cùng bạn trai triền miên ấy, Dung Thụy Thiên ở dưới lầu chờ cậu, nhìn thấy cậu đi ra thì liền bắt lấy cánh tay cậu, gắt gao cầm lấy như thế, phảng phất giống như sợ mất đi cậu, thanh âm đều là nghẹn ngào: “Kiều, sao em lại có thể như vậy?”, lần đầu tiên cậu nhìn thấy hốc mắt hắn đỏ lên nhìn mình, cứ việc khuôn mặt kia xấu xí đến nỗi không thể nhìn thẳng, nhưng cảm tình biểu lộ trong đôi mắt kia đều là thực sự, một khắc kia,cậu biết Dung Thụy Thiên thực thương mình. Yêu đến nỗi chỉ cần cậu phóng thấp tư thế mà xin lỗi thì hắn sẽ dịu dàng ôm lấy cậu, không ngại cậu đã làm cái gì….

Nhưng cậu không thể quay đầu lại, chỉ có thể ép buộc chính mình không nhìn hắn, hung hăng bấu chặt cánh tay hắn, bấu chặt đến nỗi cánh tay hắn bị bầm tím một mảng lớn, bấu đến nỗi mảnh da thịt kia đều bị móng tay cào ra vết thương đỏ tươi, ắt hẳn là rất đau, thế nhưng Dung Thụy Thiên không có buông ra, cậu dương tay tát hắn một bạt tai: “Dung Thụy Thiên sao anh có thể ngu ngốc như vậy, tại sao tôi lại không thể như thế, chúng ta đều là người trưởng thành, có quyền vì tương lai của mình mà đưa ra lựa chọn”.

” Nhưng em đã nói là yêu anh “, Đáy mắt Dung Thụy Thiên tất cả chỉ có một màu mây đen u tối, một tầng lại một tầng, giống như muốn nổi lên mưa to, lông mi đều ẩm ướt.

Cậu không mềm lòng, rống lên: “Anh hiện tại bị hủy dung, công tác cũng không có, chúng ta sẽ vì rất nhiều việc mà phát sinh tranh chấp, nếu cứ như vậy thì chỉ làm cho lẫn nhau mệt chết đi”.

” Em thương người đó sao?”.

” Thương hay không thương cũng không quan trọng”.

” Vậy cái gì thì quan trọng?”.

” Quan trọng là anh ấy cho tôi vật chất, là thứ mà anh vĩnh viễn không thể cho tôi, vậy nên tách ra đi, không cần lại đến quấy rầy tôi, không có anh tôi sẽ sống rất tốt “.

” Với anh mà nói, em so với bất luận kẻ nào đều quan trọng hơn”, thanh âm Dung Thụy Thiên khàn khàn giống như bị gió thổi qua: “Sau này phải biết tự chăm sóc mình, anh sẽ không quấy rầy em nữa”.

Sẽ không quấy rầy em nữa….

Sẽ không quấy rầy em nữa….

Bảy năm trôi qua, trừ bỏ thư tín ân cần thăm hỏi lúc ban đầu, sau này tin tức liền bặt vô âm tín, nay lại nhìn thấy Dung Thụy Thiên, hắn trở nên như vậy khiến cậu cảm thấy xa lạ, ánh mắt nhìn cậu cũng không có một chút cảm tình…

Cậu biết chính mình vào bảy năm trước đã đánh mất hắn, mất đi rồi thì không thể bù lại, nhưng cậu chẳng thể nào thôi nhớ hắn, cam nguyện bị hiểu lầm là không thương hắn, như vậy lại lần nữa nhìn thấy hắn, có thể dẫn hắn đến Mỹ trị tốt khuôn mặt bị hủy dung, dung mạo khôi phục thì có thể có một phần công tác ổn định, rồi mới yên ổn sống một cuộc sống bình thường bên nước Mỹ. Cậu tưởng tượng tốt như vậy nhưng khi gặp lại thì phát hiện có nhiều việc đã “cảnh còn người mất “.